Ban đêm yên tĩnh đến một ngọn gió nhỏ cũng không có.
Ngọn nến trong Long quân điện lẳng lặng cháy, chiếu rọi toàn bộ nội điện sáng như ban ngày, cung nữ và thị vệ đều được
điều ra bên ngoài , trong không gian yên tĩnh ngẫu nhiên vang lên âm thanh loạt xoạt lật giấy.
Phù Vân Khâu Trạch quay đầu nhìn về phía nữ tử ngủ say sau khi uống dược, khóe miệng gợi lên một chút độ cong duyên dáng lạnh như băng,
đôi mắt màu tím ẩn chứa quang mang nhu hòa thật tuấn mỹ.
Một đạo bóng đen chợt lóe, ánh nến lay động hai cái rồi lại trở về ban đầu.
“Hoàng Thượng.” Người mặc y phục dạ hành quỳ dưới đất, trên
mặt không giấu nổi vẻ phong trần mỏi mệt, kéo khăn che mặt
xuống, vết sẹo dài thâm dữ tợn lộ diện dưới ánh nến.
“Sao rồi?” Buông sách, Phù Vân Khâu Trạch sắc mặt có một tia sốt ruột, nhưng không thể không hạ giọng.
Nếu việc này không hoàn thành, chỉ sợ sẽ có một mảnh tai ương huyết quang, lệ khí của người này dù có đầu thai chuyển thế vẫn
không dễ dàng tiêu trừ.
“Tuy là chậm một bước nhỏ, vẫn thành công xóa bỏ trí nhớ của
bọn họ, bất quá, bên Mẫn Hách Vương gia kia, e rằng vẫn hoài
nghi.” Nghĩ đến điều này, khuôn mặt Mộc Hiệp trầm xuống.
Chậm một bước nhỏ? Nói cách khác là nghe được một chút, Phù Vân Khâu Trạch gật gật đầu, hai tay nâng Mộc Hiệp dậy.
“Không có gì đáng ngại, chỉ cần tiêu trừ xong là được, sau sẽ
không thấy dấu vết đâu.” Hắn quay đầu nhìn Y Y vẫn ngủ say như cũ, yên tâm nói “Ngươi ngày đêm vất vả, lại mất nhiều pháp thuật như
vậy, nhất định rất mệt mỏi, ta đã phái người chuẩn bị tốt , ngươi đi
xuống nghỉ ngơi đi.”
Khom người ôm quyền, bóng người Mộc Hiệp nháy mắt lướt qua.
Phù Vân Khâu Trạch vung ống tay áo, chúc quang trong nội điện tắt phụt ,không gian tối đen không thấy năm ngón tay.
Nằm xuống bên cạnh, cẩn thận ôm lấy thân thể Y Y mềm mại, hắn khẽ thở dài, nhắm mắt lại từ từ ngủ.
Đột nhiên, thiên hạ trong lòng mở mắt, nghi hoặc nhìn hắn một cái, sau đó mới nhắm lại.
Thật sâu hít vài ngụm khí……
——————————————
Mẫn Hách vương phủ.
“Điều tra đến đâu rồi?” Nằm trên giường, Mẫn Hách dùng khóe mắt liếc hắc y nhân trên mặt đất.
Kéo mặt nạ xuống, Lạc Lôi do dự, suy nghĩ một lát,vẫn là bẩm báo với hắn.
“Bẩm Vương gia, quả thật có Nam thành, nơi này có khoảng ba trăm
sáu mươi mốt người sống, thần hỏi qua một trăm hai mươi bảy người,
trong đó một trăm hai mươi bốn người đều nói không biết cũng chưa từng
nghe qua người Vương gia muốn tìm, còn lại ba người kia……” Nói đến
đây, hắn ngừng lại, mặt lộ vẻ khó khăn.
Căn phòng được dạ minh châu chiếu rọi sáng ngời.
Chậm rãi chuyển động dương chi bạch trong tay, nhũ sắc trắng bên
trong nhu hòa tựa như đám mây bồng bềnh giữa nền trời xanh
khiến người ta có cảm giác thoải mái dễ chịu.
“Ba người kia thì sao?” Tầm mắt xoay chuyển , hắn duỗi thẳng chân , nghiêng người nhìn sắc mặt do dự của Lạc Lôi.
“Ba người đó có chút kỳ quái, lúc đầu hỏi thì nói rằng
đó là chuyện xảy ra trước khi bọn họ ra đời, chỉ cần trở về
hỏi trưởng bồi là được, nhưng sau nửa khắc trở về, hỏi lại liền
nói không biết những người này.”
“Nga?” Mẫn Hách bật dậy , trong mắt lóe ra hứng thú,“Nói cách khác, khả năng là có người gây trở ngại?”
Thân ảnh màu đen cúi gằm mặt, vẻ mặt mất tự nhiên hồng hồng,
nếu nói là có người gây trở ngại mà chính mình không biết, vậy
hai chữ Lạc Lôi vang danh vu tộc này chỉ sợ bị người ta xem
thường thôi.
“Xin thứ cho thủ hạ vô năng.” Hít nhẹ một hơi , hắn mở miệng.(S:Câu này ta nghe thấy từ anh Triển Chiêu đây ) )
Mẫn Hách bước xuống giường vỗ vỗ bả vai Lạc Lôi, hắn mím môi đỏ mọng.
“Đi thăm dò đi, nếu có người trở ngại, cứ giết không tha, nếu là
cạm bẫy, ngươi nên cẩn thận hành sự, ta không muốn mất đi một nhân
tài.”
Vốn khi đường xá xa xôi trở về nghe thấy Lí cung nữ đã
chết, đang định hỏi vương gia chuyện này, nhưng sau khi nghe lời
hắn nói , Lạc Lôi liền rùng mình.
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...