Cổ Lạc Nhi nghe nó nói cái gì mà đánh mất ngàn năm tu hành, cũng không trách cứ nó gì cả.
Lo lắng hỏi: “Pháp khí của ngươi tìm được chưa? Lần này có xảy ra sai sót nữa không?”
“Yên tâm, lần này tuyệt đối không sai sót.”
Cổ Lạc Nhi không nghe thấy một câu Tiểu Hồ Đồ tiên tỉnh lược.
“Thật ra là, sai số cũng sẽ không quá lớn.”
Nàng nghiêm túc nói với Tiểu Hồ Đồ tiên: “Ngươi không thể làm sai sót nữa. Nếu như để lỡ mất nhau, ta và Đông Phong Túy đều rất đau lòng.”
Tiểu Hồ Đồ thần tiên thần bí cười cười.
“Để bồi thường sai số kia, ta cho cô xem một cảnh này được chưa nào?”
“Cảnh gì vậy?” Cổ Lạc Nhi hoài nghi hỏi.
“Cô xem sẽ biết.”
Tiểu Hồ Đồ tiên tay chỉ chỉ về phía trước.
Sương mù giống như trước tản ra.
Kia dễ dàng nhận thấy là một quang cảnh hôn lễ, mà còn là hôn lễ của cổ đại.
Trên đường phố vô cùng náo nhiệt.
Trông đường phố rất quen thuộc, đây không phải là khu phố phồn hoa nhất trong hoàng thành Vô Ưu quốc đấy sao?
Nhìn kìa, Phúc Ký tửu lâu, Cổ Lạc Nhi từng đi qua rất nhiều lần.
Còn có, tiệm may Từ Ký, toàn bộ vũ y của Ái Liên đều làm ở đó.
Đi tiếp, là đến Minh Châu lâu.
Đường phố chưa bao giờ đông nghịt, hai phía mái hiên đầy ắp người như vậy.
Đội vệ binh hoàng gia ra sức ngăn lại mọi người đang vươn cổ trông ngóng, muốn chen vào giữa ngã tư trung tâm xem náo nhiệt.
Từng hàng từng hàng đội ngũ gọn gàng khiêng đủ các loại nghi thức, diễn tấu các loại nhạc khí đi qua.
Kiệu hoa tân nương đỏ chót do tám kiệu phu nâng, chậm rãi đi đằng trước.
Mà tân lang rước dâu phía trước kiệu hoa, trên người không phải hỉ phục đỏ thẫm, mà là một thân hoàng bào.
Trên đầu hắn, che một diện sa đỏ thẫm, chắn hết tất cả phong quang.
Cổ Lạc Nhi toàn thân run lên, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Đông Phong Túy, chàng thành thân rồi?”
Tiểu Hồ Đồ tiên than thở.
“Đúng vậy, Đông Phong Túy vô luận thế nào cũng phải yêu cầu một lễ đại hôn thật lớn. Nhìn đi, quá phô trương nha.”
Cổ Lạc Nhi cắn chặt môi.
Nhìn bóng dáng cưỡi trên bạch mã, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn đi qua nàng.
“Ngươi gạt ta, ngươi đang trêu đùa ta, đúng không?”
Cổ Lạc Nhi vô lực nhìn tràng cảnh hôn lễ, nàng trừng mắt Tiểu Hồ Đồ tiên.
Tiểu Hồ Đồ tiên kêu to oan uổng.
“Ta chưa từng lừa gạt cô, một tí ti cũng không lừa gạt. Cô đừng vu oan cho người tốt. Đây là chuyện của nửa năm sau.”
Nửa năm sau?
Nàng rời đi vừa vặn nửa năm, Đông Phong Túy đã cưới nữ nhân khác làm vợ?
Hơi nước không tốt chút nào tản ra khắp vành mắt Cổ Lạc Nhi.
“Cổ Lạc Nhi, cô vẫn muốn đi tìm hắn sao?”
Tiểu Hồ Đồ tiên rất hăng hái hỏi.
“Đi, đương nhiên ta muốn đi.”
Cổ Lạc Nhi căm hận nói.
Nàng phải đi, nàng phải đi tìm Đông Phong Túy hỏi cho ra lẽ.
Nếu tình yêu của bọn họ thật sự không chịu được một biến cố ấy, nàng sẽ tiêu sái mà rời đi.
Nhưng nàng sẽ không hồ đồ, ngay cả lời giải thích cũng không cho Đông Phong Túy mà đã yên lặng rời đi.
Đã từng, bọn họ yêu là kiên trinh như vậy.
Đông Phong Túy vì nàng mà suýt mất mạng, Liễu Thúy Yên đã không ngớt lời khen ngợi hắn, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng phản bội mình.
Tiểu Hồ Đồ tiên lắc đầu, thở dài liên tục.
“Cho cô.”
Nhét một vật gì đó vào trong tay Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi còn chưa kịp xem thứ ở trong tay, thân thể đã bị vây trong bạch quang.
Tiểu Hồ Đồ tiên vỗ cánh bay giữa sương mù, nhìn bạch quang dần dần tiêu tán.
Lầm bầm lầu bầu: “Xem ra, tổn thất ngàn năm tu hành này của ta cũng đáng giá.”
Cổ Lạc Nhi bị vây quanh giữa bạch quang, vô vàn suy nghĩ..
Nàng sắp trở lại bên cạnh Đông Phong Túy, nhưng Đông Phong Túy lại sắp phản bội nàng.
Suy nghĩ rối ren, bạch quang cũng đã tan hết.
Cổ Lạc Nhi lần nữa cảm nhận được tư vị rơi tự do.
Nàng tạm thời quên đi buồn phiền, ngưng thần tụ khí, thời điểm sắp rơi xuống đất, mũi chân điểm nhẹ trên cây hoa hạnh, hoãn trụ lại thân hình.
Sau đó, mượn lực nhẹ nhàng chạm xuống đất.
Cánh hoa trên cây dưới ánh mặt trời cười đến sáng lạn, ngay cả cánh hoa phấn trắng cũng không rơi xuống.
Bên cạnh truyền đến tiếng hít vào khe khẽ.
Cổ Lạc Nhi ngẩng mắt quan sát.
Chỉ thấy trước mặt nàng cùng hai bên, cung nữ thái giám đang quy củ đứng, ánh mắt đều thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, giống như bị nàng làm cả kinh đến thất thố.
Mà An Thụy đang đứng trước mặt nàng, bờ môi run run, vành mắt rưng rưng tràn lệ.
Lúc lâu sau mới nói: “Nương nương, người cuối cùng cũng trở lại.”
Dứt lời muốn quỳ xuống trước nàng.
Cổ Lạc Nhi vội đỡ hắn dậy.
“Đã nói rồi, ở trước mặt ta không cần quỳ xuống, làm sao ngươi lại quên rồi?”
“Nương nương, hoàng thượng vẫn luôn chờ người.”
An Thụy lau lệ trên mặt, chỉ chỉ về phía sau lưng nàng.
Lưng Cổ Lạc Nhi cứng đờ, nàng không dám quay đầu lại.
Chỉ rời khỏi Đông Phong Túy chưa đến nửa ngày, cảm giác lại giống như qua nửa thế kỷ vậy.
Không đúng lắm, đúng thật là chỉ có nửa ngày thôi sao?
Nhưng lúc nàng đi rõ ràng là giữa hè, sao bây giờ đã có hạnh hoa nở đầy cành?
Hạnh Hoa?
Lần đầu nàng gặp Đông Phong Túy, là dưới một tàng hạnh hoa.
Cổ Lạc Nhi khó khăn xoay người.
Nàng lại thấy được cây hoa hạnh nở trắng xóa.
Phía dưới hạnh hoa, trên một chiếc giường trúc tím, một bạch y mỹ nam đang nghiêng nằm.
Trên bạch y thêu bức thủy mặc sơn thủy, mấy đóa hạnh hoa đọng ở trên áo, như thuộc một phần trong bức họa.
Bạch y mỹ nam hai mắt nhắm nghiền, giống như đang say sưa mộng đẹp.
Tên Đông Phong Túy này, vừa rời khỏi nàng, đã quay về thành người lười rồi sao?
Cổ Lạc Nhi từng bước từng bước đi về phía hắn.
An Thụy ở bên tai nàng thổn thức.
“Nương nương, người đâu có biết, người rời đi nửa năm, hoàng thượng có bao nhiêu đau khổ.”
“Cái gì? Ta rời đi đã nửa năm?”
Cổ Lạc Nhi kinh ngạc dừng bước.
“Đúng vậy, nương nương, người rời đi nửa năm. Hoàng thượng không lúc nào không nhớ đến ngừoi.”
“Ngủ cũng nhớ?”
Cổ Lạc Nhi nhìn Đông Phong Túy còn đang ngủ say trước mặt, lòng tràn đầy tư vị không đúng.
Nàng bỏ đi tất cả, chỉ để ở bên hắn.
Mà hắn, còn đang ngủ khò khò.
Ngay cả lúc nàng trở lại cũng không thức dậy chào đón nàng.
An Thụy thở dài: “Nương nương, Người đâu rõ trong lòng hoàng thượng có bao nhiêu đau khổ. Mới đầu, hoàng thượng ngày đêm không ngủ, bảo là muốn chờ Người trở về. Sau khi người trở lại, ngài ấy muốn trở thành người đầu tiên được nhìn thấy Người.”
Cánh mũi Cổ Lạc Nhi bắt đầu cay cay.
“Nương nương, sau đó, đợi nửa tháng sau, hoàng thượng cuối cùng không chống đỡ nổi mà sinh bệnh.”
“Chàng đã ngã bệnh?”
Cổ Lạc Nhi sợ hãi kêu lên.
Lúc này, cách gần Đông Phong Túy, nàng mới phát hiện, hắn gầy đi rất nhiều.
Cơ hồ không còn phong thái trước kia nữa.
“Đúng vậy.”
An Thụy lau nước mắt.
“Hoàng thượng từ khi hiểu chuyện đến nay, chưa từng sinh bệnh. May mà có Nhiễm Sương công tử ở đây, mới chữa khỏi bệnh cho ngài. Nhưng cho dù Nhiễm Sương công tử, cũng phải mất hai tháng mới chữa khỏi bệnh cho hoàng thượng.”
Cổ Lạc Nhi ngây ngốc, tim từng đợt từng đợt đau thắt.
An Thụy nhìn lên Đông Phong Túy trên giường ngủ, trong mắt đều là xót xa.
“Sau khi hoàng thượng hết bệnh, mỗi ngày đều ngủ. Ngài nói khi tỉnh chờ Người quá đau đớn, ngủ sẽ tốt hơn, sẽ không khổ sở, thời gian trôi qua cũng nhanh hơn.”
Cổ Lạc Nhi chan đầy lệ nóng.
Thì thào nói: “Đông Phong Túy chàng là đồ ngốc.”
An Thụy nức nở nói: “Nương nương, buổi sáng hoàng thượng đều ngủ dưới tàng hạnh hoa, khi trước Ngài rơi xuống chính là nơi này. Buổi chiều lại đến dưới cây kim quế nương nương tự tay trồng để ngủ.”
An Thụy nói đến đây, cuối cùng không nói được nữa.
Xung quanh truyền đến liên tiếp tiếng thổn thức nức nở đè nén.
Cổ Lạc Nhi từng bước một đi đến trước mặt Đông Phong Túy.
Ngồi xuống trước giường ngủ, tay nhẹ nhàng xoa gương mặt Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy hơi hơi cau mày.
“Đừng ồn.”
Giọng nói của hắn rất mơ hồ, dường như nói hai chữ này phải hao phí rất nhiều khí lực.
Làm cho Cổ Lạc Nhi nhớ tới ngày đầu gặp hắn.
Cũng dưới cây hạnh hoa này, hắn cũng lười phải nói nhiều hơn một lời.
Nhưng tâm tình đối mặt với hắn lại khác xa rất nhiều.
Cổ Lạc Nhi vỗ về gương mặt Đông Phong Túy, nhẹ gọi.
“Đông Phong Túy, chàng tỉnh dậy đi. Ta đã trở về, Lạc Nhi đã trở lại, không bao giờ rời khỏi chàng nữa.”
Đông Phong Túy khi nghe thấy hai chữ “Lạc Nhi”, mãnh liệt mở mắt.
“Lạc Nhi.”
Hắn khẩn thiết gọi, ngồi dậy.
“Đông Phong Túy, ta ở đây, Lạc Nhi ở đây.”
Cổ Lạc Nhi gắt gao nắm lấy tay Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy từng chút từng chút một, cúi đầu tựa như cảnh quay chậm, nhìn đôi tay đang bắt lấy mình.
Đôi tay quen thuộc, đôi tay hắn từng nắm rất nhiều ngày.
“Lạc Nhi, cuối cùng nàng cũng trở lại.”
Đông Phong Túy nắm lại tay Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi ngay tức khắc chui vào trong lòng hắn.
“Đông Phong Túy, chàng là đồ đại ngốc, chàng rõ ràng đã biết, chàng phải tin tưởng, ta sẽ trở về tìm chàng, ta nhất định phải trở về tìm chàng chứ.”
“Ta biết, vì thế ta vẫn luôn chờ nàng.”
Hắn nói thì đơn giản thế, nếu như hắn thật sự tin nàng sẽ quay về tìm hắn, hắn sẽ trở bệnh nặng, sẽ ngủ tới mức mất đi cảm giác sao?
“Đông Phong Túy, chàng là một tên ngốc.”
Nước mắt Cổ Lạc Nhi thấm đẫm y sam Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy ôm lấy nàng, kéo vào trong ngực mình.
Cảm nhận nàng đang run rẩy, cảm nhận nàng khóc, còn cảm nhận thấy man mát trên người nàng.
“À, Lạc Nhi, sao nàng mặc ít như vậy?”
Đông Phong Túy lúng ta lúng túng kéo áo choàng sang một bên, kín kín đáo đáo trùm lên Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi trên người vẫn mặc y phục mùa hè, mà hiện giờ lại là đầu xuân.
Lúc mới tới, chỉ lo thương cảm Đông Phong Túy, đều quên hết giá lạnh.
Giờ đây Đông Phong Túy nhắc tới, mới chính xác mà ý thức được, đúng là lạnh đến thấu xương mà.
Thân thể rúc rúc vào trong lòng Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy ôm chặt lấy nàng, cảm thấy cơ thể nàng dần trở nên ấm áp, lúc này mới hài lòng tươi cười.
“Lạc Nhi, đừng khóc, khóc nữa lại thành mèo mướp không đẹp đâu.”
Đông Phong Túy dịu dàng khuyên.
Nhưng vì sao đầu mũi hắn cũng ê ẩm, muốn rơi lệ?
Cổ Lạc Nhi nằm trong lồng ngực Đông Phong Túy, rất lâu sau, tâm tình mới dần dần bình ổn.
Nàng đã đi đến nửa năm sau.
Xem ra tên nhãi Tiểu Hồ Đồ tiên lại xảy ra sai sót, hại Đông Phong Túy đợi nửa năm.
“Lạc Nhi, nàng đã trở lại, không bao giờ rời đi nữa sao?”
Đông Phong Túy lo lắng hỏi.
“Sẽ không, không bao giờ nữa. Tất cả tâm nguyện của ta đều đã được hoàn thành, sau này sẽ không bao giờ rời khỏi chàng nữa.”
Cổ Lạc Nhi hoàn toàn đã quên, thậm chí đã quên phải tìm Đông Phong Túy hưng sư vấn tội.
Hỏi hắn rằng, vì sao còn muốn cưới nữ nhân khác.
Đông Phong Túy lại hỏi: “Nàng đã thấy, đã thấy, cha mẹ của nàng chưa?”
Mấy chữ “Cha mẹ” này, Đông Phong Túy nói ra dị thường gian nan.
Như thể vừa thoát ra khỏi miệng, Cổ Lạc Nhi sẽ biến mất như lần trước vậy.
“Đã thấy, hai người rất tốt, trong lòng ta không còn lo lắng nữa.”
Cổ Lạc Nhi nằm trong lòng Đông Phong Túy, chưa bao giờ yên bình như thế.
“Vậy, Lạc Nhi, chúng ta thành thân đi.”
Đông Phong Túy kéo Cổ Lạc Nhi dậy, chăm chú nhìn nàng, nóng lòng chờ đợi câu trả lời của nàng.
“Thành thân?”
Cổ Lạc Nhi nhất thời không phản ứng kịp.
Nàng không phải đã sớm là thê tử của hắn sao? Ngay cả con cũng có rồi.
Khóe môi Đông Phong Túy giương lên, trên mặt là nụ cười điềm đạm mà chờ mong.
Cổ Lạc Nhi thấy rất nhiều nụ cười của hắn, nhưng chưa từng thấy nụ cười trong trẻo an lòng như vậy.
Cười giống như một đứa bé.
“Đúng vậy, thành thân. Lạc Nhi, nàng biết vì sao ta xóa bỏ danh hào Tiên phi của nàng, để nàng ở ngoài cung không?”
“Vì sao vậy?”
Tim Cổ Lạc Nhi chợt đập thình thịch.
Lúc trước, Đông Phong Túy không chút do dự thu lại phong hào Tiên phi của nàng, lại để nàng chuyển khỏi hoàng cung.
Chính hắn cũng ở với nàng trong ngôi nhà ấy.
Nàng cảm thấy kỳ lạ, biết hắn nhất định đang có dụng ý nào đó.
Nhưng khí đó là thời điểm công việc của nàng bận rộn nhất, nên không có tâm tư để suy xét vấn đề này.
Nhưng vẫn luôn tin tưởng Đông Phong Túy.
Nàng tin, vô luận hắn làm việc gì, đều có đạo lý của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm nàng tổn thương.
Mà giờ khắc này, đáp án dường như thật sống động.
Đông Phong Túy mỉm cười nói: “Bởi vì, ta muốn cưới nàng. Ta muốn cưới nàng như dân chúng bình thường cưới vợ. Lạc Nhi, nàng biết không, ta còn chưa bao giờ được bái đường, ta rất chờ mong.”
Cổ Lạc Nhi chợt nhớ tới cảnh tượng đón dâu Tiểu Hồ Đồ tiên cho nàng xem.
Tiểu Hồ Đồ tiên nói, đó là cảnh đón dâu của Đông Phong Túy vào nửa năm sau.
Hiện giờ, không phải đã là nửa năm sau sao.
Tiểu Hồ Đồ tiên này, rõ ràng đang chòng ghẹo nàng, còn không biết xấu hổ nói rằng bồi thường sai số trước đó.
Chợt một chú chuồn chuồn bay qua trước mắt, giống như Tiểu Hồ Đồ tiên.
Cổ Lạc Nhi nắm quả đấm, muốn đánh nó.
Trong lòng bàn tay lại cảm thấy như có thứ gì.
Đúng rồi, là thứ Tiểu Hồ Đồ tiên đưa cho nàng, nàng còn chưa kịp xem.
Cổ Lạc Nhi mở tay ra, nhìn thứ nằm trong lòng bàn tay.
Vừa nhìn, nàng liền ngây ngẩn cả người.
Đó là một tấm hình nhỏ nhỏ.
Bối cảnh trong hình là phòng tân hôn, Đông Phong Túy đã cởi diện sa trên đầu xuống, đang cầm gậy hỉ thắt lụa đỏ vén khăn đỏ che mặt tân nương.
Dưới khăn đỏ là gương mặt tân nương, không hề lo lắng.
Cho dù nàng ấy có trang điểm thế nào, cho dù trên tóc nàng cài bao nhiêu châu ngọc, cũng cho dù trên mặt nàng có cười như hoa, Cổ Lạc nhi đều nhận ra nàng.
Đây là nàng.
Tuyệt đối chính là nàng, không thể là nữ nhân khác.
“Đông Phong Túy, chúng ta thành thân.”
Cổ Lạc Nhi nhắm mắt lại, tựa trên ngực Đông Phong Túy, ngửi mùi hương hoa hạnh nhàn nhạt trên người hắn.
Trầm Túy Đông Phong.
Mười năm sau.
Cả vườn hương hoa quế, dưới một cây hoa kim quế đang nở rộ, Đông Phong Túy và Cổ Lạc Nhi bạch y bồng bềnh ôm nhau ngồi.
Cổ Lạc Nhi duỗi dài cái lưng mỏi.
Than phiền nói: “Hồi cung đã nửa tháng, thật nhàm chán.”
Đông Phong Túy nằm vật xuống cỏ, thuận tay kéo Cổ Lạc Nhi xuống.
“Đúng vậy, thật nhàm chán. Ngày mai chúng ta cải trang vi hành đi.”
“Được.” Cổ Lạc Nhi tỉnh táo tinh thần, “Vậy chúng ta cải trang vi hành đi đâu?”
“Haaa, tứ hải đều đi khắp rồi, di tích danh thắng cũng đã dạo qua, vấn đề này, thật là đau đầu.”
“Không thì, chờ hoa quế tàn chúng ta mới đi vậy.”
Cổ Lạc Nhi chợt có chút lười biếng, chẳng muốn nhúc nhích.
Đông Phong Túy ngửi mùi hương hoa quế ngọt ngào, tán thành.
“Cũng được.”
Ngoài cửa hậu viên truyền đến giọng An Thụy lớn tiếng bẩm báo.
“Hoàng thượng, Lý Tể tướng cùng Phùng Thái Úy cầu kiến.”
Sau đó là giọng nói của Hỉ Thuận.
“Nương nương, một loạt người đang chờ Ngài tiếp kiến.”
Cổ Lạc Nhi cùng Đông Phong Túy nghiêng đầu nhìn nhau.
Đồng thanh nói: “Vẫn là cải trang vi thành tốt hơn.”
Thời gian bọn họ cải trang vi hành, những cấp dưới này không phải đã xử lý rất tốt mọi chuyện sao?
Sao mà mỗi lần hồi cung, bọn họ đều muốn tới bắt hai người đi làm việc?
“Lạc Nhi, người thừa kế nhà mình bao giờ mới lớn đây?”
“Có lẽ, không cần lớn lên, chúng ta vẫn có thể giao phó trọng trách cho chúng nó.”
“Cho đứa nào được?”
Hai vợ chồng lại thở dài, đây càng là một vấn đề đau đầu hơn.
Hai thằng nhóc nghịch ngợm, ngay cả hai người bọn họ cũng không có biện pháp với chúng.
Trong ngự hoa viên, một nhóm ma ma cung nữ đang gạt hoa cỏ tìm kiếm.
“Đại điện hạ, ngài ở đâu?”
“Đại điện hạ, bài tập của ngài còn chưa làm xong.”
“Đại điện hạ, đến giờ học cưỡi ngựa bắn cung rồi.”
Không ai trông thấy, ở một cái cây rậm rì cành lá, cao cao trên cây, một thiếu niên chín tuổi rất khoái nhạc nằm trên chạc cây.
Đối với tiếng kêu gọi phía dưới, mắt điếc tai ngơ.
Tiếng kêu dần dần đi xa.
“Hoàng huynh, huynh để mặc bọn họ tìm kiếm?”
Bên cạnh thiếu niên, một thiếu niên tám tuổi tràn đầy hứng thú hỏi.
“Tất nhiên, ta đâu có ngốc để bị bọn họ bắt phải học mấy trò nhàm chán như vậy. Ê, Thần Dật, sao hôm nay đệ không xuất cung đi mua sắm mấy thứ linh tinh?”
Đại hoàng tử Vô Ưu quốc Đông Thần Dục nhìn từ trên xuống dưới đệ đệ trước mặt.
Tiểu tử này, cả ngày chơi bời lêu lổng, đích xác là một tên cuồng mua sắm.
Mỗi ngày mà không vung tiền mua về một đống lớn trò vô dụng, cả người sẽ không thoải mái.
Đông Thần Dật ủ ê nói: “Mẫu hậu trở lại, mỗi ngày chỉ cho đệ một trăm lượng bạc tiền tiêu vặt, có đủ mua gì đâu?”
Đông Thần Dục đồng tử xoay chuyển.
Hiếm khi ngồi dậy, sát vào bên tai Đông Thần Dật.
“Đều do phụ hoàng mẫu hậu không cải trang vi hành, cuộc sống của chúng ta mới khổ sở như vậy. Không bằng, chúng ta đi tìm cô phụ?”
“Oa, Đông Thần Dục từ trước đến nay ngay cả đường cũng không muốn đi, thế mà hôm nay lại muốn ra khỏi cửa. Mặt trời mọc từ hướng tây sao?”
“Đây là vì nhàn nhã sau này. Ít nói nhảm đi, có đi không?”
“Đi, đệ đi.”
Đông Thần Dục thả người, nhảy từ trên cây xuống.
Nhẹ nhàng chạm đất, ngay cả một phiến lá dưới chân cũng không bị chấn động.
Chuyện đùa, Đông Thần Dục nó đã sớm học hết sách trong Ngự thư phòng, võ công cũng trèo lên hàng nhất lưu cao thủ, đâu có kiên nhẫn để học mấy cái thứ cũ rích trẻ con nhàm chán kia.
Chỉ có lãng phí thời gian.
Đông Thần Dật cũng nhảy xuống dưới, không hề thua kém Đông Thần Dục.
Cái cần học cũng đã học xong, không cần học cũng đã học được.
Cuộc sống thật sự rất nhàm chán, nó mới phải đi mua mấy nguyên vật liệu, tự tay làm mấy trò chơi.
Trước kia, từng nghe mẫu hậu nói qua, ở thời không kia của nàng, máy móc thần kỳ như thế nào.
Đáng tiếc mẫu hậu không hề biết cấu tạo máy móc như thế nào, nghe nói còn phải dùng đến cái gì mà điện nữa.
Nó đành phải tự tay thử nghiệm.
Về phần mua những thứ đó, cũng là thúc đẩy cung cầu thị trường mà.
Dù sao bạc của mẫu hậu còn rất nhiều, không tiêu cũng phí.
Hai huynh đệ ngồi xe ngựa đi vào phủ công chúa Đông Phong Linh.
Hôm nay biểu hiện của Lý Tiến có chút kỳ lạ.
Đối với hai đứa nó nhìn từ trên xuống dưới, cau mày, thiếu chút nữa than thở.
“Cô phụ, sao người không đi tìm phụ hoàng xử lý chính sự?” Đông Thần Dục khó hiểu hỏi.
Mỗi lần, chỉ cần cô phụ bọn họ vừa đi tìm phụ hoàng mẫu hậu, hai kẻ lười biếng kia vừa về đến nhà đã nhanh chóng cải trang vi hành.
Lý Tiến rầu rầu nói: “Đi rồi. Hoàng thượng nói, muốn chọn trong hai người bọn con để làm thái tử, tiếp xúc với chính sự. Có đứa nào bằng lòng không?”
Lý Tiến thật sự rất phiền não.
Hai hoàng tử này, tuyệt đối hoàn toàn kế thừa bản tính bất lương của hoàng thượng hoàng hậu.
Không, chỉ có hơn chứ không kém.
Một tên lười đến tận xương tủy, tên còn lại thì phá gia chi tử.
Cả hai đều văn dốt vũ dát, nhìn thế nào cũng không đạt yêu cầu kế vị ngôi hoàng đế.
Đông Thần Dục cùng Đông Thần Dật liếc nhau.
Hai kẻ bất lương kia, sớm như vậy đã muốn ném trọng trách lên đầu bọn nó.
Bọn nó còn muốn tiếp tục chơi đùa thêm vài năm nữa.
Đông Thần Dục lảo đảo nằm xuống trên ghế dựa bên cạnh.
Lười biếng nói: “Cô phụ, con vừa nhìn thấy sách đã choáng váng.”
Đông Thần Dật thì hí hoáy vào đồ cổ trên bàn của Lý Tiến.
Nói như ông cụ non: “Cô phụ, người bài trí mấy thứ này xấu quá, khi nào con cho người chọn một cái.”
Lý Tiến giận đến trơ mắt nhìn.
Đông Thần Dục miễn cưỡng cười nói: “Cô phụ, con phát hiện ra một bí mật.”
“Bí mật gì?”
Lý Tiến tiến gần lên trước hỏi.
Hắn rất hiểu thằng nhóc Đông Thần Dục này, bình thường lười nói chuyện, nhưng một khi đã nói, toàn những câu kinh người.
Đông Thần Dục cười chỉ ra một đường sáng.
“Cô phụ, người không biết sao, Tử Lăng muội rất chăm chỉ nha….”
“Phải phải, ” Đông Thần Dật vội vàng tiếp lời, “Tử Lăng muội rất thông minh, các môn học đều tinh thông cả.”
Hai mắt Lý Tiến tỏa sáng.
Trong ba đứa nhỏ của Đông Phong Túy và Cổ Lạc Nhi, chỉ có mỗi nữ nhi út Đông Tử Lăng là làm người ta yêu thích.
Tuyệt đối là một lựa chọn người thừa kế tối ưu nhất cho ngôi vị hoàng đế.
Đáng tiếc, con bé lại là nữ nhân.
Lý Tiến thở dài liên tục.
“Nếu Tử Lăng là nam hài tử, lựa chọn thái tử còn là vấn đề sao?”
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm vào hai thằng nhóc xấu xa trước mặt.
Cho dù áp dụng biện pháp nào ép hai đứa nó học tập, bọn nó luôn có biện pháp chạy thoát.
Đến mức mấy Đại học sĩ dạy chúng phải tức giận đấm ngực dậm chân.
Đông Thần Dục nói: “Nữ hài tử thì sao? Mẫu hậu con không phải chuyện gì cũng làm tốt, không thua kém gì phụ hoàng sao?”
Lý Tiến gật đầu.
“Cũng đúng, cho dù Tử Lăng không thể bước lên ngôi vị hoàng đế, mai sau để nó phụ tá chính sự cũng tốt.”
Trừng mắt nhìn hai huynh đệ phía trước.
Còn nói: “Miễn cho giang sơn bị hai người bọn mi làm lụn bại.”
Hai huynh đệ cũng không tức giận, cười hì hì thúc giục.
“Cô phụ, người còn đứng ở đó làm gì? Sao còn chưa tiến cung tìm phụ hoàng?”
“Phải, ta đi đây.”
Bên trong tẩm điện của Tử Lăng công chúa.
Thị nữ Tiểu Hoàn vội vội vàng vàng chạy vào.
“Điện hạ, xảy ra chuyện lớn.”
“Có chuyện lớn gì? Nói rõ chút.”
Tiểu Hoàn bẩm: “Nghe nói Lý đại nhân đi tìm hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng cho người tiếp xúc chính sự, sau này làm phụ tá cho đại điện hạ cùng nhị điện hạ.”
“Phụ hoàng ta đồng ý?”
“Hình như là thế.”
Đông Tử Lăng dẩu môi.
Hai tên hoàng huynh trốn tránh trách nhiệm thì thôi, ngay cả phụ hoàng mẫu hậu cũng vô lương đến mức đem trọng trách quốc gia giao cho một tiểu cô nương là nàng.
Cứ tưởng rằng, nàng là một nữ hài tử, không phải phiền não về chính sự.
Cho nên mới không dốc sức che giấu bản thân.
Đông Tử Lăng nâng trán, kêu lên: “Ôi, đầu của ta đau quá.”
Hoàng cung lập tức náo lật trời.
Tiểu nữ nhi hoàng thượng sủng ái nhất sinh bệnh, đây chính là việc lớn động trời.
Ngay cả Đông Phong Túy và Cổ Lạc Nhi cũng bất chấp triền miên dưới tàng cây quế, vội vàng chạy tới trước giường Đông Tử Lăng.
“Thái y, tình hình công chúa thế nào?”
Đông Phong Túy lo lắng hỏi.
Thái y gục đầu xuống, dư quang khóe mắt lại bay về phía Đông Tử Lăng trên giường.
Ánh mắt Đông Tử Lăng yếu ớt lóe trên người y, giống như kim đâm vậy.
Vừa rồi, y đã được Đông Tử Lăng ưu đãi không ít.
Bẩm: “Hồi hoàng thượng, bệnh tình của công chúa điện hạ không đáng lo ngại. Chỉ có điều môi trường trong cung không thích hợp để dưỡng bệnh, ví như công chúa có thể ra khỏi cung, tầm nhìn rộng mở, nơi dưỡng bệnh có thanh sơn lục thủy làm bạn, bệnh tình nhất định sẽ hồi phục nhanh hơn.”
Trên đầu mồ hôi lạnh ứa ra.
Hoàng thượng ngàn vạn đừng nhìn thấu lời bịa đặt này của y nha.
Lời này ngay cả y cũng không thấy đáng tin.
Ai ngờ Đông Phong Túy lại nói: “Trẫm biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Ngồi vào bên giường Đông Tử Lăng, nắm lấy tay nàng nói: “Tử Lăng, thoải mái tinh thần dưỡng bệnh, ngày mai phụ hoàng mẫu hậu sẽ mang con xuất cung an dưỡng.”
“Cám ơn phụ hoàng, cám ơn mẫu hậu.”
Đông Tử Lăng nhu thuận trả lời, trong lòng vui đến nở hoa.
Trong Tử Tiêu cung, Cổ Lạc Nhi hỏi Đông Phong Túy.
“Chàng tin lời bịa đặt của thái y?”
Đông Phong Túy cười yếu ớt: “Đương nhiên không tin. Tử Lăng đang giả bệnh là chắc chắn. Nhưng nàng không cảm thấy, chúng ta chưa bao giờ mang Tử Lăng ra ngoài, rất thiệt thòi cho con bé sao?”
Cổ Lạc Nhi lắc đầu cười.
Hóa ra Đông Phong Túy không muốn vạch trần lời nói dối của ái nữ.
Đông Thần Dục nằm trên mái hiên bĩu môi.
“Hai người cũng đâu có mang chúng ta ra khỏi cung, tại sao không nghĩ thiệt thòi?”
Đông Thần Dật nói tiếp: “Đúng vậy, trọng nữ khinh nam. À này, hay chúng ta cũng giả bệnh nhỉ.”
“Hai người bọn mi dám giả bệnh, phạt đánh bốn mươi đại bản.”
Cổ Lạc Nhi ở trong phòng chống nạnh, ngửa mặt lên nóc nhà la to.
Đông Phong Túy lười biếng nằm trên giường ngủ.
“Nếu không xuống, cẩn thận......”
Lời của hắn còn chưa nói xong, hai huynh đệ đã dùng tốc độ nhanh như chớp từ cửa sổ xông vào trong phòng.
“Phụ hoàng, mẫu hậu, cũng mang bọn con xuất cung một chuyến đi.” Đông Thần Dục năn nỉ.
“Chúng con cần cải trang vi hành, thể nghiệm và quan sát khó khăn của dân gian.” Đông Thần Dật giảo biện.
“Bọn mi? Thôi đi.”
Cổ Lạc Nhi vung tay lên, muốn đuổi bọn chúng ra ngoài.
Đông Phong Túy tình ý sâu xa nói: “Hai vị hoàng nhi, phụ hoàng mẫu hậu ngày mai xuất cung cải trang vi hành, những sự vụ trong triều sẽ giao cho các con.”
“Tóm lại là giao cho ai ạ?”
Đông Thần Dục và Đông Thần Dật ủ rũ hỏi.
Đông Phong Túy giương khóe môi, nụ cười như gió xuân.
“Giao cho cả hai đứa. Cho các con đấu một trận.”
“Đấu xem ai xử lý chính sự tốt hơn?” Đông Thần Dục hỏi.
Đông Phong Túy mỉm cười gật đầu.
“Ai xử lý tốt sẽ được làm Thái tử?” hai mắt Đông Thần Dật sáng lên.
Đông Phong Túy mỉm cười lắc đầu.
“Sai, nếu như ai làm không tốt, người đó sẽ có nguy cơ bị lên ngôi thái tử.”
“Hả?”
Hai khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xụ xuống.
Sao bọn chúng lại gặp phải một đôi phụ mẫu như thế này cơ chứ?
Đây nhất định là đang ngược đãi trẻ con, khiến người căm phẫn, tàn ác vô nhân đạo.
Ngồi trên xe ngựa ra khỏi thành, nhìn hai đứa con trai tiễn ngoài xe, Cổ Lạc Nhi hé miệng cười khẽ.
“Hai đứa chúng nó quá rảnh rỗi, nên làm chút chính sự được rồi. Vẫn là chàng có cách hay.”
Đông Phong Túy cũng cười.
“Tất nhiên, hai đứa nó mới vài tuổi? Bây giờ mà không có biện pháp với chúng, về sau trưởng thành còn ra gì nữa.”
Đông Tử Lăng vén rèm xe lên, làm mặt quỷ với hai ca ca của nàng.
Muốn chỉnh nàng? Không có cửa đâu.
Xem cuối cùng ai mới là người bị hại.
Nhìn xe ngựa dần dần biến mất trong tầm mắt, Đông Thần Dục cùng Đông Thần Dật liếc nhìn nhau.
“Làm sao bây giờ?”
“Cái gì cũng không làm?”
“Nói cho cùng, quyết định như vậy đi.”
Hai huynh đệ tâm ý tương thông, chạm nhau một chưởng.
Cái gì cũng không làm, đứa nào cũng chẳng làm tốt, xem phụ hoàng còn biện pháp nào để gây khó dễ nữa.
Đông Thần Dục ngáp một cái.
“Mệt quá đi mất, huynh đây phải trở về đánh một giấc mới được.”
Đông Thần Dật dương dương tự đắc cầm ngân phiếu trong tay.
“Tối hôm qua nì nèo mẫu hậu nguyên nửa buổi tối, cuối cùng cũng được chút bạc, đi mua mấy thứ thôi nào.”
HOÀN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...