Đêm rất khuya, Vệ Lai lại ngâm mình vào suối nước nóng kia, nước chảy chậm rãi trên người, thoải mái khác thường.
Cái lọ Hồi Nhan Lộ nghe nói rất quý giá kia được nàng lấy làm kem dưỡng da, thoa lên mặt thơm ngát lành lạnh, thật sự là rất tốt.
Còn vết sẹo trên ngực này...A, Vệ Lai cười khẽ, tốt nhất cả đời cũng đừng mất.
Coi như không thể bắt Quý Mạc Trần chịu trách nhiệm, ít nhất có thể nhắc nhở nàng đã từng biết một người như vậy. Nàng không hy vọng đợi đến một ngày mình già đi, đột nhiên quên mất Quý Mạc Trần.
Thật là một chuyện bi ai.
Chợt nghe ngoài cửa phòng tắm ồn ào, Vệ Lai nghiêng tai nghe, loáng thoáng nghe thấy giọng Xuân Hỉ, đang kêu cái gì... Ngươi không thể vào?
Chẳng lẽ có người muốn xông vào phòng tắm?
Đồng thời cũng đoán người ngoài cửa không phải là vị Hoàng đế kia, nếu đúng, Xuân Hỉ tuyệt đối không có gan dám cản.
Nhưng nếu như không phải Hoàng đế, vậy thì sẽ là ai? Bây giờ trong hoàng cung Thiên Sở, còn ai có sở thích như vậy?
“Rầm” một tiếng, cửa phòng tắm bị người bên ngoài đẩy mạnh ra.
Nơi này sương mù dày, Vệ Lai phải cẩn thận nhìn mới thấy được người kia là nữ tử.
Theo sát, Xuân Hỉ cũng chạy vào, vừa tiếp tục ngăn vừa nói: “Quý phi nương nương, Lam cô nương đang tắm, người có thể ra ngoài đợi một lát không, chờ nô tỳ hầu hạ cô nương tắm xong đã, được không?”
“Cút ngay!” Một giọng nói sắc nhọn truyền tới, “Ngươi là cái thá gì, dám ở chỗ này ngăn cản bổn cung?”
“Quý phi nương nương!” Xuân Hỉ tiếp tục nói: “Người tốt xấu gì cũng để nô tỳ hầu hạ cô nương đã! Thật sự đây không phải là chỗ nói chuyện!” Nàng biết lúc Vệ Lai tắm không thích có người ở bên cạnh, ngay cả nàng cũng phải ra ngoài, huống chi là một Quý phi xa lạ.
Bốp! Người tới giáng cho Xuân Hỉ một cái bạt tai khiến nàng té xuống đụng phải bàn đá bên cạnh.
Vệ Lai thực sự nổi giận, không nói người tới không có lễ phép, mà bây giờ ở địa bàn của nàng lại còn ra tay đánh người của nàng, cái này bảo nàng làm sao chịu được?
“Ngươi phản rồi!”
Một tiếng nghiến răng gầm lên, người trong nước bỗng nhiên đứng dậy, đồng thời cánh tay phải giương lên, nước trong ao theo cánh tay kia dâng lên một cột nước, lao thẳng về phía trước.
Người được gọi là Quý phi nương nương này không ngờ tới nước cũng có thể dùng như một loại binh khí lợi hại, đánh thẳng vào ngực nàng ta khiến nàng ta liên tục lui về sau mấy bước.
Vệ Lai lắc mình một cái, nhanh chóng cầm y phục của mình lên, chỉ lấy áo khoác ngoài choàng lên người, những thứ khác ném vào lòng Xuân Hỉ.
“Cầm quần áo, ra chờ bên ngoài.” Nói xong, cũng không đợi Xuân Hỉ lên tiếng, chạy thẳng tới chỗ nữ nhân kia.
Nữ nhân kia chưa hoàn hồn, lúc này thấy nàng vọt tới nhanh như vậy, trong lúc nhất thời cả kinh không nói được.
“Ai phê chuẩn cho ngươi đánh người của lão tử hả?” Vệ Lai đột nhiên dừng lại trước mặt nàng ta, suy nghĩ một chút, lại vươn tay nhéo mặt nàng ta, sau đó cười nói: “Da mịn thịt mềm, không ngờ lại chanh chua như thế:. Nói! Ngươi là ai!”
“Ngươi!” Nàng ta hơi run rẩy, nhưng vẫn muốn ngẩng đầu lên tỏ vẻ cao quý, “Bổn cung là Quý phi nương nương, ngươi, ngươi thấy ta phải quỳ xuống!”
“Cút!” Vệ Lai trợn trắng mắt: “Người có thể khiến lão tử quỳ, lão tử bảo đảm hắn sống không quá ba ngày! Thế nào? Ngươi muốn thử không?”
Quý phi hết ý kiến, nói đúng ra là sợ vỡ mật rồi.
Cho tới bây giờ nàng ta chưa bao giờ gặp nữ nhân nào hung hãn như thế, cho tới bây giờ nàng ta cũng chưa từng nghĩ nữ nhân như vậy sẽ xuất hiện ở hậu cung.
Nàng ta vẫn cho rằng, chỉ có nữ tử trên giang hồ mới có dáng vẻ du côn như vậy, Lam Ánh Nhi dù từ bộ tộc ngoài cung đến nhưng không nghe nói là người trong giang hồ?
“Đến chỗ lão tử làm loạn à?” Nàng xoay người ngồi vào bàn đá bên cạnh, hai chân bắt chéo nhìn Quý phi.
Quý phi hít sâu vài cái, giống như hạ quyết tâm rất lớn, tùy tiện nói: “Bổn, bổn cung là tới nhìn chút, Lam Ánh Nhi rốt cuộc là mỹ nhân thế nào mới có bản lĩnh quyến rũ Tiên Đế và Đương Kim Thánh Thượng!”
“Mẹ nó!” Nàng không nói được gì, nữ nhân cổ đại này đều có bệnh sao? “Ngươi nhìn ngươi đi!” Nàng chỉ nàng ta: “Cái vẻ chính thất tới bắt tiểu tam. Nhưng chính ngươi thì sao? Ngươi cũng là thứ thôi? Đừng quên, ở trên còn có Hoàng hậu! Coi như muốn tới bắt Tiểu Tam, cũng phải là Hoàng hậu tự mình đến! Mắc mớ gì đến ngươi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...