Phía trên khu vực săn bắn, gió lạnh hề hề, bất tri bất giác, mùa đông càng ngày càng gần, hàng trăm binh sĩ tập trung tại bãi săn, cử hành
một nghi thức khai mạc long trọng của lễ hội săn bắn. Đây là quy cũ đời
đời truyền xuống của Lạc Tang quốc, nghe nói, là vì đối với con mồi sắp
bị săn bắn biểu đạt xin lỗi cùng với cảm tạ!
Trên mặt cỏ rộng lớn, một đoàn người, trên đầu đội mũ có gắn một sợi
lông vũ đỏ tươi, nửa người trên trần trụi, không chút nào sợ hãi gió
lạnh, cánh tay vũ lộng linh hoạt hữu lực, trên người, tích lạc từng giọt từng giọt mồ hôi trong suốt, theo cơ bụng rắn chắc chảy dọc xuống thắt
lưng, nhảy múa đồng điệu, nhịp nhàng….tiếng trống “thùng thùng thùng”
trước bụng mỗi người vang lên rộn rã, tươi vui, khiến không khí thập
phần náo nhiệt.
“Hoàng Thượng, hoàng phi cũng đến đây, muốn đi qua đó một chút hay
không?” Mộc Hiệp nói nhỏ vào tai Phù Vân Khâu Trạch, nhắc nhở.
Nàng, khoác trên người một chiếc áo choàng màu trắng nhạt, dường như
hướng bên này nhìn liếc mắt một cái, lại làm như không thấy cái gì, cùng Mẫn Hách Vương gia bên cạnh, cười cười nói nói.
Phù Vân Khâu Trạch khoát tay áo, cười nói:
“Thôi, lễ hội săn bắn còn ba ngày nữa mới chính thức cử hành, đến lúc đó vô luận nam nữ già trẻ, đều sẽ tham gia, trẫm, tự nhiên đến lúc đó
sẽ tìm một cơ hội.” Nói đến đó, ngữ khí tự nhiên ấm áp, ngửa đầu, uống
một hơi cạn sạch ly rượu cầm trên tay.
Hắn nghiên đầu, nhìn Sầm Nhi công chúa bên cạnh, liếc mắt một cái,
chỉ cảm thấy nửa tháng gần đây nàng tựa hồ có chút quái dị, sắc mặt tái
nhợt như quỷ không nói, còn thường thường hay ngẩn người, sau đó, cười
quái dị hai tiếng, đừng nói là kế hoạch không thành nên phát điên rồi?
Hỏi Mộc Hiệp, hắn cũng không biết nàng vì sao như thế, nhưng chỉ cần
nàng không phiền đến hắn, hắn cũng sẽ không xen vào việc của người khác.
“Mẫn Hách Vương gia!” Ngồi ở một bên, Sầm Nhi đột nhiên đứng lên, vẻ
mặt kích động, nhìn thân ảnh đỏ tươi phía trước, ánh mắt mê ly, không
đợi Phù Vân Khâu Trạch cho phép, đã chạy như điên đi qua, áo choàng màu
đen tung bay, tựa như một cánh bướm sơ xác trong gió lạnh.
“Mộc Hiệp, mau, đi qua nhìn xem.” Phù Vân Khâu Trạch vội vàng hạ lệnh, sợ nàng sẽ làm ra cái gì thương tổn đến Y Y.
Thân ảnh chợt lóe, bước nhanh theo qua, nhưng không biết vì sao, cũng không có ngăn cản, đại khái, chính là dựa theo câu nói kia “đi qua nhìn xem”, theo đó làm việc mà thôi đi.
“Mẫn Hách Vương gia, người đã đến rồi, Sầm Nhi rất nhớ người.”
Sầm Nhi bởi vì chạy nhanh, sắc mặt nhất thời tái nhợt, không có một
tia huyết sắc, song chưởng duỗi ra, muốn ôm chầm lấy thân ảnh đỏ tươi
kia.
Từ xa đã nhìn thấy nàng liều mạng chạy tới, nhưng cho rằng nàng sẽ
biết chừng mực, cho nên Mẫn Hách cũng không tránh đi, không nghĩ tới,
nàng ở trước mặt Y Y lại bày ra bộ dáng “nhiệt tình” như thế, thật đúng
là làm cho ah81n tức giận.
“Hoàng phi, nơi này triều thần đông đảo, thỉnh hoàng phi tự trọng,
Vương phi của bổn vương cũng đang ở bên cạnh, thỉnh hoàng phi đừng làm
cho bổn vương khó xử.”
Một tay đẩy cánh tay của nàng ra, sau, lui từng bước, giữ chặt bàn
tay nhỏ bé của Y Y, thuận tiện lấy tư thái thắng lợi nhìn thoáng qua Phù Vân Khâu Trạch, lại thấy hắn miễn cưỡng nhắm hai mắt dưỡng thần, phơi
nắng.
Chẳng lẽ, hắn thật sự buông tay, bỏ rơi Y Y? Không, hắn không thể đem Ngân Nhi hoàn toàn quên đi? Mẫn Hách nheo lại mắt.
“Cái gì hoàng phi, ta là Sầm Nhi công chúa, nàng mới là hoàng phi, Mẫn Hách Vương gia, người không cần Sầm Nhi nữa sao?”
Bị cự tuyệt, ánh mắt sáng ngời của Sầm Nhi nhất thời u ám xuống dưới, sốt ruột chỉ vào chính mình cùng Y Y nói không ngừng, mới hơn một tháng không thấy, sao có thể quên mất nàng rồi?
“Hoàng phi, vẫn là trở về đi, bệnh của người còn chưa khỏi.” Mộc Hiệp cùng Y Y gật nhẹ đầu, đối với Sầm Nhi công chúa rất cung kính, ôn nhu
khuyên giải cùng an ủi.
“Bệnh? Ta không bệnh, ngươi mới có bệnh, Mộc Hiệp, ngươi thả bản công chúa ra, nơi việc này không cần ngươi nhiều chuyện!” Nàng nhất thời
phát hỏa đứng lên, đem Mộc Hiệp đẩy ra.
Từ ngày Mẫn Hách tiếp nhận chức vụ nhiếp chính vương, phượng phúc
liền cáo ốm ở tại Long Quân điện, nhưng nửa tháng sau, ngự y lại thông
cáo với bên ngoài, bệnh tình của nàng trở nặng, để tránh nguy hại long
thể, vì thế chuyển sang Lâm Vân điện, bất luận kẻ nào cũng không thể đến thăm, mà Sầm Nhi công chúa La Phu quốc, cũng gả cho nhiếp chính vương,
hôn lễ thật đơn sơ, lên làm Vương phi.
Đương nhiên, đó chỉ là lời nói để đối phó với người bên ngoài, chỉ có một ít người biết rõ nội tình, trong đó “trộm long chuyển phượng”, lại
không dám hé lộ nửa lời.
“Hoàng phi, xem ra bệnh tình của nàng càng ngày càng nghiêm trọng,
Mộc Hiệp, ngươi vẫn là mang nàng trở về đi, đừng để cho người khác thấy
được, còn tưởng nhầm là Sầm Nhi công chúa sinh bệnh, lọt vào tai Chính
vương, cho rằng bổn vương ngược đãi nữ nhi của hắn.”
Mẫn Hách mềm mại cười, nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười, lọt vào
mắt Sầm Nhi lại sắc bén, tàn ác tựa như độc xà, mãnh thú, khiến nàng sợ
hãi, bừng tỉnh, trợn tròn hai mắt.
Mộc Hiệp giờ phút này cũng không để ý cái gì “lễ nghi quân thần”, nhẹ nhàng cầm lấy tay Sầm Nhi công chúa, giúp nàng đi trở về bên cạnh Phù
Vân Khâu Trạch, mà nàng cũng không dám phản kháng gì.
“Nàng ấy gần đây dường như gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng không tốt,
không phải……” không phải là bị Khâu Trạch khi dễ chứ? Y Y lo lắng nghĩ,
nàng cùng hắn ở cùng một chỗ thường xuyên bị chọc đến tức chết, lời của
nàng, tự nhiên cũng không có rơi xuống cái gì ưu việt, bởi vì nàng lại
càng không hội xem nhân sắc mặt.
“Việc vợ chồng bọn họ, chúng ta đừng đi quản, Y Y, ba ngày sau, bổn
vương sẽ vì nàng săn một con bạch hổ, giết nó, rút gân lột da làm áo
choàng cho nàng, mùa đông, nàng sẽ không sợ lạnh nữa.” Mẫn Hách biết tâm tư của nàng vẫn đang miên man suy nghĩ về Phù Vân Khâu Trạch, ôn nhu,
cưng chiều nói ra kế hoạch của chính mình.
Nhưng mà, quần áo áo trắng phiêu phiêu dật dật đột nhiên xuất hiện,
lay động trước mắt, rơi vào tầm mắt Y Y, nàng còn chưa nghe Mẫn Hách nói xong, liền hưng phấn chay đi.
“Lạc Dật ca ca,” Nàng dừng cước bộ, cười tươi như hoa lê đầu xuân,
“Đã lâu không gặp, sao lâu như vậy huynh cũng không đến gặp Y Y, còn nói là xem Y Y là muội tử?”
Gương mặt tuấn mỹ như ngọc, thánh khiết như sương mai tràn đầy ý
cười, ánh mắt sáng lấp lánh như ngọc lưu ly cũng chan chứa ôn nhu, vươn
tay vuốt nhẹ lên lọn tóc mai của nàng.
“Ta biết, muội nhìn qua cũng rất tốt, đúng không, có còn trách Lạc
Dật ca ca đem muội giao cho Mẫn Hách Vương gia hay không?” liếc mắt
nhìn về phía sườn đồi bên cạnh, nam tử vẻ mặt yêu mỵ cũng đang chăm chú
nhìn về hướng mình, hắn mỉm cười.
“Không, Y Y biết Lạc Dật ca ca là vì muốn tốt cho Y Y, tình huống khi đó, cũng chỉ có thể xử lý như vậy.” Y Y nhẹ nhàng lắc đầu, không khỏi
bội phục, tất cả dường như đều nằm trong lòng bàn tay của huynh ấy, tựa
như dự kiến trước kia của hắn, đem tiểu lục để bên cạnh mình, giúp nàng
thoát khỏi 1 kiếp, lần này, cũng đã đoán trước được có người muốn hại
mình, cho nên mới lấy phương thức này để bảo hộ mình đi.
“Ba ngày sau, Lạc Dật ca ca cũng sẽ tham gia săn bắn sao?” Nàng tò mò hỏi.
Nhìn bộ dáng một thân tiên phong đạo cốt của Lạc Dật ca ca, Y Y nhìn
thế nào cũng không giống với 1 người sẽ xuống tay sát sinh nha.
“Sẽ tham gia, vì đến xem Y Y.”
Hắn mỉm cười, ánh mắt giống như nắng xuân ấm áp, dừng trên gương mặt
nhỏ nhắn trắng hồng, từ trong ống tay áo lấy ra một gói trà hoa Thiên
Âm, nhẹ nhàng để vào trong tay nàng.
“Chỉ vì yêu người, mới có thể tự tay phơi nắng, chế lá trà,…” đây là Ngân Nhi đã từng nói qua ……
Không rõ hàm nghĩa trong đó, Y Y cẩn thận cầm lấy, cười hồn nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...