Ba tháng sau, hoàng đế Bắc Mạc ngự giá thân chinh thảo phạt Đại Sở.
Vào ngày xuất binh đó, ngựa hí rền vang, hoàng kì lẫm lẫm, uy chấn ba quân.
Trên đài cao, Hoàng Phủ Thanh Vũ trong bộ áo giáp màu vàng vung tay hô to, toàn quân nhiệt liệt hưởng ứng, tiếng hô vang dội khắp đất trời.
Theo quân xuất chinh còn có Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị cũng cưỡi ngựa đứng dưới đài, cả hai ngẩng đầu nhìn nam tử tuấn mỹ giống như thần tiên, dáng người cao to trên đài kia, trong lòng khắc chế không được khe khẽ thở dài.
“Cửu ca, trong lòng đệ thật sự rất sợ hãi.” Thập Nhị thấp giọng nói, “Đệ cuối cùng cũng cảm thấy lo lắng sợ sẽ xảy ra chuyện gì.
Nếu Thập Nhất ca ở đây thì tốt rồi, huynh ấy là người làm việc chu toàn, làm gì cụng suy nghĩ cặn kẽ hơn chúng ta.”
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng, khóe miệng trầm trầm: “Dù cho Thập Nhất suy nghĩ chu toàn, nhưng lần này, đệ ấy cũng không thể có biện pháp gì đâu.”
Đại quân lên đường, chưa tới một tháng đã hành quân đến biên giới của Đại Sở và Bắc Mạc, ba ngày sau, hai quân giao chiến trận đầu tiên.
Nhưng ngoài dự kiến mọi người là không có “Chiến thần” Nam Cung Ngự, lần giao chiến này, Đại Sở binh bại như núi đổ.
Không chỉ một trận chiến này, ngay sau đó, đại quân Bắc Mạc tiến lên cơ hồ như vào chỗ không người, mỗi khi đặt chân đến thành quách nào cũng đều chiếm được trong thời gian giống như có thần tiên giúp sức vậy.
Ngay cả Thập Nhị cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng không phải vì quân mã bên ta dũng mãnh thiện chiến bao nhiêu, mà là vì quân đội Đại Sở bất động, quân lính tan rã khi chưa giao chiến.
Vào một ngày, sau khi toàn quân trải qua mấy trận đại thắng, vừa mới đóng quân lại, hắn cùng với Hoàng Phủ Thanh Thần đi vào đại trướng gặp mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ để nói lên nghi vấn này.
“Đã giao chiến lâu như vậy, nhưng ngay cả một chút tin tức của Mộc Cao Phi cũng không nghe nói qua, mà quân đội Đại Sở cũng tan rã không còn sĩ khí nữa.” Thập Nhị thở dài, “Thất ca, đây là hiện tượng không bình thường, dù sao đệ cũng cảm thấy chuyện này này nhất định có gì đó rất cổ quái?”
Hoàng Phủ Thanh Thần ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ đang chăm chú xem bản đồ trước mặt, nghiên cứu địa hình địa thế, trầm giọng nói: “Mộc Cao Phi mặc dù được xưng là “Chiến thần”, nhưng mà rốt cuộc hắn vẫn là con người, cũng khó tránh khỏi bị những chuyện trần tục ảnh hưởng.”
“Không.” Thập Nhị nhướng mày lắc đầu nói, “Chuyện này thật sự là rất bất thường.”
Mặc cho bọn họ nói chuyện với nhau, Hoàng Phủ Thanh Vũ từ đầu đến cuối chỉ đưa lưng về phía bọn họ, không nói một lời, chăm chú nghiên cứu bản đồ địa hình, đợi đến lúc Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị tranh cãi nhau gay gắt, mới xoay người lại, thản nhiên nhìn hai người liếc mắt một cái: “Lão Cửu, trận tiếp theo do đệ lãnh binh.”
Vừa dứt lời, chợt nghe ngoài trướng vang lên: “Báo --”, ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi trầm xuống, vẫy tay ý bảo người truyền tin tiến vào.
Thám tử kia đi vào trong trướng, cúi người quỳ xuống: “Bẩm Hoàng Thượng, vừa mới thám thính được hoàng đế Đại Sở Mộc Thiệu Đình đã mang binh đến Nam Dung quan, trận tiếp theo chỉ sợ là muốn tự mình lãnh binh ra trận.”
“Ha!” Thập Nhị bỗng dưng nở nụ cười thành tiếng, “Ngay cả Mộc Thiệu Đình cũng không chịu nổi phải tự mình thân chinh, Thất ca, chỉ riêng điều này thôi chúng ta đã đại thắng rồi.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không có chút biểu cảm nào, thản nhiên nói: “Vậy Mộc Cao Phi đâu?”
“Hồi Hoàng Thượng, thuộc hạ cũng không ngừng thăm dò nhưng một chút tin tức của Mộc Cao Phi cũng không thu thập được, người này dường như......!Giống như đã biến mất, trong quân doanh cũng như trong dân chúng Đại Sở, không một ai biết được tình hình gần đây của hắn.”
Sắc mặt của Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị đều ngưng lại, sau khi Hoàng Phủ Thanh Thần ý bảo thám tử kia lui xuống, mới nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Đây là có chuyện gì, Mộc Cao Phi sao lại bỗng dưng biến mất?”
Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới lạnh lùng cười: “Cho dù hắn có lên trời hay xuống đất, lần này, ta muốn Đại Sở binh bại quốc vong.”
Ba ngày qua đi, Hoàng Phủ Thanh Thần mang binh tiến đánh Nam Dung quan.
Ngoài dự kiến là bên ngoài Nam Dung quan, phía trên thành lâu, không có dấu hiệu nào cho thấy có trọng binh nghênh chiến, phó tướng phía sau bắt đầu cười ha hả: “Bắc Mạc ta có thiên uy hiển hách, chỉ sợ tên hoàng đế Đại Sở này bị dọa đã bỏ thành chạy trốn rồi!”
Lời vừa nói ra, khiến cho tất cả mọi người cười vang.
Hoàng Phủ Thanh Thần nâng tay lên, ngăn cản tiếng cười của mọi người, nói: “Chớ tự đắc, có điều cổ quái.”
Quả thật có cổ quái.
Quân đội của bọn họ mỗi khi đặt chân đến thành quách nào tuy rằng đều nhanh chóng chiếm được thành trì trong thời gian ngắn, nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện dấu hiệu thành bị bỏ trống không, huống chi lần này, Mộc Thiệu Đình tự mình đến Nam Dung quan, càng không thể xuất hiện loại tình huống này.
Quả nhiên, sau một lát, trong thành lâu bỗng nhiên có động tĩnh.
Tất cả binh mã Hoàng Phủ Thanh Thần mang đến đều nghiêng tai lắng nghe, chỉ có Hoàng Phủ Thanh Thần vẫn không nhúc nhích nhìn tòa thành lâu trống rỗng, đột nhiên trong lúc đó, phía sau bỗng nhiên vang lên những âm thanh sợ hãi, ánh mắt của hắn cũng ngưng trọng lại.
Trên thành lâu, bỗng dưng xuất hiện một cây cột cao cao, nhưng điều làm mọi người kinh ngạc không phải là cây cột cao to kia, mà là trên đỉnh cột có treo một nữ tử!
Cây cột rất dài rất cao, người đứng trên đỉnh thành lâu vẫn chưa thể với tới được đỉnh cột, căn bản không ai thấy rõ tướng mạo của nàng ta, nhưng sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng tái nhợt, giống như gặp được cảnh tượng đáng sợ nhất, bạc môi mím lại.
Một tướng quân đứng phia sau có ánh mắt cũng khá sắc bén, tuy nói là nhìn không rõ lắm, nhưng lại vẫn có thể lờ mờ nhận ra khuôn mặt kia: “Đó......!Đó không phải sườn Vương phi của Hoàng Thượng khi ngày cẫn còn là Vương gia là sao?”
Lời vừa nói ra, toàn quân đều ồ lên!
Tất cả mọi người đều biết, lúc trước vị sườn Vương phi kia ở vương phủ nhận hết tất cả mọi yêu chiều, sủng ái như thế nào, hơn nữa nàng ta còn sinh được trưởng công chúa Bất Ly, là hòn ngọc quý trên tay hoàng đế, nếu nói trên thế gian này có người cha nào yêu con gái mình đến vô pháp vô thiên thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nhưng từ sau khi hoàng đế đăng cơ, vị sườn Vương phi này lại vô cớ mất tích, thậm chí không còn ai nhắc tới nàng, giống như trên thế gian này chưa bao giờ có người này tồn tại.
Nhưng hiện nay, vì sao nàng ta lại đang ở Đại Sở, lại còn bị người ta trói chặt treo trên thành lâu thế kia?!
Trong đầu Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ một thoáng giống như gió nổi mây phun, vừa khiếp sợ, nhưng đồng thời cũng vừa lo lắng không yên.
Nàng ta chưa chết! Thời hạn ba năm đã qua lâu như vậy, thế nhưng nàng ta vẫn còn sống!
Không có khả năng, chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Ngay cả Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không thể chế ra thuốc giải, trong thiên hạ này, cho dù là Mộc Cao Phi, cũng không thể có khả năng chế ra được! Nhưng làm sao nàng ta thể còn sống được?
Toàn quân đều ồ lên, hắn cảm thấy không thể tĩnh tâm suy nghĩ được, rốt cục rống lên một tiếng: “Tất cả câm miệng cho ta!”
Tiếng ồ phía sau chậm rãi yên lặng xuống, hồi lâu sau, tâm của hắn mới yên tĩnh lại được, lúc hắn ngẩng đầu lên, trong mắt đã tràn đầy sự bén sắc, nở nụ cười lạnh lùng, trầm giọng nói: “Nữ tử này tuyệt đối không phải là phi tử của Hoàng Thượng, nàng ta chính là người Đại Sở dùng để mê hoặc ánh mắt của mọi người, mọi người nhất định không thể mắc mưu!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...