Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Bên trong nhà gỗ, hai thân ảnh một vang một đỏ chậm rãi, thong thả đi ra, trên gương mặt yêu mị của Mẫn Hách mang theo thản nhiên vui sướng,
hai tay đặt phía sau, đôi mắt dài nhỏ thẳng tắp xem xét Y Y vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ, thần cánh hoa hé mở, lại không biết nên nói cái gì
cho tốt, mà Phù Vân Khâu Trạch lại hoàn toàn trái ngược, trên mặt cũng
không có vui mừng, mà lại tràn đầy lo lắng nhìn nàng, lại có chút đăm
chiêu nhìn về phía Lạc Dật, tự trong lòng lấy ra khăn lụa, cẩn thận băng ngón tay bị đứt của nàng lại.

“Đã không còn chảy máu.” Y Y xấu hổ muốn cự tuyệt, nhưng tay vẫn bị nắm chặt, không thể rút ra.

“Không cần lộn xộn, đêm hôm khuya khoắc lại chạy loạn khắp nới, nếu
ngã sấp xuống làm phải sao bây giờ?” Hắn không để ý đến ánh mắtcủa hai
người bọn họ, dám đem nàng ôm vào trong lòng, “Những gì vừa rồi nàng
nghe được, đều là giả .” gương mặt tuấn mỹ có một tia quẫn bách, cũng là ôm chặt nàng, không muốn buông tay.

Hắn là đang giải thích với mình? Nàng đột nhiên hiểu được, phiêu liếc mắt nhìn gương mặt ôn nhu của Lạc Dật một cái, không khỏi buồn bực, hắn biết rõ hai người bọn họ đang ở đây, còn mang theo mình, chui đầu vô
lưới, buồn bực nhất là, đem lời trong lòng của mình đều nói cho bọn họ
cùng nghe.

“Phù Vân Khâu Trạch, ngươi còn ôm Vương phi của bổn vương nữa, đừng
trách bổn vương không khách khí!” trên mặt Mẫn Hách đã muốn từ vui sướng biến thành một mảnh âm vụ, nếu không phải sợ thương đến Y Y, thiếu chút nữa tiến lên bài khai hai người.

Nhưng mà, Phù Vân Khâu Trạch cũng là ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái.

“Vương phi? Ai là Vương phi của ngươi, chớ có cho là ta tha thứ
ngươi, thì có thể được một tấc lại muốn tiến một thước!” Ngược lại là Y Y thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Y Y!” gương mặt âm vụ của Mẫn Hách nhất thời trở nên có chút bất
đắc dĩ, muốn tiến lên, một tay lại bị Lạc Dật giữ chặt, nhẹ nhàng mà

hướng hắn lắc đầu.

“Hiện tại không thể làm cho nàng bị thương, nàng đã không phải chỉ có một mình.”

“Có ý tứ gì?” Mẫn Hách mơ hồ đã nhận ra lời này có hàm ý, tâm run
lên, đột nhiên nhìn về phía thiên hạ cũng đồng dạng như mình, nàng cũng
không rõ ràng?

Không giống như hai người đang kinh ngạc, Phù Vân Khâu Trạch một tay
ôm bả vai Y Y, một tay bao lại bụng của nàng, vẻ mặt ôn nhu mà từ ái.

“Ngươi để làm chi,” Nàng chụp khai bàn tay trên bụng mình,“Ta cũng không phải phụ nữ có thai, chớ có sờ như vậy, rất kỳ quái.”

Khâu Trạch dở khóc dở cười nhìn nàng liếc mắt một cái, nhìn về phía
Lạc Dật, hắn cũng đồng dạng dở khóc dở cười, thật sự là chưa thấy qua nữ nhân nào không tự giác như vậy!

“Ai nói nàng không phải phụ nữ có thai, nếu không Lạc Dật vì sao lại
dặn nàng đừng chạy nhảy lung tung, ở đây đã có một tiểu bảo bảo, nàng
còn không hảo hảo bảo hộ, còn dám nơi nơi chạy loạn.” Nhẹ nhàng điểm
ngón tay lên cái mũi của nàng, sủng ái hôn lên gò má phấn nộn, thì ra,
nàng vẫn là một hủ giấm chua rất nồng, rất chua.

“Tiểu bảo bảo?” đôi mắt hạnh mở to, không thể tin, cúi đầu, nhìn cái
bụng bằng phẳng của chính mình,“Như thế nào lại có tiểu bảo bảo?”

“Hẳn là một lần ở trong sơn động kia.” Miệng hắn giác mỉm cười, cúi người, ở bên tai nàng, nhẹ giọng nói.


“Oanh!” Đầu trống rỗng, mặt của nàng đà hồng một mảnh.

“Nhưng mà, bị lão hổ đụng vào ngực, không có thương tổn đến thai nhi
sao?” Đột nhiên nhớ tới sự việc diễn ra lúc săn bắn, nàng kích động cầm
tay Khâu Trạch, lần đầu tiên, cảm thấy tay hắn so với chính mình còn
muốn ấm áp hơn.

Tay của mình quanh năm đều lạnh giá, nhưng giờ phút này, tay nàng so
với mình còn muốn lãnh hơn vài phần, có thể thấy được là nàng đang thập
phần lo lắng, hắn mỉm cười, bao trụ bàn tay nhỏ bé.

“Không có, ngự y nói vừa vặn lệch khỏi quỹ đạo của bụng, đối với thai nhi không có ảnh hưởng, hơn nữa sau đó còn có dược của Lạc Dật đưa tới
để điều dưỡng, không có gì đáng ngại.”

“Y Y mang thai?” Mẫn Hách thì thào nghiêng đầu, phẫn nộ trừng mắt
nhìn Lạc Dật, “Ngươi thế nhưng đã biết, như thế nào lại không nói cho
bổn vương biết, cho dù nàng mang thai, bổn vương cũng tuyệt đối không
buông tay!” câu cuối cùng hiển nhiên là nói cho Khâu Trạch.

“Đó là ta tự mình chẩn mạch, vì sao phải nói cho ngươi biết?” Lạc Dật liếc mắt một cái.

Mẫn Hách không nói gì, cắn chặt môi dưới, ánh mắt phẫn nộ như muốn
bùng nổ, đến khi nhìn thấy Y Y như đang rơi vào mộng ảo, tự vỗ về bụng

của chính mình, thì cả người của hắn như bị hắt một chậu nước lạnh.

“Y Y, ngươi……” Trương há mồm, hắn không biết mình đang muốn nói cái gì, nhưng lời vừa mới ra tới miệng lại nuốt ngược trở về.

Nàng lần này còn thật sự ngẩng đầu muốn nghe hắn nói cái gì, nhưng
đợi cả nửa khắc vẫn thấy hắn im lặng không nói, chỉ phải nhìn về phía
nam tử áo trắng.

“Lạc Dật ca ca, huynh nói sang năm mới cho tar a cung, chính là vì
nguyên nhân này?” Khó trách vừa rồi hắn vẫn cường điệu muốn nhấn mạnh 2
chữ “sang năm”, nàng cuối cùng đã hiểu được .

“Ngày sau bụng của muội càng lúc càng lớn, nơi nơi bôn ba đối với
thân mình mà nói có chút không thích hợp, vẫn là hảo hảo dưỡng thai, đợi sinh xong rồi tính.” Hắn đi đến bên cạnh nàng, bắt mạch, ôn nhu đề
nghị.

Nàng thật sự không thể tin được, vỗ về bụng, sắc mặt có chút phức
tạp: có cảm giác vui sướng hạnh phúc khi được làm mẹ, lại có chút lo
lắng, sợ mình không thể chiếu cố đứa nhỏ chu đáo, trong khoảng thời gian ngắn, đầu đầy suy nghĩ.

Lẳng lặng đứng ở một bên, Mẫn Hách hai mắt nhanh mị, nhìn ba người
hoà thuận vui vẻ hoà thuận, ngược lại cảm thấy chính mình chỉ là một
người thừa, có lẽ, ngay từ đầu, hắn chính là người ngoài. Hắn chỉ không
thể lý giải Lạc Dật vì sao có thể cười nói vui vẻ khi trong bụng Y Y
bụng mang cốt nhục của người khác, cũng không cách đem nàng đẩy vào
trong lòng người khác

Vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, chỉ cần là điều hắn muốn, nhất định phải đoạt được, không từ thủ đoạn!

“Dưỡng thai?” Hắn lạnh lùng cười,“Đường đường là Vương

phi nhiếp chính vương Mẫn Hách ta lại há có thể hoài thai đứa nhỏ của kẻ khác? Xoá sạch!”

“Mẫn Hách, ngươi dám động vào Y Y, trẫm khiến cho ngươi có biết hai
chữ ‘Hối hận’ là viết như thế nào !” Gương mặt bình tĩnh của Phù Vân
Khâu Trạch nhất thời nhấc lên phong ba, đôi mắt màu tím tràn đầy gió
xoáy, xoay tròn, làm người ta không hiểu hắn đang tính làm cái gì.

“Hối hận? Bổn vương thật đúng là muốn nếm thử một chút, cảm giác của
hai chữ này là có mùi vị nhự thế nào.” Mẫn Hách cười nhạo, cất bước, một tay chế trụ cổ tay Y Y,

“Vương phi, nàng vẫn nên cùng bổn vương hồi phủ đi, bổn vương biết
nàng cũng không muốn cái thai này, bổn vương nhất định sẽ giúp nàng tìm
ngự y bỏ nó đi, đi, cùng bổn vương hồi phủ.” Nói xong, hắn bước nhanh
đi, muốn hướng ra ngoài sân.

Nàng nói không hận mình , về sau, hắn nhất định sẽ hảo hảo đối xử tốt với nàng, cho dù là mẫu hậu, cũng sẽ không cho người làm tổn thương
nàng, dù chỉ là một sợi lông tơ.

“Đau quá!” Bị Mẫn Hách lôi kéo như thế, lại bị Khâu Trạch ôm vào
trong ngực, Y Y nhịn không được hô đau, nhất thời như biến thành con
rối, bị hai người kéo căng.

“Y Y, hai người các ngươi mau buông tay!” sắc mặt Lạc Dật có chút
kích động, tiến lên, muốn đem tay của hai người ly khai khỏi người nàng.

Nhất thời, bốn người rối rắm thành một đoàn, cùng với từng trận tiếng thét chói tai, cùng với thanh âm khiển trách, Y Y bị kéo qua đẩy lại,
đột nhiên dưới chân khuynh đảo, mà ba người còn đang bận lôi kéo lẫn
nhau, nhất thời chưa phát hiện ra.

Mắt thấy nàng sẽ ngã xuống, một đôi tay ngăm đen vươn ra, đỡ lấy cánh tay của nàng……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui