“Thập Nhất thúc thúc!” Tịch Nhan vốn định tránh ở đó xem tình hình rốt cục là thế nào, không ngờ tới Bất Ly trong tay nàng đột nhiên hô lên.
Trong lương đình bên kia, Thập Nhất cùng nữ nhân đó đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Bởi vì sắc trời quá mờ, Tịch Nhan cũng không thấy rõ biểu tình trên mặt hai người, bất đắc dĩ vừa định ra khỏi hòn giả sơn chào hỏi Thập Nhất, lại đột nhiên thấy tư thế nàng ấy dừng như định lướt qua Thập Nhất đi qua bên này, Thập Nhất lập tức liền động thủ ngăn nàng ta lại, thoáng chốc, hai người lại bắt đầu động thủ ngay trong lương đình!
Tịch Nhan lúc này đang mang thai, thấy loại tình hình này làm sao còn dám xen vào, không ngừng kéo Bất Ly tiếp tục đi về hướng đông sương.
Dù sao, bằng bản lãnh của Thập Nhất, tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì.
Đi được một đoạn, Tịch Nhan mới hỏi thị nữ dẫn đường phía trước: “Cô nương động thủ với Thập Nhất gia kia là ai?”
Trên mặt của thị nữ nở nụ cười có phần xấu hổ, nói: “Là Thập Nhất Vương phi ạ.”
“A.” Lúc này trong lòng Tịch Nhan có chút chấn động, không nghĩ tới Thập Nhất ôn hòa ổn trọng là thế, nhưng lại lấy một Vương phi mạnh mẽ động tay chân với hắn như vậy, nghĩ lại quả thật rất thú vị.
Cùng lúc đó, hai người trong lương đình kia lại đánh đến vô cùng hăng say, thân thủ của Thập Nhất Vương phi cũng vô cùng tốt, một quyền rồi lại thêm một chưởng bổ về phía Thập Nhất, tuyệt không lưu tình chút nào.
Thần sắc Thập Nhất sớm lộ vẻ khó xử, vừa muốn ngăn cản, lại vừa phải chú ý không để nàng bị thương, thực sự là vô cùng khó khăn.
Lúc cuối cùng, thừa dịp nàng không để ý một chút mà lộ ra sơ hở, Thập Nhất nắm ngay lấy cổ tay nàng, đồng thời nhanh chóng xoay thân thể của nàng qua, kéo vào trong ngực, quát: “Tiết Linh Hi, nàng náo loạn đủ chưa?”
Tay Tiết Linh Hi bị hắn giữ lại, căn bản không thể nhúc nhích, vừa định dùng chân, Thập Nhất đột nhiên dùng một chân chế trụ hai chân nàng, làm hai chân nàng cũng không nhúc nhích nổi.
Nàng cuối cùng buông tha không giãy dụa nữa, cười lạnh: “Hoàng Phủ Thanh Dung, nếu không phải trong lòng chàng có quỷ thì cần gì phải sợ ta đi qua đó gặp nàng ta? Chuyện này tới giờ chàng còn muốn lừa mình dối người sao, chàng căn bản chính là kẻ bất trung bất nghĩa, chàng thích Thất tẩu của mình!”
“Nàng thích nói hươu nói vượn như thế nào thì tùy.” Thập Nhất trầm giọng nói, “Nhưng hiện nay Thất tẩu có thai trong người, Thất ca lại đang mang bệnh nhẹ, nếu nàng dám ở trước mặt hai người ấy nói bậy bạ gì, ta nhất định sẽ không tha cho nàng đâu.”
“Chàng đương nhiên sẽ không tha cho ta!” Tiết Linh Hi cắn môi nói, “Chàng hận không thể khiến ta chết còn gì, như vậy, sẽ không ai biết bí mật trong lòng chàng, chàng có thể tiếp tục bất trung bất nghĩa rồi!”
Thập Nhất rốt cuộc không kìm chế được, tay hơi tăng thêm lực, Tiết Linh Hi liền không nhịn được kêu lên: “Hoàng Phủ Thanh Dung, chàng sẽ không chết tử tế, buông ra!”
Thập Nhất lạnh mắt nhìn nàng, nói: “Ta nói lại lần nữa, phán đoán này là tự nàng nghĩ ra, đừng có làm như đấy chính là sự thật.”
Nói xong, Thập Nhất liền vung mạnh tay, bước ra khỏi lương đình.
Tiết Linh Hi xoa đốt ngón tay của mình, nhìn bóng dáng hắn dần dần đi xa, bỗng nhiên cắn răng nói: “Có phải sự thật hay không, tự trong lòng chàng biết! Chàng không làm Mẫu Đơn thất vọng hay sao?”
Thân mình Thập Nhất đột nhiên cứng đờ, dừng chân lại, trong nháy mắt đã quay người lại đi vào lương đình, khống chế cằm của nàng, đè nàng dựa lên cột đình, sự dịu dàng, ấm áp trong ánh mắt đã biến mất, lạnh lùng nói: “Nàng không có tư cách đề cập đến Mẫu Đơn ở trước mặt ta.
Vì Mẫu Đơn, ta vốn nên giết nàng mới đúng--”
Tiết Linh Hi cắn răng, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn .
Thập Nhất cùng nàng lạnh lùng nhìn nhau một lúc lâu, đột nhiên trong mắt chợt lóe lên, sau đó buông lỏng nàng ra, xoay người rời đi.
Ngoài đình, Thập Nhị trùng hợp đi ngang qua đây vẻ mặt tò mò nhìn hắn, lại thấy Tiết Linh Hi thở phì phò trong lương đình, không nhịn được thấp giọng nói: “Thập Nhất ca, huynh đang làm cái gì thế?”
Thập Nhất thản nhiên phủi phủi tay áo, nói: “Không có gì.
Ngày mai ta sẽ trở về quân doanh, đi, tối nay cùng ta uống rượu.”
Thập Nhị mờ mịt lại thêm phần thất thố, chỉ có thể bị Thập Nhất kéo về phía trước, quay đầu lại liếc mắt nhìn người trong lương đình một cái, lại phát hiện Tiết Linh Hi lúc trước vẫn còn ở trong đó chẳng biết hiện giờ đã đi đâu mất rồi.
***************************************************************************************
Cuối cùng cũng có thể trở lại bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ một lần nữa, suốt một đêm Tịch Nhan không thể yên giấc được.
Thật ra nàng vẫn còn không nhịn được nỗi lo lắng về bệnh tình của hắn, nên mới sáng tinh mơ đã bật dậy, hạ quyết tâm nhất định phải ở cùng một nơi với hắn, quyết không phân phòng mà ngủ như vậy.
Nghĩ đến đây, nàng liền nhanh chóng đứng dậy, rửa mặt chải đầu, dặn dò Bất Ly vẫn đang nằm trên giường đôi câu liền ra khỏi cửa.
Nàng đi thẳng một đường về phía tiểu viện của Hoàng Phủ Thanh Vũ, trên đường đi nàng cảm thấy bên trong sơn trang này phong cảnh quả thật xinh đẹp vô cùng, ngay cả không khí cũng đặc biệt tươi mát, ở một nơi như vậy rất có lợi đối với bệnh tình của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Nàng vừa suy nghĩ vừa đi về phía trước, lúc bước vào góc hành lang trong hoa viên, bỗng nhiên phát hiện trên hành lang ở phía đối diện cũng có một người.
Tịch Nhan dừng chân, quay đầu nhìn lại, người đối diện nàng cũng dừng chân, quay đầu nhìn nàng.
Tịch Nhan thấy nàng ấy xinh đẹp dị thường, thanh thoát động lòng người, nhất thời cảm thấy tò mò, đi lên hai bước, nàng ấy liền theo nàng đi về phía trước hai bước.
Tịch Nhan rốt cục không nhịn được dừng lại, xoay người nhìn nàng: “Ngươi là ai?”
Lúc này nàng kia mới xuyên qua hoa viên, đi đến bên người Tịch Nhan, hạ thấp thân mình nói: “Tham kiến Thất tẩu.”
Tịch Nhan nghe nàng gọi mình như vậy, trong lòng chợt thả lỏng, lại nghe ra thanh âm của nàng có chút êm tai, cả cười: “Muội chính là vương phi của Thập Nhất sao?”
Tiết Linh Hi mỉm cười: “Thất tẩu có nhãn lực thật tốt.”
Tịch Nhan nhướng mày tự đắc nói tiếp: “Muội dường như có chuyện muốn nói với ta phải không?”
Tiết Linh Hi khẽ lắc lắc đầu, cười rộ lên nói: “Không có.
Chỉ là xưa nay ta thường xuyên nghe Thập Nhất gia nhắc tới tẩu, nên muốn chính mắt nhìn thấy phong thái của tẩu tẩu, do đó mới một đường đi theo tẩu.
Hôm nay gặp mặt, quả nhiên không phụ danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.”
Tịch Nhan nhớ tới lần trước khi soi gương nhìn thấy bộ dáng của mình, trong lòng không khỏi trầm xuống, cười nhạt nói: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cái gì, trong thiên hạ nhiều nữ tử như vậy, ai có thể gặp qua tất cả được đây? Chẳng qua đều là người bên ngoài nghe nhầm đồn bậy thôi.”
Tiết Linh Hi nhìn nàng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, khẽ rũ mắt xuống: “Không có, tẩu rất đẹp, thật sự rất đẹp.”
Không biết vì sao, Tịch Nhan có chút cảm thấy xấu hổ, nói thêm đôi câu cùng nàng sau đó liền đi tìm Hoàng Phủ Thanh Vũ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...