Chưa kịp thích ứng với ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mắt, lông
mi thật dài khẽ run, chớp chớp mắt, cánh tay hướng sang vị trí bên cạnh, lạnh như băng, không hề có chút độ ấm…. hắn bật dậy, nhìn trong động
trống rỗng, nàng đã biến mất.
Củi đã cháy hết, lửa cũng tắt tự khi nào, ánh mặt trời từ ngoài cửa
hang chiếu vào, tà tà chiếu lên ngoại bào trắng của hắn treo trên giá
gỗ, nhẹ nhàng lay động….
Hắn đứng lên, trong lỗ nhỏ, tiểu lục cũng không còn thấy bóng dáng,
sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhanh chóng đem quần áo mặc vào, từ từ lui
trở về, đột nhiên phát hiện ba chữ được viết cách đó không xa.
“Đại phiến tử”!
Nàng phát hiện rồi? Mím môi, một cước dẫm nát chữ “lừa” kia, khập
khiễng đi ra ngoài, hướng tới thiên không, dùng ngón tay đặt lên môi,
huýt sáo một cái vang dôi “thu~~”.
“Hoàng Thượng!” một bóng đen lập tức xuất hiện trước cửa động.
“Hoàng phi đi khi nào ?” sắc mặt hắn lạnh như băng, đồng tử màu tím
trong mắt đã không còn nét ngây ngô, thiên chân, mà lại thâm thúy như
biển sâu, khiến người thấy không rõ hắn đang suy nghĩ cái gì.
Mộc Hiệp nhìn sắc trời, tính toán.
“Giờ mẹo, đi về hướng Bắc, đi được vài canh giờ rồi, hẳn là hoàng phi muốn cùng Mẫn Hách Vương gia gặp gỡ.”
“Ý của ngươi là …nàng muốn trở về hoàng cung?” Che dấu không được
kinh hỉ trong mắt, trong lòng thật ấm áp, sắc mặt lạnh như băng nhất
thời nhu hạ vài phần.
Cứ tưởng rằng nàng sẽ nhân cơ hội rời đi, không bao giờ trở lại thâm
cung nữa, mà hắn cũng dự tính sau khi xử lý tốt mọi chuyện trong cung
lại đi tìm nàng, không ngờ, nàng lựa chọn trở về, trở về nơi mà bao
nhiêu năm qua nàng luôn muốn rời khỏi.
“Đúng vậy, là nàng chính miệng nói cho thuộc hạ biết.” Mộc Hiệp rất là khẳng định đáp.
“Trẫm nói cho nàng biết ngươi không ở gần đây, nàng như thế nào chính miệng nói cho ngươi biết?” Phù Vân Khâu Trạch trên mặt một mảnh kinh
ngạc .
Ho nhẹ một tiếng, Mộc Hiệp tựa hồ cũng rất bất đắc dĩ, hoàng phi tựa
hồ càng ngày càng hiểu được tâm kế của Hoàng Thượng, ngay cả việc hắn
tránh ở gần đó đều rõ ràng.
“Hôm nay, lúc hoàng phi rời đi, thuận miệng nói ‘Mộc Hiệp sư phó, ta
muốn hồi hoàng cung, ngươi không phải là cũng muốn cùng nhau trở về
chứ?’ cho nên, thần lựa chọn ở lại, chờ sau khi Hoàng Thượng tỉnh lại
rồi định đoạt.” hắn sở dĩ lựa chọn không xuất hiện, chỉ là muốn cho
Hoàng Thượng dùng thành tâm của mình đả động hoàng phi, nhưng mà, không
biết có bị hiểu lầm hay không.
Đại phiến tử…… Xem ra nàng quả thực có mười phần nắm chắc, mới có thể trên mặt đất lưu lại ba chữ kia.
Phù Vân Khâu Trạch dở khóc dở cười lắc lắc đầu, nhưng nhớ đến đêm qua nàng nói huề nhau, dường như, ám chỉ việc hôm nay nàng sẽ rời đi, cho
nên huề nhau.
“Hoàng Thượng, muốn thủ hạ đuổi theo, đem hoàng phi trở về hay không? Hiện tại, còn kịp.” Mộc Hiệp thật cẩn thận nói, nhìn Hoàng Thượng thay
đổi sắc mặt liên tục, thật không biết phải làm gì cho đúng.
Trầm tư một lát, hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không cần, nàng lựa đã chọn trở về, nhất định có dụng ý, huống hồ,
nếu nàng ở ngoài cung, trẫm có khả năng một năm rưỡi tới đều không thấy
được nàng dù chỉ một lần.” Nói đến đây, trong lòng lại nhói đau…. Nhờ
đến đêm qua, nàng nằm trong vòng tay, cảm nhận hơi ấm của nàng, ngửi
hương thơm dịu nhẹ, ngan ngát như hoa lê trên người nàng, miệng bất giác cong lên, mỉm cười…
Mộc Hiệp ngẩn ngơ, rất ít khi nhìn thấy Hoàng Thượng ôn nhu như thế
này, không khỏi âm thầm thở dài, trong thiên hạ, cũng chỉ có hoàng phi
mới có khả năng làm cho hoàng thượng mỉm cười ấm áp như thế.
“Đúng rồi, ngày ấy thích khách ám sát, có điều tra được người đứng phía sau là ai hay không?”
Phù Vân Khâu Trạch sắc mặt chuyển lãnh, toàn thân tản mát ra hơi thở
lạnh như băng, nghĩ đến ngày ấy nếu không phải hắn kịp thời phá được
không gian ảo tưởng của sát thủ, phỏng chừng nàng sẽ rơi xuống huyệt
động kia, sống chết không rõ.
“Này……” Mộc Hiệp có chút khó khăn,“Cũng đã điều tra được, nhưng chỉ tra được một người, đó là Hoàng thục phi.”
“Có ý gì?” Hắn ngẩn ra, chỉ tra được một người…… Chẳng lẽ, ?
“Lần đầu tiên ám sát, là hoàng thục phi mua được sát thủ, nàng biết
rõ chính mình hoàng nhi khiết phích, quả quyết sẽ không ở ven đường tùy ý ăn chút dân thực, cho nên, hạc đỉnh hồng chi độc, liền hạ ở tại bánh
bao trung, nhưng nàng cũng không rõ ràng, hoàng phi trong tay có giải
độc thánh phẩm giao xà, cho nên, mặc dù hoàng phi ăn tái nhiều, đều là
không có gì độc hiệu ,” Mộc Hiệp nhất tưởng đến hoàng thục phi đã bị tin tức sau tất nhiên một bộ kinh ngạc bộ dáng, không khỏi ngăn khóe miệng, nhưng lập tức, lại phai nhạt xuống dưới,“Về phần lần thứ hai ám sát,
tựa hồ, cũng là muốn Mẫn Hách Vương gia cùng hoàng phi mệnh, nhưng này
chút sát thủ bởi vì giết người chưa toại, liền chính mình ẩm độc mà
chết, thuộc hạ chỉ có thể tìm độc nơi phát ra đi tìm, vọng Hoàng Thượng
cho thuộc hạ một ít thời gian.”
Muốn Y Y cùng Mẫn Hách mệnh nhân, ở Lạc Tang quốc lại có vài cái? Phù Vân Khâu Trạch soạn mi, cũng là không thể tưởng được bất luận kẻ nào ở
bọn họ hai người sau khi có thể được đến gì được lợi.
“Sát thủ ẩm hạ là gì độc?” Hắn mũi chân nhất giẫm, nhảy ra sơn động,
nhất thời quên có thương tích trong người, lược ở không trung là lúc,
mới giựt mình nhiên phát hiện, may mắn Mộc Hiệp đúng lúc nhảy lên đỡ
hắn.
“Hoàng Thượng cẩn thận!” Rơi xuống thượng, Mộc Hiệp nhỏ giọng dặn dò, từ cổ tay áo lấy ra một bình nhỏ bằng gỗ, có mùi thơm nhẹ, đổ ra một ít dược, rắc lên miệng vết thương của hắn, lại dùng bạch bố băng bó lại
cẩn thận, nhìn thấy thần sắc sốt ruột của Hoàng Thượng, mới lập tức đáp,
“Thiên cổ, bên trong thân thể sát thủ có nuôi cổ độc, chỉ cần uống
nước dược, sẽ độc phát mệnh vong, nước dược này, gọi là thiên cổ.”
“Ở Lạc Tang quốc, có mấy người biết dùng cổ độc?” đồng tử màu tím co
rút lại, hắn tùy tiện cúi đầu, liếc mắt nhìn bạch bố vừa băng lên đã bị
máu làm nhiễm hồng, nhíu hạ mi.
Mộc Hiệp trong khoảng thời gian ngắn thật ra không thể trả lời, dù sao, chuyện này cũng không thuộc lĩnh vực am hiểu của mình.
“Thỉnh cho thuộc hạ chút thời gian, thuộc hạ nhất định điều tra rõ.”
Hiểu được khó xử của hắn, Phù Vân Khâu Trạch phất nhẹ ống tay áo:
“Nhất định phải mau chóng, còn Hoàng thục phi kia, Mẫn Hách nhất định sẽ không ngồi yên, nhưng mà, nếu chuyện này có hắn đứng phía sau, minh tên dễ tránh, ám tiễn nan phòng. (kẻ địch ngoài sáng dễ đối phó, đánh lén khó phòng bị)”
“Thỉnh Hoàng Thượng yên tâm, nhưng, chuyện mười năm trước, không biết cùng việc hiện nay có liên hệ hay không, nếu không phải, chỉ sợ hoàng
phi đã muốn trở thành mục tiêu ám sát, về phần vì sao đến nay mới lại
tiếp tục động thủ, khả năng cùng việc Mẫn Hách Vương gia lên làm nhiếp
chính vương có liên quan.” Mộc Hiệp lớn mật phỏng đoán, gương mặt đôn
hậu hiện lên lo lắng.
Nghĩ đến việc nàng ra hoàng cung, có thể né tránh phân tranh trong
chốn cung đình, xem ra, lo lắng cũng bằng không, nếu không hoàng phi
cũng sẽ không lựa chọn hồi cung, việc này đối với nàng mà nói, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, so với việc nàng ở ngoài cung, cô đơn
một người, không bằng dựa vào thế lực của Mẫn Hách Vương gia để bảo hộ
chính mình, có thể điều tra rõ thân phận địch nhân.
“Mười năm trước?” Phù Vân Khâu Trạch ánh mắt nhất lệ, bạc thần lạnh
như băng chậm rãi dật ra một câu, “Tuyệt không thể bài bố, Mộc Hiệp, mau chóng bắt tay vào điều tra rõ.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...