Bên ngoài Mẫn Hách vương phủ, đèn lồng cao cao, một cái kiệu nhỏ màu
xanh dừng lại trước đại môn, bốn gã kiệu phu uy vũ đứng hai bên cầm đèn, nhìn không chớp mắt, song huyệt vi cổ, vừa nhìn đã biết là võ lâm cao
thủ, thị vệ canh giữ ở cửa cũng không dám mạo muội đuổi người, chỉ phải
cẩn thận quan sát bọn họ.
Rất xa, từ trong bóng đen, chỉ thấy ba cỗ kiệu được nâng trở về, liếc mặt đã nhận ra cỗ kiệu màu vàng dẫn đầu, vài tên thị vệ cuống quít tiến lên nghênh đón.
“Cung nghênh hoàng thục phi nương nương, nương nương, có người này ở
đây chờ nương nương đã lâu, nói là cố nhân, nhưng chúng thuộc hạ không
dám mạo muội cho hắn vào phủ.” Thị vệ trưởng thật cẩn thận bẩm báo.
Cung nữ đứng bên phải cỗ kiệu vén lên kiệu bố, cung nữ bên trái dùng
ti quyên điếm ở trong tay, nhẹ nhàng giúp đỡ hoàng thục phi hạ kiệu.
“Cố nhân? Mạo nhận cố nhân của bản cung còn thiếu sao? Đuổi đi.” Ống
tay áo ngăn, nàng ngay cả nhìn cũng chẳng buồn liếc mắt một cái.
“Dạ.” Thị vệ cung kính khom người.
Nhưng lúc này, kiệu nhỏ màu xanh kia đột nhiên nghiên về phía trước,
chủ nhân bên trong bước ra, một chút cũng không đem thần sắc cảnh giác
của đám thị vệ đặt ở trong mắt, vỗ vỗ tro bụi trên người, ánh mắt nho
nhỏ lộ ra một cỗ hương vị gian trá.
“Là ngươi!”
Hoàng thục phi sắc mặt thay đổi mấy lần, nhìn thân ảnh vừa ra khỏi cỗ kiệu màu xanh, không khỏi có chút sốt ruột, “Lúc này ngươi lại đến đây
làm gì, bản cung không phải đã nói sẽ nhanh chóng sắp xếp gặp mặt sao?”
Vừa ra khỏi kiệu, Mẫn Hách đã sớm thấy Chính vương, cũng đoán được
chút gì đó, đỡ Y Y ra khỏi kiệu, công đạo cung nữ bên trong phủ giúp
nàng về phòng, cố ý dùng thân mình che khuất tầm mắt của nàng, đợi nhìn
thấy nàng đã vào trong phủ, mới chậm rãi đi qua.
“Chính vương hảo nhã hứng, đêm khuya như thế, còn có thể tản bộ đến
bên ngoài phủ của bổn vương, là muốn đem giải dược giao ra đây, hay là,
muốn cho bổn vương đưa ngươi hồi La Phu quốc?” Ngầm dụ dỗ, ý cười lạnh
như băng mà hai mắt hắn lại sáng như đuốc.
“Ha ha, Vương gia khéo nói đùa, giải dược gì chứ, hơn nữa, bổn vương
lần này đến là muốn bái phỏng hoàng thục phi, không phiền đến Vương gia
ngài nhọc lòng.” Chính vương mặt không đỏ, khí không suyễn, cười đáp,
nhưng ánh mắt bén nhọn lại lộ ra một chút hận ý, nhưng lúc hoàng thục
phi nhìn qua đã biến hoàn toàn, che dấu không chút tỳ vết.
May mắn Chính vương chưa thừa nhận chuyên hạ độc, nhưng hoàng nhi sao có thể đoán được, việc này là do Chính vương dạy mình hạ độc, không
được, không thể cho hoàng nhi biết mình cùng Chính vương còn âm thầm lui tới, nếu không, nhất định sẽ đề phòng.
“Hoàng nhi, con cùng nàng đi vào nghỉ ngơi trước đi, mẫu hậu cùng
Chính vương có chuyện quan trọng cần bàn.” Nàng quay đầu, đối với Chính
vương, “Thỉnh nhập phủ bàn lại.” Hướng cung nữ đệ liếc ánh mắt, ý bảo
các nàng đi trước, dẫn đường cho Chính vương.
Chính vương cười nhạo liếc Mẫn Hách một cái, ánh mắt nho nhỏ vòng vo vài cái, dưới sự chỉ dẫn của cung nữ, sải bước mà đi.
“Mẫu hậu, nếu người còn cùng hắn thương lượng mưu kế hãm hại Y Y, chớ trách hoàng nhi trở mặt!” Hiểu được mẫu hậu là sẽ không cho mình đi
theo, sắc mặt hắn ngưng, hạ xong thông điệp cuối cùng, xoay người nhập
phủ.
Vươn tay, muốn bắt lấy vạt áo của hoàng nhi, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là
tùy ý hắn đi, dù sao tất cả những việc mẫu thân làm, đều là vì con.
Thở dài, trực tiếp trở về đình viện của mình.
Chính vương đã ngồi ngay ngắn một bên uống trà, một thân áo bào màu
tro đạm sắc, đem thân hình mập mạp của hắn thoáng thu liễm chút, nhưng
mấy thứ châu báu tục khí tùy thân trên người hắn, tuy là xa xỉ, nhưng
mang ở trên người hắn, ngược lại chẳng tôn ra được chút khí chất, phong
phạm vương giả hay cao quý gì cả.
“Nói đi, hôm nay ngươi tới làm cái gì?” Chầm chậm đi đến vị trí chủ vị tọa hạ, nàng không có bao nhiêu kiên nhẫn.
[]
“Hoàng thục phi, nếu không phải ngày đó bổn vương hỗ trợ mẫu tử hai
người đoạt được chính quyền, làm sao hai người có được ngày hôm nay,
nhưng bây giờ ngươi lại xem bổn vương tựa như một tên khất cái, nói
chuyện không khách khí như vậy, nói như thế nào, hiện tại bổn vương cũng là Chính vương La Phu quốc, mặc dù là tiểu quốc, cũng nên nhận được tôn trọng đáng có.” Hắn nhỏ giọng nói xong, lông mi một điều, đôi mắt nho
nhỏ cơ hồ híp lại thành một đường.
Nếu không phải vì mình muốn khống chế Y Y, mới bất đắc dĩ nhờ hắn cho mình mượn cổ độc, thì hắn sao có thể ỷ vào như thế, dám nói chuyện với
mình như thế, nàng cũng mạnh mẽ nhịn xuống, mỉm cười khiêm tốn.
“Chính vương nói đi đâu vậy, ân tình đó bản cung nào dám quên, chính
là, ngươi hẳn là biết, hiện tại hoàng nhi của bản cung đã bị ã dân đen Y Y kia làm mê mẩn tâm hồn, làm việc không để ý đại cục, cho nên, trước
mặt hắn, tất nhiên là không tiện nói, bản cung thật ra rất muốn đa tạ cổ độc của Chính vương, nếu không có nó, ả dân đen kia còn chưa chắc sẽ bị mang về vương phủ.” Nói xong, nàng hướng cung nữ hầu hạ một bên vẫy vẫy tay.
Không bao lâu, cung nữ mặc lục y (váy màu xanh) cầm một cái hộp gỗ màu đen đi đến trước mặt Chính vương, một tay mở nắp hộp ra.
Chỉ thấy ánh sáng ngọc ngà châu báu diệu diệu sinh huy, mã não, phỉ
thúy, dạ minh châu… tất cả đều nằm trong một cái hộp nhìn như không lớn, nhưng tất cả đều là kỳ trân dị bảo.
Đôi mắt thật nhỏ cuối cùng mở ra , hai tay chà xát, lộ ra nụ cười đắc ý.
“Này, bổn vương sao có thể không biết xấu hổ mà nhận lấy chứ, nhìn đã biết đều là kỳ trân dị bảo, giá trị xa xỉ, hoàng thục phi tất nhiên là
mất không ít tâm tư mới có được .” Hắn giả ý chối từ nói.
“Giá trị xa xỉ đối với bản cung mà nói, bất quá chỉ là một chút châu
báu, bản cung biết Chính vương thích sưu tập kỳ trân dị bảo, đó chỉ là
chút lòng thành, mong rằng chính vương sẽ thích.” Nhìn thấu sự dối trá
trong mắt, trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt nàng vẫn như trước – bất động thanh sắc.
“Vậy đa tạ hoàng thục phi nương nương.” Hắn rốt cục không khách khí
ôm vào lòng, cẩn thận sờ soạng vài viêndạ minh châu to tròn sáng bóng,
mới lưu luyến không rời đóng nắp hòm.
“Không dám nhận, bất quá, Chính vương, chúng ta dẫu sao cũng là người cùng chung một chiếc thuyền, ngươi phái người ám toán hoàng nhi của bản cung, như vậy đúng là không đúng lắm a?” Mặc dù tặng đồ để dán cái
miệng của hắn lại, nhưng nàng vẫn là không thể không nói.
Chính vương sửng sốt, hai mắt lóe ra, vô tội nhìn về phía nàng, bộ dáng mơ hồ.
“Không biết “ám toán” trong lời hoàng thục phi là có ý gì, bổn vương
sao có thể đi ám toán hoàng nhi của nương nương, nói như thế nào, hắn
cũng là người mà Sầm Nhi thích, người sau này cũng là quân vương Lạc
Tang, bổn vương sao lại có thể chọc vào hắn.” Tế mắt quay tròn vừa
chuyển, hắn lấy lòng nói.
“Vậy thật là kì quái, không biết là ai, lại hai lần đối hoàng nhi
xuất thủ, hơn nữa mỗi lần đều là khi hoàng nhi ở cùng ả dân đen kia mà
động thủ, chứ không phải là Phù Vân Khâu Trạch? Hoàng nhi, nó thật đã
xem ả dân đen đó thành bảo bối thật sự a.” Nàng có chút thâm ý liếc mắt
một cái.
Đem mười ngón duỗi ra, cung nữ hầu hạ lập tức quỳ xuống trước mặt của nàng, nâng lên ngón tay, cẩn thận sáp thượng một bộ móng tay màu bạc
thật dài, được chạm khắc, nạm đá quý tinh xảo. (là mấy cái móng dài dài trong mấy fim Khang Hy đó mà ^^)
“Ác? Ai dám động đến nhiếp chính vương Mẫn Hách, bổn vương đương
nhiên sẽ tra rõ ngọn nguồn, miễn cho bị hoài nghi, điều này không thể
không làm.” Người nào đó xấu hổ cười cười, chuyện vừa chuyển, “Bổn vương lần này tiến đến, là vì báo nương nương biết, quân đội phương bắc có
rục rịch, hoàng thục phi vẫn nên sớm có tính toán, miễn cho đến lúc đó
làm hỏng thời cuộc.”
“Lại là Thanh Vũ làm hảo sự?” Nàng lạnh lùng cười, móng tay màu bạc ở chiếc ghế phía trên lưu lại một vết màu đỏ,“Vô phương, hôm nay, bản
cung sẽ cho hoàng nhi ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nhìn hắn còn có cách gì xoay chuyển càn khôn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...