Ái Phi Trẫm Là Đặc Công
Vì vậy hắn dứt khoát trực tiếp đi tìm Hoắc Thiên Trạm, quỳ trước mặt hắn, rất bất đắc dĩ nói ra ý nghĩ của Vệ Lai.
Hoắc Thiên Trạm dở khóc dở cười, Tần đại ca không thể giữ được Vệ Lai, hắn càng không có cách.
Nhưng Hoắc Thiên Trạm không ngăn Tần đại ca, lại cho hắn đặc quyền tự do ra vào chỗ quân cơ. Muốn biết gì thì cứ để hắn tìm, dù sao hắn cũng không muốn giấu Vệ Lai.
Cứ giằng co như vậy bốn tháng trời, cuối cùng Sơn Linh không thể chịu nổi được nữa!
Sau một lần Vệ Lai nghe Tần đại ca hồi báo thì ngẩn người trong hồ nước nóng, rốt cuộc tiểu nha đầu thở phì phò đứng trước mặt nàng, không hiểu chất vấn:
“Này! Rốt cuộc ngươi đang lo lắng cái gì?”
Vệ Lai sửng sốt, nhìn nàng, nói.
“Đương nhiên là lo hắn gặp chuyện không may!”
“Vậy hắn lên chiến trường là vì cái gì?” Sơn Linh nổi giận, “Vệ Lai có phải ngươi ngu không? Chủ nhân đi ngàn dặm xa xôi đến biên quan là vì cái gì?”
Người trong nước im lặng nửa ngày, lời Sơn Linh nói như nhắc nàng một sự thật rất quan trọng đã bị nàng lãng quên.
“Vệ Lai!” Tiểu nha đầu kéo tay nàng ra ngoài, “Ta biết ngươi lo lắng cho chủ nhân, nhưng ngươi đừng quên, nếu như tin tức chiến báo biên quan truyền đến nói hắn tất cả đều thuận lợi, luôn bình an, thì ngươi mới nên lo lắng! Mặt khác, nếu như có một ngày một phong thư quân báo được đưa đến trước mặt ngươi, nói chủ nhân bất hạnh bỏ mình trong một cuộc hỗn chiến, ngay cả thi thể cũng không tìm được, tin tức như thế ngươi mới nên vui!”
“Thật... Thật sao...” Vệ Lai hơi thẫn thờ đáp lại.
Thật ra thì nàng biết, Quý Mạc Trần ra chiến trường, là vì một phần chiến báo bỏ mình vì loạn chiến, vì mình mà rũ sạch một thân phân không có tự do.
Nhưng thói quen trong mỗi con người là, luôn hi vọng người yêu bình an, kể cả nàng là Vệ Lai, cũng không ngoại lệ.
Cho nên biết rõ hắn “Tự tìm đường chết”, nhưng vẫn cảm thấy tin tức như vậy quá tàn nhẫn, không muốn nghe.
Vậy mà, mặc dù mâu thuẫn, nhưng chuyện phải đến thì vẫn cứ đến!
Khi một phong thư quân báo “Nhị hoàng tử Liêu Hán, Thống soái thân binh Quý Mạc Trần tử trận” được Hoắc Thiên Trạm đưa đến trước mặt Vệ Lai. Khi nói tiếng “Chúc mừng” thì sắc mặt Vệ Lai trắng bệch, cơ thể chao đảo, Sơn Linh lập tức đỡ lấy, từ trong cổ họng nàng phun ra một ngụm máu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...