Trên đường trở về, Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn nắm chặt tay nàng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc.
Dáng vẻ Tịch Nhan vẫn còn rất hào hứng, đi được một đoạn không xa, chân lại đột nhiên không đi được nữa.
Nàng dừng bước, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng ngừng lại, nhìn xem bộ dáng của nàng, lại cúi đầu nhìn chân nàng, đột nhiên hắn ngồi xuống, lấy tay xoa bóp phần phù thũng dọa người trên chân cho nàng, đồng thời trầm giọng nói: "Chắc chắn là hôm nay nàng đã ngồi rất lâu, nên chân mới phù lên thế này đây."
Tịch Nhan khẽ hừ nhẹ một tiếng, nhưng không đáp lại.
Sau đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đứng lên lần nữa, bế nàng lên, nhưng vẫn không nói lời nào, vẫn cứ bước về phía trước.
Tịch Nhan tựa vào cổ hắn, vụng trộm đưa mắt đánh giá khuôn mặt lạnh lẽo của hắn dưới ánh trăng, trong lòng bỗng dưng đau xót, bèn miễn cưỡng hắt hơi một cái, nói với giọng lười biếng: "Mệt mỏi quá."
Tay Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng nắm chặt lại, nhưng không hề nói chuyện.
Mà thật sự là Tịch Nhan rất mệt mỏi, bắt buộc bản thân không được suy nghĩ lung tung nữa, rồi dựa vào hắn, giả bộ nặng nề đi vào giấc ngủ.
Mãi cho đến khi trở lại phòng, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng chẳng nói câu nào, đưa nàng đến giường, rồi sửa chăn kỹ lưỡng giúp nàng, còn bản thân lại vẫn cứ không cử động mà ngồi bên giường nhìn nàng.
Dường như Tịch Nhan đã ngủ sau, nhẹ nhàng lầu bầu câu gì đó, quay đầu, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Còn Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn lẳng lặng ngồi một mình.
Đêm, đột nhiên trở nên quá dài.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tịch Nhan nghe được rõ ràng thanh âm Hoàng Phủ Thanh Vũ rời khỏi phòng, mới mở mắt ra, nhìn về phía bên giường trống rỗng bên kia.
Nơi đó, bởi vì hắn đã ngồi rất lâu, nên hơi lõm xuống.
Tịch Nhan lại nhắm mắt lại lần nữa --- nàng đúng là vẫn khiến hẳn khổ sở.
Hôm nay, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng trở về rất sớm, đến cuối buổi trưa đã về đến phủ.
Lúc Tịch Nhan biết được tin này, nàng vẫn đang ở trong viện của Nam Cung Ngự, nhưng cũng chẳng vội vã về phòng, ngược lại vẫn cứ ở mãi nơi đó, cho đến lúc dùng bữa tối, mới cùng Ngân Châm chậm rãi trở về.
Trở lại tiểu viện, trong nhà ăn không chỉ có một mình Hoàng Phủ Thanh Vũ, mà còn có Thập Nhất ngồi phía bên kia, thấy nàng, đứng dậy gọi một tiếng: "Thất tẩu"
Tịch Nhan gật gật đầu, cười nói: “Sao không ai nói ta biết là đệ đến đây?”
Thập Nhất bật cười: "Chỉ sợ Thất tẩu bận quá, cho dù có người báo cho tẩu, tẩu cũng không để ý đâu nhỉ?"
Tịch Nhan vẫn cười, rồi ngồi xuống bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ dường như không tốt lắm, thấy nàng ngồi xuống liền bắt đầu dùng bữa, cầm đũa gắp thức ăn cho nàng, còn mình thì không ăn gì cả.
Tịch Nhan cố ép bản thân ăn này nọ, còn bọn họ thì tiếp tục chủ đề lúc trước.
Chỉ nghe Thập Nhất nói: "Lần này, tuy bề ngoài hắn không nói gì đến đệ, nhưng nếu hắn muốn hạ chỉ, thì ai có thể ngăn được chứ? Huống hồ, Mẫu Đơn là do hắn hại chết, đệ quyết định quay lại là vì muốn báo thù cho nàng."
Cổ họng Tịch Nhan bỗng dưng nghẹn lại, thức ăn trong cổ họng lại khó nuốt xuống được, ngẩng đầu lên nhìn Thập Nhất hỏi: "Ý chỉ gì vậy?"
Thập Nhất nhìn nàng, rồi mới thản nhiên nói: “Chỉ hôn.”
Tịch Nhan nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh: "Là cô nương nào thế?"
Thập Nhất nói: “Là tiểu thư phủ Tiết tướng quân.
Mẫu thân của nàng ta là dì của lão Tứ."
"Biểu muội của Hoàng thượng sao?"
Thập Nhất gật gật đầu, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ một cái.
Hoàng Phủ Thanh Vũ vươn tay cầm lấy tay Tịch Nhan, nói: “Việc này nàng không cần hỏi nhiều đâu.”
Tịch Nhan hơi nhíu mày, rút tay về, có chút phẫn uất nói: "Không hỏi thì không hỏi." Sau đó, nàng đứng dậy, ra khỏi phòng ăn, đi về phòng mình.
Thập Nhất có chút kinh ngạc, nhưng cũng đoán được chút ít, vừa ngẩng đầu, lại phát hiện ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ đang chăm chú nhìn mình, trong lòng nhịn không được chợt có chút lạnh.
Dừng một chút, rồi mới nói: "Đệ quyết định tiếp chỉ."
Trên mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ hiện lên sự ủ dột: "Đó là lựa chọn của đệ."
Khi Hoàng Phủ Thanh Vũ trở lại trong phòng, thì Tịch Nhan đã nằm lên giường, vẫn là dáng vẻ rầu rĩ.
Hắn bước lên ngồi xuống, nói: "Nàng sao vậy? Sao gần đây tâm trạng lại không tốt thế?"
Tịch Nhan quay mặt không trả lời.
Hắn cũng không chú ý, lại nói: "Bữa tối chỉ gắp được vài đũa, ta sai phòng bếp nấu cháo rồi, ngồi dậy ăn một chút đi."
Qua hồi lâu Tịch Nhan mới quay đầu, nhìn hắn: "Có phải Thập Nhất đã đáp ứng hôn sự kia rồi phải không?"
Hắn hơi nhướng mày, nói: "Đúng"
Tịch Nhan bỗng dưng mở to hai mắt: “Vậy Mẫu Đơn làm sao bây giờ? Không phải ngày đó đệ ấy đã cùng Mẫu Đơn bái đường thành thân sao?"
"Nhưng nàng ta đã chết rồi" Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nói.
Tịch Nhan rũ mắt xuống, hồi lâu sau, thở dài một tiếng:“Cũng đúng.
Lòng người cuối cùng rồi cũng sẽ thay đổi.”
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ chợt thâm trầm, cười yếu ớt, rồi nhấn mạnh một câu: "Lòng người cuối cùng rồi cũng sẽ thay đổi?"
Tịch Nhan vẫn cứ cúi mắt, bỗng nhiên nở nụ cười: "Không phải sao? Ta cảm thấy lần này Nam Cung Ngự trở về thay đổi rất nhiều, nếu so với trước kia, thì giờ rất tốt.
Đương nhiên, trước kia hắn cũng đã tốt lắm rồi."
“Vậy sao?” Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên lên tiếng, nhưng không nói thêm gì.
Đúng lúc Ngân Châm đưa cháo vào, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đứng lên, nói với Tịch Nhan: "Nàng ăn trước đi, ăn xong rồi thì ngủ liền.
Ta qua thư phòng xử lý tấu sớ một chút."
Tịch Nhan không trả lời, chỉ gọi Ngân Châm vào, bắt đầu ăn cháo.
Hoàng Phủ Thanh Vũ ra khỏi phòng, liền đi vào thư phòng.
Nhìn sách thuốc khắp phòng, bỗng dưng nhớ đến câu nói lúc nãy của nàng: " Lòng người cuối cùng rồi cũng sẽ thay đổi", khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh
Nam Cung ngự rất nhanh đi vào thư phòng, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ dựa vào bàn, liền nhịn không được cười lạnh một tiếng: “Xem ra Anh Vương gia muốn nhanh chóng đuổi ta đi?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi muốn nói gì cứ nói đi?"
Nam Cung Ngự tùy ý tìm một chiếc ghế ngồi xuống, nói: "Ta vừa mới nhận được bồ câu đưa thư của hoàng huynh, huynh ấy báo tin là Bắc Mạc sẽ cử sứ thần sang viếng thăm Đại Sở, muốn ta trở về tiếp đón.
Mà vị sứ thần kia là La đại nhân, nếu ta
nhớ không lầm thì, năm đó hắn đã tham gia vào việc gian lận trong khoa cử, chính Anh Vương gia đã đứng ra xin Hoàng thượng suy xét, điều tra rõ sự thật, hóa ra là hắn trong sạch.
Nói cách khác, ngươi là đại ân nhân của vị La đại nhân này rồi, không phải sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...