Nàng có từng nhớ đến ta không.
Không phải nàng không nghĩ tới cảnh tượng khi nàng và hắn gặp nhau, nhưng cho dù là nghĩ ra hàng ngàn hàng vạn tình huống khác nhau, Tịch Nhan cũng không thể nghĩ ra được thời điểm gặp lại nhau bắt đầu bắng một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy.
Nếu hắn thoải mái như thế, nàng làm sao khó chịu được đây?
Tịch Nhan khéo nói khéo cười, cảm xúc trên mặt mày lãnh đạm đến mức tận cùng: “Không có.
”
Thật ra nàng cũng nói dối.
Ở trên núi hơn hai tháng, tháng thứ nhất nàng đang lâm bệnh, trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, mọi thứ xung quanh nàng đều là ốm đau quây quanh, không thể nào nhớ nổi; Sang tháng thứ hai, ngày nghe tin hôn lễ của hắn truyền đến, tâm thần nàng hoảng hốt, ngay cả chính mình suy nghĩ cái gì cũng không biết; Mà nay, nàng chỉ có thể tập trung cho chuyện trước mắt, không có tâm lực suy nghĩ nữa.
“Ừ.
” Hắn lên tiếng, chậm rãi đi về phía nàng, cúi đầu xuống, tới gần mặt của nàng, “Nhưng mà ta lại nhớ nàng, làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tịch Nhan bỗng nhiên trở nên sáng lạn, ánh mắt trong suốt, tỏa sáng rạng ngời: “Phải không? Vậy Vương gia nhớ ta như thế nào? Nhớ con người của ta, mặt của ta, hay là cơ thể của ta?”
Ám sắc chợt lóe lên trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ, hắn bỗng dưng vươn tay ra, ôm nàng vào trong lòng: “Nếu tất cả ta đều nhớ thì sao?”
“Vậy thì liên quan gì đến ta?” Tịch Nhan thản nhiên nhấc mi, tầm mắt nhìn về phía sau hắn -- nơi đó có một nữ tử đang đứng, khuôn mắt sắc bén, thần sắc lạnh lùng nhìn hai người bọn họ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ xoay đầu, tầm mắt liếc nhìn thân ảnh người đó, nhưng vẫn không có ý tứ buông Tịch Nhan ra.
Động tác của Tịch Nhan bỗng dưng trở nên kiên quyết, dùng sức đẩy hắn ra, lúc này nàng mới cẩn thận nhìn về phía nữ tử kia.
Dân gian đồn đãi nàng dịu dàng, nhưng thật ra Tịch Nhan không nhìn ra được điều đó, nhưng mà vẻ mặt tú lệ, quả thật là đẹp đến không thể giải thích, trong đôi mi thanh tú lại mang theo sự lãnh ngạo nói không nên lời, nhưng trong ánh mắt cùng nét môi biểu lộ sự giận dữ và bất mãn, là một loại phong tình khác nói không nên lời, xinh đẹp động lòng người.
Khóe môi Tịch Nhan nhếch lên, cúi người hành lễ: “Tham kiến Anh Vương phi.
”
Nữ tử thản nhiên đi tới, đứng bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, quả thật hai người trông như một cặp trời sinh: “Ngươi biết ta là ai sao?”
Tịch Nhan cười yếu ớt nói: “ Ngày Anh vương gia cùng Vương phi thành thân, toàn thành oanh động, người trong thiên hạ đêu xôn xao bàn tán, tiểu nữ sao lại không biết cho được?”
Lâm Lạc Tuyết cũng khẽ cười lên: “ Ngươi quả thật là một người thức thời.
Ngươi chính là nha đầu hầu hạ Thái Hậu ăn chay niệm phật kia sao? Tên gọi là gì?”
Ánh mắt Tịch Nhan thản nhiên đảo qua Hoàng Phủ Thanh Vũ, bộ dáng vẫn khiêm tốn như trước trả lời: “Vi Chi.
”
Từ đầu đến cuối không nói một lời, vẻ mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ nhạt nhẽo khi nghe đến câu trả lời của nàng, rốt cuộc mới nâng mắt lên, nhìn dung nhan bình tĩnh của nàng, mỉm cười, cầm lấy tay Vương phi của mình, thấp giọng nói: “Vi Chi từ nhỏ không cha không mẹ, đi theo bên cạnh Hoàng tổ mẫu, là người Hoàng tổ mẫu tin cậy nhất.
”
Tịch Nhan nghe xong, lạnh lùng cười, không ngờ Lâm Lạc Tuyết cũng đồng thời lạnh lùng cười, nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Chỉ sợ không chỉ là người Hoàng tổ mẫu tin cậy nhất đâu?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ không chút kiêng kị ánh mắt của nàng, nhấc mi nhìn Tịch Nhan, trong ánh mắt chứa rất nhiều thâm ý: “Đúng vậy, nàng cũng là người ta mong nhớ ngày đêm, người ta không thể quên?”
Lâm Lạc Tuyết nhướng mày lên, cười lạnh nói: “Vương gia có ý gì? Đây chính là lễ vật ngài muốn tặng cho thiếp thân sao? ”
Hoàng Phủ Thanh Vũ buông tay nàng ra, nhìn Tịch Nhan: “Không tốt sao, đưa Vi Chi về phủ cùng nàng làm tỷ muội với nhau, đây chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Lâm Lạc Tuyết hừ lạnh một tiếng, Tịch Nhan lại nở nụ cười: “Vương phi đa tâm rồi, Vương gia chỉ đang cùng Vương phi nói đùa thôi, thỉnh Vương phi không nên nghĩ là thật.
Vương gia là như vậy đó, thích nói chuyện cười, trêu chọc Vi Chi, Vi Chi đã quen rồi.
” Dứt lời, Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại nói, “Vi Chi còn có việc muốn xuất môn, không thể tiếp đã Vương gia cùng Vương phi, xin cáo lui trước.
”
Lúc Tịch Nhan ra khỏi chùa, sắc trời đã bắt đầu tối, báo hiệu rõ ràng sắp có một trận gió tuyết kéo đến, nhưng nàng lại không quan tâm đến điều đó, vội vàng ra khỏi cửa đi về gian nhà tranh của Tử Ngạn.
Không biết vì sao, đường đi thường ngày rất thông thuận, nàng cũng chưa từng cảm thấy đường xá xa xôi, vậy mà hôm nay lại đi vô cùng gian nan, Tịch Nhan cảm thấy mình đi chưa đếnvài bước, liền thở hồng hộc, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Nàng nhịn không được lấy tay chống vào một cây đại thụ nghỉ ngơi, trong đầu Tịch Nhan hoàn toàn hỗn loạn, cho nên mọi thứ dường như đều không có đầu mối.
Cũng không biết dừng chân được bao lâu, cảm giác mờ mịt vô thố của nàng mới chậm rãi tiêu tán, khi Tịch Nhan mở mắt ra, trước mắt nàng là một mảnh tối đen, đồng thời trên người, trên đầu mang cảm giác hoàn toàn lạnh lẽo.
Trời không biết đã tối đen tự bao giờ, tuyết bắt đầu rơi xuống ngày càng nhiều và dày đặc, trên đầu nàng, trên người người cũng không biết tự khi nào đã tích tụ một lớp tuyết thật dày mà nàng vẫn không hề hay biết, lúc này toàn thân nàng lạnh lẽo, mà ngay cả một cử động nhỏ cũng không thể được.
Rất lạnh, lạnh giống như lòng người có thể bị đông lại thành băng.
Mảnh tối đen trước mắt vẫn chưa tản ra, Tịch Nhan chỉ cảm thấy xung quanh càng ngày càng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng lấy nàng.
Cuối cùng, nàng không thể chịu đựng được nữa chậm rãi ngã xuống …
Thế nhưng, nàng lại cảm thấy mình đang rơi vào vòng tay ấm áp, bên ta vẫn vang lên tiếng gọi thân thiết của ai đó: “Nhan Nhan?”
Là Tử Ngạn sao? Trước khi rơi vào hôn mê, Tịch Nhan đã nghĩ như thế.
Đã lâu như vậy rồi, ngoại trừ Tử Ngạn, không ai lại gọi nàng một cách thân thiết, ấm áp như vậy.
Tiếng gọi mềm mại như nước kia vẫn quanh quẩn bên tai nàng, làm cho thân thể của nàng càng ngày càng ấm áp.
Sau khi trải qua lạnh lẽo cùng giá lạnh, hiện tại sự ấm áp lan dần trong cơ thể nàng càng ngày càng thoải mái, Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm, muốn cử động thân thể một chút, nhưng ý thức nửa tỉnh nửa mê bỗng nhiên nhận ra được có điều gì đó không đúng, nàng đột nhiên mở mắt ra.
Trước mắt nàng là một đống lửa, quần áo ẩm ước thậm chí cả đồ lót của nàng đều đang được hong khô trên đống lửa, mà giờ này khắc này, nàng không một mảnh vải che thân đang nằm trong lòng ngực nóng như lửa của người nào đó --
Da thịt tiếp dính sát vào nhau nói cho nàng biết người nào đó trên người cũng không một mảnh vải che thân.
Giờ phút này đây, trên người bọn họ chỉ được phủ bằng mỗi áo khoát và quần áo vẫn còn mang theo hơi hướm của người nào đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...