Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí FULL


Đôi mắt trong suốt nhìn Tịch Nhan, Nam Cung Ngự vẫn cười: "Chúng ta không quay về, thế thì không cần phải sợ bị bọn họ trị tội, không phải sao?"
"Không quay về?" Tịch Nhan bỗng dưng cảnh giác "Huynh có ý gì?"
Nam Cung Ngự mở quạt, ra vẻ tiêu dao: "Ta đưa muội về Đại Sở, sống vui vẻ một hai năm, không tốt sao?"
Tịch Nhan lập tức nhận ra điều gì đó, nhìn về Đạm Tuyết, lại nhìn Nam Cung Ngự, vẻ mặt có hơi cứng ngắc: "Huynh vừa nói gì, đưa ta 'về' Đại Sở sao?"
Nàng cố ý nhấn mạnh từ 'về' kia, Nam Cung Ngự cũng nghe rõ ràng, nhướng mày: "Đúng, đưa muội về Đại Sở, về quốc gia của ta."
Tịch Nhan đứng bật dậy, trong mắt mang theo ba phần hoài nghi, bảy phần khiếp sợ: "Nam Cung Ngự, huynh nói rõ ràng cho ta!"
Nam Cung Ngự và Đạm Tuyết nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, Nam Cung Ngự đưa tay nắm ngọc bội bên hông, đưa đến trước mặt nàng.
Tịch Nhan chậm rãi vươn tay ra, cầm lấy vật kia, thật là một khối ngọc tốt, thủ công tinh xảo vô cùng, vừa nhìn thì biết ngay không phải là vật của dân thường.

Lòng nghi ngờ của nàng càng thêm sâu, ngắm nhìn ngọc bội, nàng ngạc nhiên khi nhìn phía sau nó có một chữ "Dự", trong đầu thoáng giật mình: "Dự, Đại Sở? Huynh là ---"

"Suỵt!" Nam Cung Ngự bỗng dưng để ngón tay lên môi nàng, nụ cười tà mị hiện trên khóe miệng, "Nhan Nhan, nói nhỏ thôi."
Tịch Nhan vẫn cảm thấy rất lạ, đứng tại chỗ thật lâu, đôi mắt như nước mùa thu đảo tới đảo lui, rốt cục vẫn ngồi xuống, đem ngọc bội trả lại cho Nam Cung Ngự, hơi hừ một tiếng: "Khá lắm, nhiều năm qua, huynh đã lừa dối ta, huynh biến ta thành con ngốc rồi!”
Nam Cung Ngự vẫn cứ cười: "Nhan Nhan, ta chỉ là không nói muội biết thôi, chứ không hề lừa dối muội."
"Có khác nhau sao?" Tịch Nhan trừng mắt, bỗng nhiên thoáng nhìn qua bội kiếm trên bàn, bèn rút kiếm ra, chĩa mũi kiếm vào hắn, Nam Cung Ngự chỉ hơi nhướng đôi chân mày, khóe miệng bất giác hiện lên ý cười giảo hoạt, "Huynh cứ vậy mà giấu diếm ta, lại không nói tiếng nào bắt ta đi, vậy phạt huynh dẫn ta đi khắp non sông ở Đại Sở."
Nam Cung Ngự vươn tay lên, đoạt lại kiếm từ trong tay nàng: "Nếu dẫn muội cùng đi, không phải là để muội vui vẻ du ngoạn sao?"
Tịch Nhan lại hừ một tiếng, liền lấy tay cướp khối ngọc bội trong tay hắn, lặp lại một câu như thưởng thức: "Sư huynh của ta, tự nhiên sao lại là 'Chiến thần' Dự thân vương? Chuyện này thật là ngạc nhiên."
Nam Cung Ngự mỉm cười, trao đổi ánh mắt với Đạm Tuyết.
Đạm Tuyết hơi gật đầu, cười nói: "Thấy quận chúa vui vẻ như vậy, chắc công tử hẳn đã biết quyết định lúc trước không hề sai."
-------------------------------------
Hành trình đi Đại Sở rất chậm, một ngày dường như chỉ có thể đi ba đến bốn mươi dặm, nguyên nhân là do Tịch Nhan một ngày đi đường thì đã du ngoạn hết cả ngày, thưởng thức phong cảnh ven đường xong rồi mới tiếp tục đi.

Nam Cung Ngự đều chiều theo ý nàng, nên chẳng can thiệp nhiều, chỉ khổ cho Đạm Tuyết không hề làm gì, lúc Nam Cung Ngự cùng Tịch Nhan ra ngoài, nàng chỉ ngồi một mình trong quán trọ nghỉ tạm.
Cả ngày nay, Nam Cung Ngự dẫn Tịch Nhan ra ngoài dạo chợ.

Nơi này vẫn là địa giới của Bắc Mạc, Tịch Nhan chỉ thấy chợ vô cùng đông đúc, rất nhiều thứ chưa từng thấy qua, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, nên nàng mua rất nhiều đồ ăn vặt, mà lại ngại khó ăn, nên tất cả đều đưa cho Nam Cung Ngự.
"Khẩu vị của Bắc Mạc thật là quái lạ." Tịch Nhan vỗ tay, chợt thấy phía trước tụ tập nhiều người, trong lòng hơi tò mò, bèn lôi kéo Nam Cung Ngự đi về phía trước, nhìn bảng bố cáo của hoàng gia.
"Phong nữ nhi của Thừa Tướng Lâm thị làm hoàng hậu, … Phong trưởng công chúa Bất Ly là chủ Tây cung, phong hào là Minh Châu......" Tịch Nhan đứng xem một bên, dân chúng dần tản ra, nhưng nàng vẫn chưa chú ý đến sắc mặt của Nam Cung Ngự đã hơi thay đổi.

Đến khi nàng đã đọc xong cáo thị, Tịch Nhan vỗ nhẹ tay, khẽ cười một tiếng, trong mắt cũng trở nên thoải mái: "Công chúa được phong hào là Minh Châu, nhằm ám chỉ là hòn ngọc quý trên tay, nữ nhi thực sự quý giá vậy sao? Hoàng đế Bắc Mạc cũng hơi quá phô trương rồi?"

Nam Cung Ngự biết nàng nhất định vẫn đang ấm ức chuyện cũ, nhẹ giọng cười, cất giọng lười biếng: "Người ta ra vẻ đâu có liên quan gì đến muội chứ? Sao ta ngửi thấy có mùi ganh tỵ, thật là khó chịu mà!"
“Nam Cung Ngự!” Tịch Nhan bỗng dưng tức giận, đi về nhanh về phía hắn, cũng không để ý mà đá một cước vào chân hắn, sau đó cưỡi khẽ: "Sư huynh, ta cùng lắm chỉ nói thôi, huynh cần gì phải nói móc ta như thế?"
Nam Cung Ngự bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, lắc đầu thở dài.
Tịch Nhan vừa muốn nói tiếp, đột nhiên, trong đầu bất chợt hiện lên điều gì, bèn xoay người, đi đến bảng thông báo, sau khi xem kỹ lưỡng, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Nam Cung Ngự: "Này .....!Bắc Mạc từ khi nào thì đổi quốc chủ rồi? Hoàng đế bây giờ là ai?"
Nam Cung Ngự hơi nhướng mày, khẽ cười một tiếng: "Lão hoàng đế đã băng hà, tự nhiên sẽ có tân hoàng đế lên thay, có gì đâu mà ngạc nhiên?"
Tịch Nhan chính xác là đang ngạc nhiên: "Qua đời bao lâu rồi, sao ta không biết?"
Nam Cung Ngự lấy quạt gõ nhẹ vào gáy nàng: "Bởi vì lúc đó muội đang nằm trong xe ngựa ngủ khò khò rồi."
Trở lại quán trọ, Tịch Nhan đang muốn trở về phòng, lại đột nhiên nghe tiếng động từ căn phòng của Đạm Tuyết truyền đến, bèn nói với Nam Cung Ngự.

Hắn nghe thế liền bước đến gõ cửa, nghe được giọng nói của Đạm Tuyết, mới đẩy cửa vào, Tịch Nhan đi theo sau.
Sắc mặt Đạm Tuyết không biết vì sao có chút tái nhợt, nhìn thấy bọn họ, nàng gượng cười: "Hai vị về rồi sao, du ngoạn vui không?"
Tịch Nhan khẽ gật đầu cười, Nam Cung Ngự thì lại cau mày nhìn nàng: "Nàng làm sao vậy?"
"Không có việc gì" Đạm Tuyết lắc đầu, vỗ về ngực nói: "Chắc là do không hợp khí hậu thôi."
Nam Cung Ngự nhất thời ngồi đối diện nàng, trầm giọng nói: "Đưa tay ra."

Đạm Tuyết hơi do dự, cười nói: "Công tử, ta không sao."
Nam Cung Ngự bỗng dưng nở nụ cười lạnh lùng: "Vậy nàng muốn chờ đến khi bụng lớn lên rồi mới cho ta bắt mạch sao?"
Chỉ một câu nói, sắc mặt của Đạm Tuyết và Tịch Nhan đồng thời thay đổi.
Tịch Nhan lập tức bước lên, kéo tay Đạm Tuyết: "Cô ...!cô có thai? Của ai vậy?" Nàng chỉ cảm thấy khả nghi, bỗng dưng quay về phía Nam Cung Ngự, kinh ngạc nói: "Nam Cung Ngự, của huynh sao?"
“Nói bậy bạ gì đó?” Nam Cung Ngự tức giận nhìn nàng một cái, lại nói với Đạm Tuyết,“Đưa tay cho ta.”
Lúc này Đạm Tuyết mới chậm rãi vươn tay ra, Nam Cung Ngự cẩn thận bắt mạch cho nàng, nhịn không được thở dài: "Sắp hơn hai tháng rồi.

Hắn có biết không?"
Đạm Tuyết chậm rãi lắc lắc đầu, mỉm cười nói: "Lần trước, hắn từng đẩy ta ngã, ta vốn nghĩ rằng đứa bé không còn, không nghĩ đến ...."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui