Bí mật? Nhất thời, cả người Tiểu Thanh cứng đờ .
Đang cầm hòm gỗ, Y Y xoay người, đưa cho cung nữ phía sau cầm giúp,
rồi tựa vào nàng một chút mà đi vào, bên môi, nụ cười chậm rãi giương
trên khóe môi.
Phù Vân Khâu Trạch, ngươi cho là ngươi thật sự có thể gạt được ta
sao? Bởi vì ngươi ngay cả bản thân mình cũng gạt không được, đôi mắt khi đó lạnh như băng, bên trong không có đến một tia nhu tình mật ý, lại
muốn mình muốn tin rằng hắn “hồng hạnh vượt tường” sao?
Vào phòng, Y Y đuổi tất cả cung nữ bên cạnh ra ngoài, tự tháo bỏ lớp
vải băng kín miệng vết thương ở đầu gối, đem tiểu lục đặt lên, nhất
thời, cảm giác thanh lương nhè nhẹ đánh úp lại, miệng vết thương đỏ tươi cũng nhanh chóng hóa thành một vết phấn hồng thật nhỏ, nếu không nhìn
kỹ sẽ không thấy.
“Vương gia!” thanh âm cung kính của thị vệ canh giữ ở ngoài cửa phòng truyền vào.
Y Y không nghĩ rằng hắn sẽ trở về sớm như vậy, bởi vì bình thường,
Khâu Trạch đại khái đều là đến tận giờ ngọ mới có thể trở về, sau đó còn ngồi bên thư án, miệt mài đến tận khuya.
Thân ảnh đỏ tươi, tú bào bách hoa kim điệp xốc lên rèm che, đôi mắt
mặc sắc nhìn vào đôi mắt hơi cúi xuống vì xấu hổ của nàng, thản nhiên
bước đến, môi cũng khẽ mỉm cười.
“Thì ra Vương phi đang chờ bổn vương? Nếu đã như vậy mà bổn vương còn từ chối thì thật bất kính .” nhanh chóng cởi giày lên giường, hắn cúi
người xuống, từ từ hướng tới hai gò má của nàng thổi khí.
“Mẫn Hách yêu nam, da mặt của ngươi so với trư da trâu còn dày hơn,
tránh ra.” Mặt tối sầm, dùng tay đẩy mạnh khuôn mặt đang áp sát của hắn, nàng đem tiểu lục đặt vào trong lòng bàn tay.
“Ngươi cầm nó làm cái gì?” Mẫn Hách khó hiểu, nhưng thấy trên mặt lại cười thật âm hiểm, trong lòng nhất thời có dự cảm không tốt chút nào.
Mím môi cười nhẹ, chưa lộ ra hàm răng, đôi mắt sắc sảo nhìn hắn từ
trên xuống dưới, chậm rãi đánh giá một phen, cố ý lấy tay đưa đưa tiểu
lục ra phía trước.
“Đương nhiên là phòng thân a, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy nó có
răng nanh sao? Tiểu lục không chỉ có thể giải độc, còn có nọc độc, chỉ
cần bị nó cắn một cái, đi không quá ba bước, ngươi sẽ ngã xuống, độc
phát công tâm, vô phương cứu chữa. Nếu ngươi không tin lời ta nói, có
thể đến thử xem?” Nàng cười đến thật sáng lạn, mà sắc mặt hắn lại là
thập phần khó coi.
“Thử, thử.” Tiểu lục tựa hồ cũng đã nghe hiểu lời của nàng, rất là
phối hợp, giương cái miệng nhỏ, lộ ra hai cái răng nanh bén nhọn, tựa
như tiểu quỷ hút máu đáng yêu.
“Là ai đem nó tới ?” tươi cười bên môi nhất thời cứng ngắc.
Rõ ràng vật ấy ở Long Quân điện, sao lại tới nơi này? Vốn là hy vọng
miệng vết thương của nàng có thể mau tốt hơn, sáng nay còn tự mình đi
tìm Phù Vân Khâu Trạch muốn hắn đưa con rắn nhỏ này ra, nhưng hắn lại
nói là “không thấy”, không ngờ tiểu quỷ này lại ở đây rồi, bây giờ còn
dám giương nanh múa vuốt uy hiếp hắn.
“Là sáng nay ta sai người tìm Tiểu Thanh nhờ nàng đưa tới.” Nàng đáp rất suông.
Mẫn Hách liếc mắt nhìn vết thương trên chân nàng, ngay cả chỗ sưng
cũng biến mất tám, chín phần, không khỏi một trận vui vẻ, nhưng nhìn đến con rắn nhỏ màu bạc, trong lòng lại muốn giết ngay lập tức.
Y Y thấy hắn nhìn chăm chú, liền đem tiểu lục đặt lên đùi, đem ống quần xả ra, phủ váy xuống.
Một thân cẩm y, thêu hải đường tinh xảo mỹ lệ, rất là thích hợp với
tiết trời tháng chín, nhưng mà, so với quần áo ngày thường nàng hay mặc
là quá sặc sỡ, quá diễm lệ.
Ngẩng đầu, muốn hắn phái người đi đến Long Quân điện một chuyến, lấy
quần áo của mình về, nhưng vừa ngẩn đầu, đã ngây ngẩn cả người.
“Y Y……”
Mẫn Hách thấp giọng gọi tên của nàng, đôi mắt nâu như nổi lên cơn lốc cuồn cuộn, lại như biển sâu dậy sóng, giống như muốn đem người đối diện cuốn vào trong.
“Ân……” Nàng mất hồn mất vía lên tiếng, chỉ cảm thấy Mẫn Hách yêu nam trước mắt yêu diễm dị thường!
Mày như mực họa, môi cong quyến rũ, gương mặt trắng hồng như hoa đào, ánh mắt đê mê như sóng triều, mỗi một cái liếc mắt đều làm chúng sinh
điên đảo.
Thật đẹp! Nàng nuốt nước miếng một cái, kỳ quái, hôm nay vì sao lại cảm thấy hắn so với ngày thường còn đẹp hơn vài phần?
[]
“Thử, thử?” Tiểu lục cũng lắc lư tiểu đầu, nhìn Mẫn Hách, nhẹ thở xà tín.
Hừ! Dù sao cũng chỉ là một con rắn nhỏ, hắn cũng không tin mình không thu phục được.
Mẫn Hách yêu nam cong môi đỏ mọng, chỉ vào má mình, chậm rãi tiến lên.
“Hôn vào nơi này của bổn vương.”
Đôi mắt to tròn khẽ mở to, đầu cảm thấy rất nặng, hơn nữa, tầm mắt
tựa hồ có chút mơ hồ không rõ, Y Y vỗ vỗ đầu, nhưng mà, chỉ có thể nhìn
thấy đôi mắt màu nâu kia.
“Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ, nhưng mà, ngươi thoa loại son gì thế, trên người ngươi có một mùi hoa, rất thơm rất thơm.” Như là uống
say, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt hắn, cười nhẹ.
Nhìn bộ dáng của nàng đã biết là thần trí không tỉnh táo.
Vươn ngón trỏ, vuốt vuốt lên cánh môi mềm, hắn cười đến thật quỷ dị,
trong đôi mắt nâu sóng triều cuồn cuộn không dứt, hơn nữa càng lúc càng
nhanh, càng lúc càng mãnh liệt, giống như cho dù có là cự thạch (đá to), một khi bị cuốn vào, cũng không thể nào thoát ly.
“Ngươi nói, mặt bổn vương đẹp, hay là Phù Vân Khâu Trạch đẹp?” Dụ hoặc , lộ ra nụ cười yếu ớt.
“Đương nhiên là mặt Phù Vân Khâu Trạch đẹp.”
Nàng rất là tự nhiên gật gật đầu, cười đến thật tươi tắn, gò má bị
hơi thở của hắn phả vào mà biến thành ngứa, khiến cổ nàng rụt lại.
“Vì sao?”
Chẳng lẽ là thuật pháp của mình vô dụng? Sắc mặt hắn trầm xuống, từ
trước đến nay, thuật pháp này chưa thất bại lần nào, chẳng lẽ là do con
rắn trên tay nàng?
Trên mặt không còn ngứa nữa, Y Y lại vươn tay đi, xoa xoa khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.
“Bởi vì ngươi so với hắn còn đẹp hơn.”
Tay nhỏ xoa xoa, đầu ngón tay cảm nhận được da thịt mềm mịn còn hơn
cả nữ nhi, lại còn co dãn, xoa xoa biến thành nựng nựng, kéo nhẹ.
Vốn tưởng rằng thuật pháp thất bại, không nghĩ tới nàng nói như vậy
thì ra là vì nguyên nhân này, gương mặt lại lần nữa rạng rỡ hẳn lên, xem ra, không thể dùng ý nghĩ của “người bình thường” để lý giải nàng.
“Có nghĩ là muốn hôn một ngụm không?” Hắn cười quyến rũ , tiếp tục dụ hoặc, đã muốn lớn mật ngồi xuống thân thể của nàng.
Bởi vì không có mệnh lệnh của nàng, tiểu lục nhất định là không được tự ý tập kích người khác, cho nên, hắn rất là yên tâm.
“Ân, nộn nộn, giống bánh hoa quế, muốn cắn,” Nàng nuốt nước miếng một cái, nhìn đôi mắt hắn, thập phần vui vẻ nói, “Ta có thể cắn sao?”
Cắn? Mẫn Hách nhíu mày, ý bảo mình nói là “hôn”.
“Có thể.”
Nhưng mà, đối với hắn mà nói, hai cái này cũng không khác nhau, hắn
tà mị thổi khí, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, hướng mặt mình tiến
đến.
“Thử, thử thử.” Tiểu lục u nháy mắt liên tục, phát ra âm thanh sốt ruột.
“Ba!” Nàng hôn một cái thật to, mắt hạnh mê ly, thỉnh thoảng còn cười nhẹ,“Thật sự rất mềm.”
“Ác? Chúng ta đến đây, chơi trò khác còn vui hơn, được không?”
Đôi mắt nâu đột nhiên nhiểm thượng một mảnh tà ý, hai mắt cũng không
ngừng nhìn chăm chú vào nàng, bàn tay to đang ốm má nàng cũng khẽ run.
Hắn đã đáp ứng với Phù Vân Khâu Trạch, rằng mình sẽ không miễn cưỡng
chạm vào nàng, nhưng mà, nếu như là nàng chủ động đưa đến cửa, này,
không tính là vi phạm ước định đi?
“Chơi cái vơi hơn?”
Nàng mơ hồ gật gật đầu, “Tốt, Y Y thích chơi trò kích thích, hơn nữa
ngươi xinh đẹp như vậy, ta rất thích ngươi, thích mặt ngươi!” Ngay lúc
trên mặt hắn hiện ra kinh hỉ, nàng lại bổ sung thêm ba chữ cuối cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...