Nàng đột nhiên thay đổi thái độ, hắn không hiểu vì nguyên nhân gì, nhưng hắn tin chắc, tuyệt đối không phải vì Cổ Lạc Nhi chịu khuất phục bởi Đông Phong Túy.
Tuyệt đối không phải.
Đông Phong Túy nằm ở trên giường cũng âm thầm nhắc nhở mình.
Nha đầu kia đột nhiên nở nụ cười, đột nhiên biết nge lời, cũng không phải là chuyện gì tốt.
Phải cẩn thận một chút.
Cổ Lạc Nhi cung kính nói: “Hoàng thượng, nếu không có chuyện khác, nô tỳ cáo lui. Hoàng thượng, hôm nay ngài đã trò chuyện thật nhiều, rất mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt một chút đi, buổi tối mới có tinh thần ăn cơm tối.”
Đông Phong Túy không lên tiếng.
Chỉ ở trong lòng nói, tí nữa sẽ phải nhớ kỹ phân phó An Thụy, tới bữa tối không cho phép Cổ Lạc Nhi xông vào.
Hắn cũng không muốn ăn cháo loãng rau xanh cùng bánh ngô thêm nữa.
Cổ Lạc Nhi thấy Đông Phong Túy không có phản ứng, vụng trộm cười cười, rời đi ra ngoài cửa.
An Thụy hiểu rõ Đông Phong Túy, biết rõ hắn vẫn chưa ngủ.
Tiến lên thu bức tranh, bẩm: “Hoàng thượng, chuyện của Đạp Tuyết công tử xử lý như thế nào?”
Đông Phong Túy từ từ nhắm hai mắt hỏi: “Hắn chỉ trộm ngọc tỷ, không trộm những thứ khác sao?”
“Dạ, ” An Thụy đáp, “Chỉ trộm ngọc tỷ. Thật không nghĩ tới, Đạp Tuyết công tử từ trước đến nay chính trực như thế lại trộm ngọc tỷ?”
Đông Phong Túy với khẩu khí lười biếng trước sau như một nói: “Trẫm biết nên xử lý như thế nào, ngươi không cần quan tâm.”
“Vâng.”
An Thụy ưu tâm lo lắng trả lời.
Trong lòng của hắn thật sự sầu lo a, ngọc tỷ là gốc rễ của quốc gia, có thể nào bị trộm?
Nhưng hoàng thượng lại tựa hồ không đem nó như chuyện quan trọng, thật sự là khiến cho người khác nghĩ không ra.
Lắc đầu, liền muốn lui ra ngoài phòng.
Bởi vì, ngoại trừ ở bên ngoài phòng, Đông Phong Túy lúc ngủ từ trước đến nay không thích bị người khác quấy rầy.
Hắn cùng với mọi Hoàng đế khác bất đồng, lúc ngủ chưa bao giờ cho phép người khác tiến vào phòng của hắn, nói là không muốn người khác làm ầm ĩ đến hắn.
Như vậy cũng có thể lý giải, hắn là một thụy đế, lấy ngủ làm đầu, đương nhiên hi vọng có một môi trường ngủ an tĩnh thoải mái. (lấy việc ngủ đặt lên trên tất cả đó)
(thụy đế: vua ngủ)
Chỉ có điều, An Thụy rất hoài nghi, dùng bản lĩnh ngủ của hắn, nếu thực sự có người ở bên cạnh, có thể quấy nhiễu đến hắn sao?
Tỷ như ngày đó, Cổ Lạc Nhi cùng Nguyệt quý phi ầm ĩ lật trời, hắn không phải vẫn thở to ngủ như thường sao.
An Thụy còn chưa lui ra ngoài phòng, ngoài cửa đã truyền đến líu ríu tiếng nói chuyện.
Trong đó lớn nhất, chính là thanh âm của Cổ Lạc Nhi.
Thanh âm người khác đều ép tới cực thấp, vo ve, nghe không rõ ràng, chỉ có nàng nói mỗi câu đều nghe được rành mạch.
“Trong Tam đại công tử, ai là người đẹp trai nhất a?”
“Oa, Lãnh Dạ công tử cực giỏi a.”
“Oa, Nhiễm Sương công tử cũng rất có mị lực a.”
Đông Phong Túy chân mày nhíu chặt lại, mi tâm tựa như mơ hồ nhảy lên.
An Thụy vội vàng bẩm: “Hoàng thượng, lão nô cáo lui.”
Vội vàng ra khỏi cửa, muốn đi xem đến tột cùng là gì.
Vừa rồi, Cổ Lạc Nhi cáo biệt Đông Phong Túy, định trở lại Cầm Sắt điện của mình, hảo hảo tìm phương pháp kế tiếp đối phó với Đông Phong Túy.
Nhưng vừa đi đến cửa, liền nghe An Thụy nhắc lại chuyện cũ, hỏi Đông Phong Túy xử lý chuyện Đạp Tuyết công tử như thế nào.
Không khỏi lại nghĩ tới tối hôm qua, cùng Đạp Tuyết công tử chung đụng một màn.
Trên môi lại nổi lên loại cảm giác kỳ dị đến cực điểm.
Nhớ trước đó, Hỉ Thuận nói qua, Đạp Tuyết công tử làm vô số mỹ nữ trong giang hồ lâm vào trầm mê.
Khó trách hắn hôn nàng, còn nói là tạ lễ gì đó.
Hừ, có tư cách cuồng ngạo a.
Thấy nàng ra ngoài, mấy tiểu thái giám canh giữ ở cửa đều cung kính cúi thấp đầu xuống, hướng nàng hành lễ.
Cổ Lạc Nhi tâm niệm vừa động, sao không dùng bọn họ hỏi thăm một chút về tình hình của Đạp Tuyết công tử và hai công tử kia, trong lòng cũng đo đếm vài cái.
Về phần đối phó Đông Phong Túy như thế nào, dù sao nàng vẫn ước chừng có khoảng ba ngày nữa.
Dù sao nàng đứng ở Tử Tiêu Cung không có việc gì làm, không bằng lấy hắn để tiêu khiển giải trí.
Chủ ý quyết định, Cổ Lạc Nhi xông tới chào hỏi mấy tiểu thái giám.
“Các ngươi thường xuyên đứng ở chỗ này, mệt mỏi không? Tới ngồi một chút đi.”
Cổ Lạc Nhi mấy ngày nay đã cùng bọn hắn làm quen, cũng khách khí với bọn ho.
Chính mình trước hết đi tới một bên lan can bên cạnh hành lang, tại lan can kéo ra băng ghế dài hẹp ngồi xuống.
Mấy tiểu thái giám nghe vậy, đều đi đến trước mặt nàng, cũng không dám ngồi xuống.
Dùng thái độ trước sau như một cung kính hữu lễ hỏi: “Nương nương có gì phân phó?”
Cung kính lại cung kính, thực sự có vẻ cứng ngắc.
Cổ Lạc Nhi vừa nghe thấy khẩu khí bọn họ nói chuyện, trông thấy thái độ bọn họ câu nệ liền nhức đầu.
Từ nhỏ đến lớn, chính nàng cũng luôn được dạy bảo, Trung Hoa là văn minh cổ quốc, đối xử với mọi người phải có lễ phép......
Thỏa đáng chú ý lễ phép là không sai a, nhưng nói đến mức này, có phải là quá mức rồi hay không?
May mắn bọn họ không có quỳ xuống trước nàng.
Được rồi, chỉnh đốn hậu cung của Đông Phong Túy, liền bắt đầu từ hôm nay.
Nàng ngồi ở một nơi, hướng vào phía trong ao một chút.
Phía dưới lan can, là một ao nhỏ trong veo.
Không lớn, cũng không phải rất sâu, trong veo thấu đáy.
Trong nước ao vô số cá chép màu sắc rực rỡ bơi lên, trên mặt nước bồng bềnh thủy tiên nở rộ.
Ngồi ở trên ghế mà nàng đang ngồi, vừa vặn tiện bề để thưởng thức cá.
Cổ Lạc Nhi lại một lần nữa cảm thán, Đông Phong Túy thật là biết hưởng thụ a.
Trước mặt nàng, có một bàn gỗ mun, bên cạnh bàn có mấy chiếc ghế.
Cổ Lạc Nhi chỉ vào ghế nói: “Các ngươi đều ngồi xuống đi.”
Mấy tiểu thái giám ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, cũng không ai dám ngồi xuống.
“Nương nương, ở trước mặt ngài, nô tài sao dám ngồi xuống? Ngài có chuyện gì cứ việc phân phó bọn nô tài là được.”
Cổ Lạc Nhi liền biết bọn họ sẽ nói như vậy.
Lắc đầu, dằn lại tính tình nói: “Ở trước mặt ta, không cần phải câu nệ nhiều nghi thức xã giao như vậy. Ta có việc muốn thỉnh giáo các ngươi một chút, ngồi xuống cho dễ nói chuyện.”
Mấy tiểu thái giám vẫn không ngừng thoái thác.
Cổ Lạc nhi khuyên bọn họ nhiều lần, mấy tiểu thái giám vẫn như cũ đứng thẳng.
Cổ Lạc Nhi nóng nảy, xụ mặt nói: “Các ngươi dám không nghe lệnh của ta sao? Bảo các ngươi ngồi xuống các ngươi an vị a.”
Tiểu thái giám ở giữa, có một người tên Hỉ Thuận, tính tình thập phần cơ trí, mấy ngày nay lại ở chỗ Cổ Lạc Nhi rất nhiều, nhìn ra được, nàng là thật tình muốn mời bọn họ ngồi xuống.
Vì vậy không hề chối từ.
Nói một câu: “Nương nương, đắc tội.”
Cầm đầu tại ghế dài trước mặt Cổ Lạc Nhi ngồi xuống.
Cổ Lạc Nhi thở phào một cái.
Nói: “Này được rồi. Kỳ thật, giữa người và người, đơn giản là tốt, làm gì phải chú ý nhiều nghi thức xã giao như vậy? Chẳng lẽ nhất thiết phải giảng lễ mới có thể bày tỏ tôn trọng của các ngươi đối với ta hay sao? Cái loại tôn trọng này chỉ ở bề ngoài, không phải là phát ra từ nội tâm.”
Mấy tiểu thái giám còn lại bị Hỉ Thuận làm ảnh hưởng, lại nghe lời này của Cổ Lạc Nhi, rốt cục đều ngồi xuống.
Cùng Cổ Lạc Nhi làm thành một vòng.
Cổ Lạc Nhi rất là hưng phấn, rốt cục cũng tiến một bước.
Nàng chính là muốn thay đổi hậu cung của Đông Phong Túy, không thể để nó tử khí trầm trầm như bây giờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...