Tử Ngạn lúc này mới vội vàng tiến lên, do dự một lát, không ngồi xuống bên giường, mà đứng đó nói: “Nhan Nhan! ! Sao nàng không nói cho ta biết nàng đã gả cho Lão Thất?”
Phía sau hắn, chân mày Hoàng Phủ Thanh Vũ vốn dĩ đang nhíu lại bỗng nhiên nhíu càng sâu hơn.
Hồi lâu sau, tấn chăn mới giật giật, sau đó Tịch Nhan chui ra khỏi chăn, trên mặt lại phủ thêm tấm lụa mỏng.
“Nhan Nhan!” Tử Ngạn có chút kinh ngạc nhìn nàng,“Nàng! ! ”
Tịch Nhan không muốn hắn nói thêm gì, xoay người xuống giường: “Tử Ngạn, cám ơn huynh.
”
Tử Ngạn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được nhíu mày.
“Thì ra Thập Lục thúc cùng! ! ” Hắn dừng một chút, nhìn về phía Tịch Nhan, khóe miệng gợi lên nụ cười ý vị thâm trường,“Cùng Nhan Nhan quen biết đã lâu?”
Tử Ngạn còn chưa phục hồi tinh thần lại khi nhìn thấy tấm lụa mỏng trên mặt Tịch Nhan, nghe hắn vừa hỏi như vậy liền nhân tiện nói:“Đúng, lúc ở Tây Càng, ta cùng Nhan Nhan đã quen biết nhau.
”
“Thì ra vậy.
” Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng, xem như hiểu được đại khái.
Tịch Nhan xoay người nhìn hắn một cái sau đó hành lễ: “Để cho Thất gia tự mình đi tìm là lỗi của thiếp thân.
”
“Đã là vợ chồng, sao nàng lại khách khí như vậy?” Hắn giương mắt nhìn về phía nàng, nhưng khi chạm đến tấm lụa mỏng trên mặt nàng, ánh mắt phút chốc ngưng đọng lại, sau một lát, có chút cứng ngắc dời tầm mắt, nhìn về phía Tử Ngạn, nụ cười lại trở nên ung dung, “Đa tạ Thập Lục thúc.
”
Theo sau Hoàng Phủ Thanh Vũ rời khỏi gian nhà trúc, Tịch Nhan quay đầu nhìn Tử Ngạn chứa đựng thâm ý, tuy bị ngăn cách bởi chiếc khăn che mặt biết rõ hắn không thể nhìn thấy ánh mắt của nàng nhưng nàng hy vọng hắn có thể cảm nhận được.
Nàng nhìn thấy trên mặt Tử Ngạn đượm nét buồn bã thất thố, bắt gặp Tịch Nhan quay đầu nháy mắt, khuôn mặt lại tràn ra nụ cười tươi mát, sau đó hiểu rõ ý của nàng nên gật gật đầu.
Dọc theo đường trở về chùa, Hoàng Phủ Thanh Vũ im lặng không nói một lời, Tịch Nhan cảm thấy mừng rỡ, thoải mái nên cũng không nói gì.
Thừa dịp trước khi dùng bữa tối, Tịch Nhan lấy ra bình dược mang theo bên mình, đem mặt mình biến thành dung mạo đáng sợ như lúc trước, lúc này trong lòng mới thở ra nhẹ nhỏm.
Nàng cũng không ngời lúc dùng bữa chiều lại gặp được Tử Ngạn.
Thái Hậu không ngời hắn và Tịch Nhan quen biết nhau từ trước, hỏi ra mới biết rõ ngọn nguồn, lại nghe Tử Ngạn nói: “Lúc trước ở Tây Càng nếu không phải gặp được Nhan Nhan, chỉ sợ nhi thần cũng khó bảo toàn tánh mạng để trở về Bắc Mạc.
”
Nghe vậy, Thái Hậu lại nhìn về phía Tịch Nhan với ánh mắt tán dương.
Khi Tịch Nhan nghe xong lời này, trong lòng lại sinh ra cảm giác vật đổi sao dời -- lúc trước Tử Ngạn đi Tây Càng làm con tin, mà nay nàng đi đến nơi này hòa thân.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ lâm vào trầm mặc, ngón tay thon dài trắng noãn vuốt ve dọc theo đôi đũa ngà voi, ánh mắt lướt nhìn Tử Ngạn cùng Tịch Nhan, ý cười nơi khóe miệng dường như ôn nhuận, lại dường như băng lãnh, hơn nữa khi bắt gặp Tử
Ngạn dùng đũa gắp thức ăn bỏ vào trong chén Tịch Nhan, ý cười nơi khóe miệng lại càng thêm sâu sắc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...