Hai canh giờ trôi qua, Thập Nhất vẫn ngồi trước mộ phần như trước, không hề nhúc nhích.
Nhiều ngày qua, Thập Nhị đã quen với dáng vẻ này của hắn, tuy đau lòng, nhưng thật sự không có cách nào để giúp hắn.
Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn Đạm Tuyết bên cạnh, rồi trao đổi ánh mắt với Thập Nhị, sau đó nói với Đạm Tuyết: "Chúng ta về phủ trước đi, hai ngày trước không phải nàng bảo là đau đầu sao? Nơi này lạnh đấy."
Đạm Tuyết nhìn về mộ phần trước mặt cùng Thập Nhất một cái, rồi thản nhiên thở dài: "Được."
Xoay người, Tịch Nhan vẫn còn nằm trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, hai người đều không cử động.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên chuyển lại đây, trong ánh mắt là sự lạnh nhạt và trong trẻo vô cùng.
Sau đó, Đạm Tuyết tránh tầm mắt hắn, nói: "Thất gia vẫn nên đưa Thất tẩu về sớm, tẩu ấy có thai, ở lại đây lâu thì không tốt đâu."
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên gật gật đầu, xem như đồng ý.
Đợi cho Hoàng Phủ Thanh Thần và Đạm Tuyết đã đi xa, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới cúi xuống bên tai Tịch Nhan, thấp giọng nói: "Đi thôi."
Tịch Nhan im lặng hồi lâu, rồi mới thấp giọng nói: "Ta muốn cùng Thập Nhất trò chuyện ....!Trước kia Mẫu Đơn tâm sự với ta rất nhiều, ta muốn nói cho đệ ấy nghe.
Chàng và Thập Nhị ra cửa trước đi, ta cam đoan sẽ thuyết phục được Thập Nhất cùng ra, được không?"
Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới mỉm cười: "Được."
Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Thập Nhị rời đi, bốn phía trở nên im lặng.
Thập Nhất không hề phát ra âm thanh nào, Tịch Nhan chậm rãi bước đến, dựa vào phần mộ của Mẫu Đơn ngồi xuống, đầu tựa vào mộ bia lạnh lẽo kia, nhìn Thập Nhất trước mắt, bỗng nhiên nàng cười khẽ, lẩm bẩm nói: "Mẫu Đơn này, cô xem nam nhân trước mặt vì cô mà biến thành bộ dạng này, cô chắc sẽ không hối hận lúc trước không đồng ý gả cho hắn nhỉ?"
Vẻ mặt Thập Nhất vẫn không chút gợn sóng, bỗng nhiên lúc này hơi kích động một chút, nâng mắt lên nhìn nàng.
Tịch Nhan nhìn hắn, cười cười: "Thập Nhất, Mẫu Đơn, cô ấy không hề nhìn lầm đệ, đệ vì cô ấy mà trở nên khổ sở thế này, cũng không uổng cô ấy vì đệ mà chết."
Thập Nhất vẫn không nói lời nào, quay đầu đi, chỉ chăm chú nhìn vào mộ bia của Mẫu Đơn
"Thập Nhất, đệ cũng không thể nói cho ta biết sao, Mẫu Đơn đi rồi, đệ cuối cùng là khổ sở đến nhường nào?" Tịch Nhan nói
Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc Tịch Nhan mới nghe được Thập Nhất mở miệng, nhưng giọng nói lại bi thương, nghẹn ngào, không giống như Thập Nhất của lúc trước: "Đệ rất muốn...!cùng nàng đi ....!Vũ nhi, nàng ấy sợ cô độc, tuy rằng nàng chưa bao giờ nói, nhưng đệ biết nàng sợ ....!"
"Nhưng đệ vẫn không đi cùng cô ấy." Tịch Nhan thản nhiên thay hắn nói câu tiếp theo, "Bởi vì đệ biết, trên đời này còn rất nhiều chuyện quan trọng hơn việc đệ muốn làm, đúng không?"
Thập Nhất vẫn bất động, ánh mắt có chút mờ mịt.
Hắn sở dĩ sống đến bây giờ, là vì nhiều ngày nay, Hoàng Phủ Thanh Thần và Thập Nhị thay phiên nhau ở bên cạnh hắn một tấc không rời, nếu không, hắn chỉ sợ từ ngày cùng thân xác nàng thành thân, đã cùng nàng nắm tay nhau xuống hoàng tuyền."
Hắn lắc lắc đầu, mờ mịt đáp: "Trên đời, không còn chuyện gì đối với đệ là quan trọng nữa .....!Không có Vũ nhi, không có gì là quan trọng cả."
"Vậy còn quốc gia thiên hạ, giang sơn xã tắc thì sao?"
Thập Nhất vẫn lắc đầu như trước: "Chuyện đó, cho tới nay cũng không phải là điều đệ muốn."
"Nhưng chuyện này đối với Thất ca của đệ mà nói là chuyện rất quan trọng." Tịch Nhan thản nhiên nói.
Thập Nhất rốt cuộc cũng nhìn nàng: "Tẩu nói sao?"
Tịch Nhan cười cười: "Thập Nhất này, chúng ta giao dịch với nhau được không? Hai năm sau, tẩu sẽ thay đệ xuống đó làm bạn với Mẫu Đơn, còn đệ, thì cùng với Thất ca vượt qua những ngày khó khăn nhất."
Đôi mắt của Thập Nhất ở chỗ sâu nhất dường như có chút gợn sóng: "Tẩu đang nói gì vậy?"
"Đệ biết hai năm sau ta sẽ chết mà" Tịch Nhan thấp giọng cười nói.
Thập Nhất phút chốc đứng dậy, cắn răng, những tơ máu che kín hai mắt dường như muốn bùng nổ: "Ai nói với tẩu điều đó? Ngân Châm, Thập Nhị phải không? Hay là Cửu ca?"
"Không, Thập Nhất, điều này không quan trọng." Tịch Nhan chân thành nhìn hắn, lại nhìn về mộ của Mẫu Đơn, nói: "Mẫu Đơn đã đi, ta cuối cùng cũng phải đi thôi, để ta và Mẫu Đơn cùng nhau nhìn huynh đệ các người sống tốt, được không?"
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Thập Nhị ra cửa lăng viên, Thập Nhị thật sự mệt mỏi, thấy cỗ kiệu Tịch Nhan, bèn nói vài câu với Hoàng Phủ Thanh Vũ rồi nhanh chóng chui vào, cơn buồn ngủ cũng ập đến.
Hoàng Phủ Thanh Vũ tựa lưng vào một bên kiệu, cúi đầu xuống nhìn mặt đất, ánh mắt thâm thúy, nhưng vẫn có chút đăm chiêu.
Xa xa, có hai người cầm tay nhau đến, bước tới trước mặt hắn, một giọng nữ dễ nghe dịu dàng gọi: “Lão Thất.”
Hắn giật mình ngẩng đầu lên, mỉm cười đứng thẳng thân mình: “Cô” Sau đó lại nhìn về phía nam tử phía sau bà: “Dượng.”
Tấn Dương công chúa và Lăng Chiếu đồng thời mỉm cười gật gật đầu, vẻ mặt Lăng Chiếu có chút hoảng hốt, không ngừng nhìn vào bên trong kiệu xem xét.
Thấy thế, Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nói: “Nhan nhan và Thập Nhất đệ đang ở trong nghĩa trang, chắc là sẽ nhanh ra đây thôi.”
Lăng Chiếu nhẹ nhàng thở ra, sau đó, trên mặt lại lộ ra vẻ rối rắm.
Tấn Dương công chúa nhìn gương mặt trượng phu của mình, thở dài một tiếng, bước lên khuyên giải: "A Chiếu, nếu hôm nay không tiện thì để hôm khác chúng ta lại đến thăm Lam nhi cũng được."
Lăng Chiếu do dự một lát, ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ lạnh nhạt: "Dượng, Nhan Nhan có thai rồi, con không muốn nàng chịu kích thích gì."
Lăng chiếu hơi giật khóe môi, trên mặt giống như bi giống như hỉ, rốt cuộc cũng thốt ra lời: "Con bé có thai sao? Mấy tháng rồi?"
“Bốn tháng .” Hoàng Phủ Thanh Vũ nói,“Chờ đứa bé ra đời, cô và dượng cùng đến phủ cháu chơi."
Tấn Dương công chúa nở nụ cười: “Chúc mừng cháu, Lão Thất.
A Chiếu, chàng lên chức ông ngoại rồi.”
Lúc này trên mặt Lăng Chiếu mới nở ra cười có chút khó khăn, cuối cùng nói: “Nếu thế thì, Tấn Dương, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây trước.”
Tấn Dương công chúa lên tiếng, tạm biệt Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng vừa định xoay người, thì Tịch Nhan và Thập Nhất cùng nhau đi ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...