Bởi vì hoàng đế Giản Phi Long đăng vị chỉ mới hơn ba năm nên chưa kịp tuyển tú, các phi tử trong cung cũng không nhiều. Thanh Âm điện, chỉ có hai vị: Đường quý tần và Thẩm tài nhân.
Đường quý tần đứng hàng nhị phẩm trong cửu đại quý tần ở trong cung, nàng chính là chưởng quản cung Thanh Âm, sống tại chính điện. Cha của nàng là đương triều đại tướng quân Đường Nhất Đao. Đường Nhất Đao ba năm trước đây có công lui địch, được tân đế phong thưởng rất nhiều, còn sắc phong nữ nhi của hắn làm quý tần, lúc đó không khí Đường gia tưng bừng nhộn nhịp. Đáng tiếc thay, Đường quý tần lại không biết nhún nhường, vừa tiến vào hậu cung đã đắc tội với không ít người, nên dần dần, nàng bị thất sủng.
Bởi vì hôm nay là sinh thần của Vũ hiền phi, Đường quý tần liền chuẩn bị lễ vật mừng thọ Vũ hiền phi. Mẫu thân Thẩm tài nhân vừa mới tiến cung thăm Thẩm tài nhân liền biết được nữ nhi nhà mình đến nay còn chưa được sủng ái, liền không khỏi khẩn trương, bà mau chóng chuẩn bị lễ vật cầu kiến Đường quý tần. Bản thân Đường quý tần còn không được sủng, nàng sao lại giúp Thẩm Bảo Di? Vì vậy nàng nói tránh: “ Hiện nay người được sủng ái trong cung chính là Vũ hiền phi. Nếu Thẩm muội muội được Hiền phi nương nương nói giúp mới có thể còn chút trông chờ.”
Thẩm phu nhân nghe xong tất nhiên cũng đi chuẩn bị một lễ vật khác cùng Thẩn tài nhân một đường theo Đường quý tần đến cung Thải Liên mừng thọ Vũ hiền phi.
Ai ngờ, Thẩm tài nhân giữa buổi tiệc lại nói năng vô ý vô tứ làm đắc tội Vũ hiền phi, bị Vũ hiền phi sai người đánh năm hèo ngay tại chỗ. Về phần Đường quý tần, nàng cũng bị Vũ hiền phi trách mắng cho một trận. Vì thế mà khi trở về Thanh Âm cung, Đường quý tần liền không thèm quan tâm đến lí lẽ của Thẩm phu nhân. Các cung nữ hầu hạ Thẩm tài nhân thấy vậy cho rằng Thẩm tài nhân đã hết thời. Các nàng sôi nổi tránh né không muốn hầu hạ Thẩm tài nhân.
Đường quý tần hận Thẩm tài nhân hôm nay đã liên lụy nàng, ở trong cung mắng chửi nàng thậm tệ xong liền muốn ngủ một giấc lại bỗng nhiên có người thông báo: “Hoàng thượng tới!”
“ AAA, hoàng thượng tới, mau giúp ta chải đầu thay y phục.” Đường quý tần vừa mừng vừa sợ, nghi ngờ mình đang nằm mộng. Cho đến khi nàng phục hồi tinh thần liền vội vàng phân phó: “Người đâu, mau gọi hai người tới canh giữ thiên điện không được để người bên cạnh Thẩm tài nhân tự ý xông vào khiến Thẩm tài nhân tỉnh dậy đến quấy rối.”
“ Quý tần nương nương, hoàng thượng đang đi đến thiên điện.” Đường quý tần vừa trang điểm lộng lẫy xong thì thấy cung nữ thân tín Thính Tuyết hổn hển tiến vào thông báo: “ Hoàng thượng là để Thẩm tài nhân tiếp giá!”
“Các ngươi tại sao lại không ngăn cản?” Đường quý tần tuy không vui nhưng lúc này lại không thể tùy tiện tức giận, nàng dùng tay gạt phăng trà bánh vừa được tỉ mỉ chuẩn bị xuống đất, thở gấp quát: “Thẩm tài nhân!? Nàng ta dựa vào cái gì? dựa vào cái gì????”
( Lời của người edit: dựa vào nàng là nhân vật chính :3)
“ Nương nương bớt giận!” Thính Tuyết quỳ xuống nói: “ Chuyện đêm nay rất không bình thường, nương nương cần phải hết sức giữ kẽ.”
Sắc mặt Đường quý tần biến ảo mấy bận rồi tỉnh táo lại, nàng vẫy lui các cung nữ bên người, chỉ để một mình Thuyết Tuyết lại nói: “Ngươi nhắc ta mới nhớ, Thẩm phu nhân cùng thái hậu nương nương khi xưa có quan hệ. Lần này bà ta tiến cung không đi thỉnh an thái hậu nương nương mà ngược lại là theo ta đi gặp Hiền phi nương nương. Việc này có rất nhiều điểm khả nghi.”
Năm đó, khi cùng tiên đế du hành ở phương nam, trên đường đi quý phi bỗng nhiên cảm thấy khó chịu. Nàng theo phương thuốc của thái y mà uống nhưng đến ba ngày sau vẫn không khá lên. Tiên đế liền triệu tập đại phu ở địa phương đến bắt mạch cho quý phi. Có một đại phu họ Vương đã bẩm rằng: “ Quý phi nương nương không phải là mắc bệnh, chẳng qua nương nương không thích nghi được với khí hậu nơi này mà thôi. Chỉ cần dùng một ít đất cùng thảo dược chế thành một gói thuốc hươnng mang bên mình mà ngửi sẽ cảm thấy hết khó chịu.”
Gói thuốc được dâng lên, quả nhiên bênh trạng của quý phi nương nương được hóa giải. Quý phi nương nương lúc phong thưởng cho Vương đại phu biết được trong nhà Vương đại phu còn có một nữ nhân khuê danh là Vương Thục cũng tinh thông y thuật, nàng liền triệu kiến Vương Thục, sau đó giữ Vương Thục làm nữ quan bên người. Trên đường hồi kinh, Vương Thục không cẩn thận rớt xuống nước, ngay lúc đó được trưởng thị vệ cứu lên. Quý phi nương nương liền tác hợp cho hai người, Vương Thục trở thành nhị phu nhân của trưởng thị vệ, cùng với chính thê của hắn ngang hàng ngang vế.
Vị quý phi năm đó chính là Giản thái hậu bây giờ. Còn trưởng thị vệ kia đã trở thành Thẩm thống lĩnh dẫn đầu Cấm quân của hoàng cung. Vương Thục, nàng đương nhiên chính là Thẩm thống lĩnh nhị phu nhân, mẹ ruột của Thẩm tài nhân.
Vũ hiền phi thừa dịp lúc Vương Thục tiến cung thăm Thẩm tài nhân đã dùng trượng đánh Thẩm tài nhân, chỉ sợ không đơn giản là do Thẩm tài nhân chọc giận đến nàng như vậy.
“Thính Tuyết, ngươi nói xem, việc hiền phi nương nương dùng trượng đánh Thẩm tài nhân có phải là do thái hậu nương nương bày mưu tính kế?” Đường quý tần nhớ lại chuyện hôm nay cắn răng nói: “ Thẩm tài nhân dù sao cũng chỉ nói có mấy câu, không tính là quá mức, vậy mà hiền phi nương nương lập tức liền phát giận. Đây không giống với tác phong xưa nay của hiền phi nương nương.”
Thính Tuyết nhớ lại chuyện ban chiều: “ Thẩm tài nhân là trước giờ thanh cao, lần này lại bị cởi quần đánh bằng roi trước thiên hạ chỉ sợ là nàng ta mất hết mặt mũi không dám nhìn ai. Vậy lúc Thẩm phu nhân đi tìm thuốc trị thương, chúng ta lại nghe được tiếng khóc của Thẩm phu nhân vọng ra từ thiên điện, có lẽ là do Thẩm tài nhân đã làm việc gì nông cạn. Bây giờ cũng không biết là sống hay chết đây! Nếu hiền phi nương nương lần này là do thái hậu nương nương bày mưu tính kế, vậy có nghĩa là, thái hậu nương nương muốn mượn tay Vũ hiền phi… một bước loại bỏ Thẩm phu nhân cùng Thẩm tài nhân.”
Đường quý tần nghe xong mặt mày trắng bệt, một lát sau nàng nói: “Sớm biết trước là do Thẩm phu nhân từng là người hầu hạ thái hậu nương nương, Thẩm thống lĩnh lại được hoàng thượng tín nhiệm nên mọi người mới khách khí với Thẩm tài nhân. Hóa ra lại như vậy…”
” Nương nương, thái hậu nương nương vì chán ghét mà vứt bỏ Thẩm tài nhân, hoàng thượng lại đến thăm Thẩm tài nhân, có lẽ là có thâm ý. Bây giờ chúng ta chỉ nên đứng xa quan sát, không nghe không biết gì mới thật sự tốt.”
Đường quý tần gật gật đầu, nàng cởi đồ trang sức bên ngoài ra liền lên giường trầm tư. Hoàng thượng không phải là do thái hậu đích thân sinh ra, hai người chỉ sợ là đã sớm bằng mặt không bằng lòng. Thái hậu ngày nào còn chưa buông bỏ quyền lực, hoàng thượng ngày đó vẫn chưa phải là hoàng thượng chân chính. Hiện nay triều thần đa số là người của thái hậu, hoàng thượng nếu muốn bồi dưỡng tâm phúc cho mình là việc không hề dễ. Có thể chính vì như vậy mà hoàng thượng mới chịu qua đêm với Thẩm tài nhân để mượn hơi Thẩm thống lĩnh. Nếu Thẩm tài nhân không chết, sau đêm nay nhất định sẽ được tấn phong.
Ở bên kia, đám nô tài tới hầu hạ Thẩm tài nhân nghe được hoàng thượng để Thẩm tài nhân tiếp giá đều không thể tin được lỗ tai mình. Giọng nói của gã thái giám bên cạnh hoàng thượng kia lại một lần nữa vang lên khắp trong điện, mọi người lúc này mới luống cuống hoảng loạn. Hai cung nữ thiếp thân hầu hạ Thẩm tài nhân vội vàng chạy vào điện thắp sáng đèn nến, mặt mày trắng bệt: “Chủ tử còn chưa có trang điểm!!!”
“Không kịp mặt quần áo đâu!” Thẩm mẹ ném xiêm y sang một bên, thì thầm vào tai Thẩm Bảo Di: “Che kín bằng ga giường rồi nhanh chóng xuống đất mà quỳ.”
Thẩm Bảo Di đối với tiểu thuyết xuyên không cũng không phải là chỉ biết đọc mà không biết thực hành, nàng lập tức khoác ga giường, chân trần nhảy xuống quỳ rạp trên mặt đất. Ôi, cái mông yêu quý của nàng bị thương, hiện tại toàn thân đầy mùi thuốc, thằng cha hoàng đế không nên để nàng thị tẩm mới đúng. Thẩm Bảo Di vừa suy nghĩ vừa liếc mắt nhìn sang Thẩm mẹ cũng đang quỳ bên cạnh nàng, tâm trạng dần ồn định.
Hai cung nữa quỳ gối phía sau Thẩm Bảo Di vừa vui mừng vừa nghi hoặc. Thẩm Bảo Di từ lúc tiến cung đến nay chưa từng được thị tẩm, hôm nay còn bị Vũ hiền phi xử một trận, đánh năm hèo, cứ nghĩ rằng nàng đã hoàn toàn vô vọng. Không ngờ hoàng đế lại đột nhiên tới! Chẳng lẽ cá muối muốn xoay người?
Đợi đến khi đôi giày màu sắc vàng xuất hiện trước mặt, Thẩm Bảo Di liền biết ngay đây chính là hoàng đế, nàng vội vàng dập đầu nói: “ Hoàng thượng thánh an!”
“Đứng lên đi!” Giản Phi Long âm thanh không nhanh không chậm, hứng thú nhìn vào ga giường trên người Thẩm Bảo Di.
Hắc hắc, đây cũng chẳng phải là hoàng đế trên ti vi hoặc trong tiểu thuyết, thế nhưng rõ ràng là âm thanh của vị hoàng đế này thật dễ nghe! Thẩm Bảo Di đứng lên, can đảm ngẩng đầu liếc nhìn Giản Phi Long một cái. Oa oa, không phải là một lão già, cũng không phải là một đại thúc trung niên, mà là một anh trai thật là suất nha!!!!
Bây giờ nên hô người dâng trà hay làm cái gì đây? Thẩm Bảo Di một bên lén nhìn Giản Phi Long, một bên suy nghĩ phải nên nói chuyện với hoàng đế như thế nào. Nhất thời nàng vén chặt ga giường, sợ ga giường rớt xuống lại lộ ra cảnh không hay ho gì.
“Đều lui xuống hết đi!” Giản Phi Long tự mình đi đến ngồi xuống trên ghế, phất phất tay.
Thẩm mẹ sớm đã nhìn lén Giản Phi Long, bà âm thầm gật đầu, không tồi, tiểu tử này lớn lên cũng có hình có dạng. Bảo Di nhà bà nếu là nữ nhân của hắn cũng không tính là quá ủy khuất. Bà lặng lẽ ra ám hiệu với Thẩm Bảo Di: Bảo Di, cố gắng mà câu dẫn hắn cho thật tốt, tranh thủ danh phận, lấy ngôi vị hoàng hậu làm mục tiêu xuất phát đi!!
Mắt thấy Thẩm mẹ nhiều lần ra ám hiệu, sau đó cả đám người đều lui xuống, Thẩm Bảo Di hơi hoang mang: Này này, tại sao lại đi xuống hết rồi? Ta đây ngoài ga giường ra cái gì cũng không mặc, vạn nhất hoàng đế đại nhân nổi thú tính thì làm sao bây giờ? Thẩm Bảo Di điều chỉnh lại hô hấp, cố gắng trấn định, bày ra bộ mặt tươi cười nói: “ Hoàng thượng ngài dùng trà nhé?”
Nhìn thấy Thẩm Bảo Di cũng không có rơi lệ khóc rống lên cáo trạng Vũ hiền phi, Giản Phi Long có chút ngoài ý muốn. Tối hôm nay hắn nghe được Vũ hiền phi nương lấy cớ đánh Thẩm tài nhân, cũng không có để trong lòng. Sau đó được Diệp công công nhắc nhở, hắn mới chop người đem hồ sơ của Thẩm tài nhân đến nhìn kỹ. Vừa nhìn đến lại có chút kinh ngạc!
Giản Phi Long nhắm mắt suy nghĩ một hồi liền quyết định bãi giá Thanh âm cung.
Giản Phi Long đợi một lát lâu mà vẫn không thấy người dâng trà lên, trong lòng biết được các nô tài của Thẩm tài nhân xưa nay hay chậm trễ, ban đêm cũng không có chuẩn bị trước trà nước, lần này chắc là đang khẩn cấp chuẩn bị. Vì vậy hắn phất tay nói thôi: “Trẫm cũng không phải vì uống trà mới tới. Ái phi cũng ngồi xuống đi!”
“Ta mông đau không dám ngồi!” Thẩm Bảo Di vừa thốt ra liền luống cuống che miệng lại, không xong rồi, trong các vở kịch cung đình, nếu có người nói mông nói đ**, cũng sẽ bị phạt vì không văn nhã. Bây giờ tới chính mình thất thố? Nàng một tay che miệng, ga giường lại chảy xuống một chút. Nàng cuống quít kéo ga giường lên, không ngừng cuối đầu.
Hôm nay bị cởi quần đánh cho một trận, bây giờ lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra, không đơn giản!!! Giản Phi Long hứng thú nghiên cứu nét mặt của Thẩm Bảo Di mấy lần, bỗng nhiên đứng lên đè lấy cánh tay của Thẩm Bảo Di, ghé vào bên tai nàng thổi một hơi, thì thầm nói: “Ái phi, nàng đang vội cái gì?”
Cánh tay Thảm Bảo Di bị hắn nhấc lên, giữ không chặt ga giường, ga giường từ hai bên vai liền rũ xuống, nháy mắt lộ ra cảnh xuân trước ngực.
Giản Phi Long âm hiểm nhìn, hắn bình luận: “Rất tròn, rất trắng,… rất tốt?”
(Lời người edit: tốt cái gì thì ai nấy tự hiểu = = )
Thẩm Bảo Di đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn liền rực đỏ, nàng hét lên một tiếng, hất tay Giản Phi Long ra, túm chặt lấy ga giường che lại ngực.
Giản Phi Long nhẹ nhàng che miệng Thẩm Bảo Di lại, cười híp mắt nham hiểm nói: “Ái phi nhanh như vậy đã kêu, không thỏa đáng nha!”
Thẩm Bảo Di trong lòng liều mạng tự nói với mình, đây là hoàng cung, người trước mắt kia chính là hoàng đế, mình còn là phi tử của hắn, nếu mà hắn thật sự muốn làm cái gì, cũng không thể hiên ngang phản kháng!
Giản Phi Long thấy Thẩm Bảo Di không hề kêu lên, hắn buông tay ra, chậm rãi ngồi xuống giường, vỗ vỗ đầu gối: “Qua đây!”
Thẩm Bảo Di đỏ bừng cả mặt, lẩm bẩm nói: “Hoàng thượng, ta hôm nay bị thương, trên người toàn mùi thuốc, chỉ sợ làm ngài khó chịu.”
“Không quan tâm, ta hôm nay mũi cũng bị nghẹt, không sợ mùi thuốc.” Giản Phi Long nhợt nhạt cười, tự mình cởi long bào, liếc xéo Thẩm Bảo Di một cái, giọng mũi nồng đậm hô: “Ái phi đén đây!”
Hắn ta muốn sắc ~ dụ? Thẩm Bảo Di ngây người, rơi vào trạng thái đấu tranh tư tưởng.
Có nên từ bỏ quá khứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...