Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí FULL


Sau khi hết thời gian ở cữ, Tịch Nhan rốt cuộc cũng từ trong miệng ngự y cùng các mama nghe được mình có thể ra khỏi cửa phòng, liền gọi vú nuôi ẳm Bất Ly cùng đi dạo trong hoa viên.
Trước đó vài ngày, trong phủ vừa làm tiệc mừng đầy thánh cho Bất Ly, vì trong hoàng gia từ trước đến nay trọng nam không trọng nữ, bởi vậy nữ nhi được mọi người chúc mừng rình rang như vậy thật sự là trước nay chưa từng có.

Tịch Nhan cũng từ trong miệng Ngân Châm biết được ngày đó thật rầm rộ, nào là tiệc mừng náo nhiệt, chúc tụng không ngớt, bất luận thứ gì cũng đều là tốt nhất, long trọng nhất.
Lúc đó, Tịch Nhan nghe xong chỉ cảm thấy thổn thức, nhìn đứa bé trong lòng, thản nhiên nói: “Ta chỉ hy vọng Bất Ly bình bình thường thường là tốt rồi.”
Nhưng Ngân Châm lại cười nói: “Vị tiểu quận chúa này của chúng ta nhất định là bình thường không được, trước hết không nói đến Vương gia sủng ái nàng như thế nào, chỉ nhìn đơn giản nhìn tướng mạo của Vương gia cùng Vương phi, cũng biết tiểu quận chúa ngày sau nhất định khuynh quốc khuynh thành.

Mỹ nhân như vậy, làm sao có thể bình thường được?”
Tịch Nhan cười nhẹ: “Có đôi khi có được quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt.”
Trong lúc đi dạo trong hoa viên, bỗng dưng nghe được tiếng sáo ngọc cách đó không xa truyền đến, trong lòng Tịch Nhan hiểu rõ, quả nhiên là người đã nhiều ngày không gặp, Nam Cung Ngự.
Đem nôi để vào lương đình, vú nuôi cùng Ngân Châm đều đứng hầu rất xa, trong đình chỉ còn hai người Tịch Nhan cùng Nam Cung Ngự.
Khi Tịch Nhan ở cữ, ước chừng hơn một tháng, chưa từng nhìn thấy hắn, lúc này mới thời gian hơn một tháng vừa rồi hắn đã trở về Đại Sở, hôm qua đoán chừng nàng có thể ra cửa mới quay lại.
“Bất Ly, tiểu Bất Ly......” Lần đầu tiên Nam Cung Ngự nhìn thấy đứa bé, bộ dáng phấn điêu ngọc mài, ngón tay nho nhỏ làm cho hắn cảm thấy rất thích thú, cúi người không ngừng trêu đùa nàng, tiểu Bất Ly không ngừng cùng hắn vui cười.

Tịch Nhan nhìn thấy cũng nở nụ cười, vươn tay ra sửa sang lại chiếc chăn nhỏ trên người Bất Ly, nhưng sau đó, động tác trên tay lại dừng một chút, những giọt lệ rơi xuống.
Nam Cung Ngự có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt nàng đầy nước mắt, trong lòng khe khẽ thở dài, cầm lấy tay Tịch Nhan.
Tịch Nhan khẽ lắc lắc đầu ý bảo mình không có việc gì, rút tay về, dùng khăn tay lau lau nước mắt, trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên lại thấp giọng nói: “Ta đã không gặp chàng một tháng rồi.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ mỗi ngày đều đến thăm Bất Ly, nhưng mỗi ngày đều đến lúc nàng và tiểu Bất Ly không ở cạnh nhau.
Nam Cung Ngự thản nhiên “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì.
Nước mắt Tịch Nhan vẫn chưa khô, cười khổ lên: “Rõ ràng hy vọng sẽ có kết quả như vậy, nhưng tâm tâm niệm niệm không bỏ xuống được.”
Nam Cung Ngự khẽ nhướng mày: “Mới nghĩ đến hắn mà đã khóc như vậy? Thời gian chỉ còn hơn một năm, làm sao bây giờ?”
Tịch Nhan mím môi, không nói gì thêm.
Nam Cung Ngự lại cúi đầu, một bên trêu đùa tiểu Bất Ly, một bên thấp giọng nói: “Hoàng Phủ Thanh Vũ chắc hẳn đang có hành động.

Ta nhận được tin tức, hai đại doanh Giang Nam Giang Bắc đều có động tĩnh khác thường.”
Tịch Nhan vốn không để ý đến chuyện triều chính, lúc này nghe xong không khỏi mê man: “Động tĩnh khác thường gì chứ?”
Nam Cung Ngự vẫn không ngẩng đầu lên, nói tiếp: “Chủ soái hai đại doanh Giang Nam Giang Bắc, rất có khả năng đều là người của hắn.

Huống chi, hắn còn có hổ phù trong tay Lâm tướng.

Đến lúc đó, Lâm tướng chỉ cần không xuất ra hổ phù, hoàng đế cũng không thể điều động binh mã, hoán vị là chuyện rất dễ dàng.”
Trong lòng Tịch Nhan chấn động.

Nàng đã sớm biết hắn hùng tâm chí lớn, nhưng lại không biết thì ra hắn có nhiều tính toán như vậy, thậm chí, đã bắt đầu hành động .
Hồi lâu sau, nàng mới thấp giọng nói: “Chàng muốn làm gì tùy chàng, chỉ cần chàng đối xử tốt với Bất Ly, những chuyện khác ta cũng không để ý......!Cũng không tới phiên ta đi để ý.”
Nam Cung Ngự khinh miệt nở nụ cười: “Cái tên đang ngồi trên ngôi vị hoàng đế kia thật sự là một tên ngu xuẩn, ngay cả hai tên thống lĩnh đại doanh có phải người của mình hay không cũng không biết.”
Tịch Nhan cảm thấy có chút đau đầu: “Vậy còn huynh? Hành động của huynh chuẩn bị tốt chưa?”

Ánh mắt Nam Cung Ngự ám trầm, nói: “Ngày hắn động thủ cũng chính là ngày ta động thủ.

Chỉ còn không đầy một tháng nữa.

Nhan Nhan, thừa dịp còn có thời gian, muội cũng có thể chiếu cố tiểu Bất Ly cho tốt.”
Ánh mắt Tịch Nhan trướng đau, thấp giọng lên tiếng: “Ta còn muốn đi dạo chung quanh một chút, không thể ngồi ở nơi này.

Cho vú nuôi ôm Bất Ly trở về đi, đến lúc bé cần nghỉ ngơi rồi.”
Dứt lời, nàng đứng dậy, chỉ dẫn theo Ngân Châm, hốt hoảng đi đến chỗ khác trong hoa viên.
Nam Cung Ngự ngồi trong lương đình, nhìn bóng dáng của nàng, bất động thanh sắc khẽ thở dài.
Bất tri bất giác, Tịch Nhan lại đi đến Hi Vi viên.
Tự sau khi Mẫu Đơn gặp chuyện không may, nàng liền chuyển qua tiểu viện của Hoàng Phủ Thanh Vũ, sau đó chưa từng trở về nơi này, không ngờ lúc này lại thấy có người đang quét tước trong viện, nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái, liền đi thẳng vào.
Bọn nha trong viện hoàn nhìn thấy nàng đều hành lễ.

Nàng chỉ ở trong viện này mấy tháng nên chỉ nhận biết được hai ba người, nhân tiện hỏi: “Thúy nhi, các ngươi vẫn còn ở lại tiểu viện này sao?”
Nha hoàn được gọi là Thúy nhi nói: “Dạ phải, sau khi sườn Vương phi chuyển ra ngoài, Vương gia không cho người khác động đến viện này.” Nàng vừa nói, vừa đưa Tịch Nhan đi vào trong phòng, đẩy cửa ra, nói: “Vương gia còn thường xuyên đến ở nơi đây.”

Cửa vừa mới mở ra, ập vào mũi nàng là hương thơm thanh nhã của Hoàng Phủ Thanh Vũ, trong lúc Tịch Nhan còn đang kinh ngạc, bỗng nhiên nghe thấy câu nói kia của Thúy nhi, lại càng kinh ngạc hơn: “Chàng thường xuyên đến ở nơi đây?”
Thúy nhi nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Cả tháng nay, Vương gia đều ở lại nơi này.

Trước đó chỉ ngẫu nhiên đến một lúc, đếm được trên đầu ngón tay.”
Tịch Nhan bỗng dưng hiểu được một chuyện.

Thì ra trước khi nàng sinh Bất Ly, hắn ở trong phủ nhưng chưa từng xuất hiện ở trong phòng vào ban đêm, ra là hắn ở nơi này! Khi đó, nàng còn có chút ghen tuông nghĩ rằng nếu hắn qua đêm ở chỗ của Lâm Lạc Tuyết cũng tốt, dù sao nữ tử kia mới có thể làm bạn hắn cả đời.
Nhưng không có ngờ đến, thì ra là nơi này, thế nhưng lại ở chỗ này!
Chỉ một thoáng, Tịch Nhan đau lòng như bị ai cào xé, nói không ra một chữ nào, chỉ đứng ở cửa, nhìn căn phòng vẫn bài trí như trước, lệ ẩm ướt cả khóe mắt.
Sau một lúc lâu trầm mặc, nhưng rốt cuộc không có tiến vào phòng, lau đi nước mắt, Tịch Nhan chỉ nói: “Không cần phải nói cho Vương gia ta đã tới đây.”
Dứt lời, nàng xoay người mang theo Ngân Châm rời khỏi nơi này.
Còn lại Thúy nhi cùng tất cả nha hoàn hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao đưa nàng rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui