Hôm sau, trong hoàng cung.
Lúc thượng triều, hoàng đế giận không thể kiềm chế được, ném tấu chương cầm trong tay vào người Hoàng Phủ Thanh Vũ, cười lạnh: “Đường đường là một vị thân vương, nhưng lại ở trong phủ đệ của mình làm ra chuyện xấu hổ như vậy trước mặt mọi người, ngươi quả nhiên thật là tốt!”
Hoàng Phủ Thanh Thần, Thập Nhất cùng Thập Nhị đều nhịn không được khẽ thay đổi sắc mặt, nhưng sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ lại trầm tĩnh, vén áo choàng, quỳ xuống, cũng không nói một lời nào.
“Lão Lục đâu?” Hoàng đế cũng không thèm nhìn tới hắn, chỉ mở miệng hỏi thái giám bên cạnh.
“Hồi Hoàng thượng, Lục Vương gia sáng nay cáo bệnh xin vắng mặt, nói là nằm trên giường không dậy nổi.”
“Nhìn xem chuyện tốt ngươi làm đi!” Hoàng đế lại nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, ánh mắt như hai ngọn lửa, “Không chỉ có mất thể diện của mình, còn mất thể diện của tiên đế, thể diện của hoàng gia! Trẫm thật sự lấy làm hổ thẹn thay cho ngươi!”
Thập Nhị kiềm chế không được định tiến lên nói chuyện, nhưng bị Thập Nhất gắt gao giữ lại.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nghe được động tĩnh phía sau, rốt cuộc chậm rãi cúi đầu: “Thần đệ biết sai, thỉnh Hoàng thượng trách phạt.”
“Trách phạt?” Hoàng đế hừ lạnh nói, “Trẫm cảm thấy không có thể diện trách phạt ngươi, nếu truyền ra ngoài sẽ chỉ làm người ta chê cười!”
“Hoàng huynh!” Lần này, Thập Nhất cũng nghe không lọt tai, liền tiến lên, quỳ xuống cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ nói, “Hoàng huynh, chuyện xảy ra hôm đó ở Anh vương phủ, cũng không phải hoàn toàn do lỗi của Thất ca! Do Lục ca trêu ghẹo một gã sai vặt thần đệ mang đi theo, thần đệ nhớ tới di huấn của tiên hoàng, không khỏi đau lòng, bởi vậy mới động thủ đánh Lục ca! Việc này vốn không liên quan tới Thất ca, chỉ vì Thất ca là chủ nhân buổi tiệc nên mới đứng ra thay thần đệ ghánh vác chuyện này!”
Những lời này quả thật rất thông mình, vì ai cũng biết tiên hoàng ghét nhất thói yêu thích nam nhân của Hoàng Phủ Thanh Hoành, Thập Nhất vừa nói những lời này ra, trong điện không ít đại thần đều lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Lửa giận trong mắt Hoàng đế càng tăng lên: “Thì ra còn có liên quan đến chuyện của ngươi!”
“Thỉnh hoàng huynh trách phạt thần đệ, không liên quan đến Thất ca.”
“Được, được!” Hoàng đế cười lạnh, “Đã làm ra chuyện sai lần còn có can đảm dạy trẫm làm việc như thế nào!”
“Thần đệ không dám.” Thập Nhất cúi đầu nói.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hai người quỳ gối trước điện, hồi lâu sau mới mở miệng: “Truyền ý chỉ của trẫm, Thất vương gia, Thập Nhất Vương gia gây chuyện đánh nhau, không để ý thể diện hoàng gia, không để ý di huấn tiên hoàng, phạt Thất vương gia làm nội giám bình thường, đến Hàn Lâm viện làm việc một tháng, phạt Thập Nhất Vương gia làm thị vệ bình thường, giữ cửa thành một tháng!”
Nếu không bởi vì qui định trong triều vô cùng nghiêm cẩn, chỉ sợ giờ phút này trên điện đã vang lên những tiếng xôn xao ồn ào -- trách phạt như vậy, đối với hai vị Vương gia mà nói, mới thật sự là vũ nhục, hơn nữa, cũng thật sự là mất thể diện hoàng gia.
Nhưng tất cả mọi người bao gồm Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhị không ai dám đề suất ý kiến gì khác.
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, nhìn hai người: “Còn không tiếp chỉ?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Thập Nhất đồng thời dập đầu nói: “Tạ hoàng huynh ân điển.”
------------------------------------------------------------------------------
Trong Duyên Thọ cung, Thái hoàng Thái Hậu tức giận không thôi, ném thật mạnh chén trà trong tay xuống đất, do chưa hết giận, rốt cuộc đứng dậy đi đến trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ đang quỳ, giơ tay lên, dùng hết sức đánh tiếp một bạt tai: “Ngươi là tên nghiệp chướng!”
Hoàng Phủ Thanh Vũ yên lặng chịu trận, đôi mắt lạnh nhìn bà ta, không nói một lời.
“Vì một nữ tử, ngươi quả nhiên là cái gì cũng không thèm để ý? Không nghĩ đến phải lấy lại công đạo, lấy lại thân phận hoàng hậu cho mẫu thân mình sao? Không thèm để ý đến khát vọng của mình sao? Không thèm để ý đến bách tính trong thiên hạ này sao?” Thái hoàng Thái Hậu tức giận đến nỗ cả người phát run, từng lời từng chữ, cơ hồ phải dùng hết khí lực toàn thân.
“Tôn nhi không dám.” Hoàng Phủ Thanh Vũ cuối cùng cũng mở miệng, “Tôn nhi chỉ xin hoàng tổ mẫu ban cho thuốc giải, tôn nhi nguyện tuân thủ lời hứa ba năm.”
“Chậm rồi!” Thái hoàng Thái Hậu cười lạnh một tiếng,“Ngươi nay vì nàng, là ngay cả chính mình tánh mạng cũng không để ý, ngươi cho là ai gia còn có thể tin tưởng ngươi sẽ giữ lời buông tay nàng ta ra sao? Nếu sẽ dàng buông tay nàng ta như vậy, ngươi sẽ không phải là Lão Thất! Đúng, thuốc giải kia là mẫu thân ngươi để lại cho ngươi, nhưng là để ngươi dùng trong lúc nguy cấp chứ không phải cho ngươi dùng để cứu mệnh nữ tử kia! Dù sao thì một nửa viên thuốc giải còn lại ta sẽ không cấp, về phần kế tiếp nên làm cái gì, chính ngươi suy nghĩ rõ ràng đi!”
“Hoàng tổ mẫu.” Hoàng Phủ Thanh Vũ ảm đạm mở miệng, “Tôn nhi sẽ cho người mang nàng đi khỏi đây, thỉnh Hoàng tổ mẫu ban thuốc giải cho Tôn nhi.”
“Lão Thất, ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem, cho dù là hôm nay ngươi đưa nàng đi khỏi đây, ngươi có thể cam đoan tương lai sẽ không dùng mọi thủ đoạn làm cho nàng trở lại bên người mình không? Ta chưa bao giờ hoài nghi năng lực của ngươi, ngươi cũng không nên mang những lời này lừa gạt Hoàng tổ mẫu.”
“Tôn nhi không dám lừa gạt Hoàng tổ mẫu.” Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi nhắm hai mắt lại,“Chỉ là hiện tại, Tôn nhi đã không thể giữ nàng được nữa rồi.”
“Cái gì?” Thái Hậu tỏ vẻ kinh ngạc, “Nàng không phải có mang sao? Nay lại gây chuyện với ngươi nữa?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ mở mắt ra, lẳng lặng nhìn vị tổ mẫu trước mắt này, nhưng thấy trên mặt bà ta tràn đầy vẻ kinh ngạc, rõ ràng không có một chút nào giả dối, chỉ một thoáng, nghĩ đến Tịch Nhan trong phủ, trong lòng bất chợt run lên.
Thái Hậu thấy vẻ mặt hắn, trong lòng cũng biết hắn đang thử mình mà thôi, muốn biết mình có nói cho Tịch Nhan chân tướng sự việc hay không.
Nhưng bà ta không lộ ra chút sơ hở nào, tiến lên đỡ lấy bả vai Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Lão Thất, nếu những lời con nói với Hoàng tổ mẫu là sự thật, đợi đến khi nàng sinh con xong, con muốn đưa nàng rời khỏi đây, ta sẽ đưa cho nàng thuốc giải, được không?”
Thật lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi cúi đầu: “......!Tôn nhi, tạ ơn Hoàng tổ mẫu.”
------------------------------------------------------------------------------
Ở trong vương phủ, lúc Tịch Nhan nghe được chuyện hoàng đế hạ chỉ trừng phạt Hoàng Phủ Thanh Vũ đã là chuyện của ba ngày sau đó, chỉ vì tất cả mọi người đều cố ý gạt nàng, sau đó nàng phải hỏi thăm nhiều nơi mới biết kết quả như vậy, bỗng chốc giống như sét đánh giữa trời quang, hôm đó nàng liền nằm trên giường cả một ngày.
Hắn luôn là một người cao ngạo như vậy, thế nhưng bị giáng xuống làm những việc lặt vặt của một thái giám thấp bé, hơn nữa còn phải chịu đựng ánh mắt châm chọc cười nhạo của tất cả viện sĩ Hàn Lâm viện.
Tịch Nhan không thể tưởng tượng nổi hắn làm thế nào để vượt qua được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...