Hắn nhíu nhíu mày, nhìn người đang xụi lơ dưới chân mình, dạ minh châu chói rọi trên gương mặt tái nhợt, trắng bạch như giấy trắng, ngày thường lung liếng má phấn hồng tươi, nay lại nhợt nhạt không còn huyết sắc.
“Như thế nào, ngươi cũng sợ hãi bổn vương vặn gãy xương cốt của ngươi? Đường đường hoàng phi đương triều, ngay cả chết còn không sợ, thế nhưng lại sợ bổn vương?” Hắn cười nhạo, lạp xã y phục, tú dào đỏ tươi ánh lên gương mặt tái nhợt một chút huyết sắc.
“Mẫn Hách yêu nam, ngươi hiện tại cùng vô lại có gì khác nhau?” Vừa nghe thấy lời nói đầy châm chọc của hắn, thiên hạ bé nhỉ vốn đang suy suyễn không còn khí lực, xụi lơ ngồi bệt xuống sàn, nhịn không đợc, đô đô miệng nhỏ:
“Nếu không phải tại ngươi cứ lôi ta kéo bên này lại nhảy ang bên kia, cuối cùng còn rơi vào cái nơi quỉ quái này, cùng lắm thì ta cùng ngươi lại tái đấu một lần nữa, ai thắng ai bại còn chưa phân rõ đi?” Không nghĩ tới, ngay từ đầu hắn đã biết nàng giả trang, còn cố ý làm như không biết, nàng cắn chặt răng, tiểu nhân bỉ ổi!
“Như vậy, ý của ngươi là…” Hắn ngồi xổm xuống, đôi mắt nhíu lại, ẩn ẩn lộ ra một cỗ hương vị nguy hiểm,“Tỷ thí lần trước bại bởi ngươi, về sau, bổn vương liền không thắng được ngươi?”
Liền Y Y trừng mắt nhìn nam tử trước mặt, mẫn cảm ngửi được hương vị làm người ta bất an.
Dưới ánh huỳnh quang lung linh, lập lòe của dạ minh châu đôi mắt hẹp dài, yêu mị vi liễm , song mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng cong cong, mái tóc tùy ý rối tung phía sau, tóc đen như mực, y bào đỏ tươi, càng làm nổi bật làn da tuyết trắng, không chút tỳ vết, hắn, giờ phút này hai chữ “yêu nghiệt” đã không còn đủ để hình dung, hắn bây giờ, còn điềm đạm đáng yêu nha!
“Ngươi là thích ở trong này tranh cao thấp vài lần?” Nàng cười khẽ, đột nhiên cảm thấy hắn cũng không đáng sợ .
“Thích,” khẩu khí của hắn vang lên, trong mắt tràn đầy khinh thường,“Lung trung chi điểu (???) còn muốn lãng phí thể lực vào việc cỏn con này, giết ngươi, bất quá cũng dễ như trở bàn tay, nhưng hiện tại, bổn vương không có hứng thú.”
Y Y biến sắc, nghe ra được sự khinh miệt trong lời nói của hắn, cười lạnh một tiếng.
“Nghe nói Mẫn Hách Vương gia thông minh hơn người, không nghĩ, lại vẫn là rơi vào trong cạm bẫy, nói cho cùng vẫn là ngu xuẩn, bản phi thật đúng là nhìn không ra.”
“Ngươi!” bị nói nhưng không thể cãi lai, đôi mắt vốn là đang bật ra hỏa diễm lại biến mất vô tung, bạc thần lại khẽ nhéch ra một nụ cười như ánh trăng non.
Người nào đó cố tình tiến về phía trước một chút, đem hơi thở ấm nóng phả vào mặt nàng, ngón tay cũng vươn ra, chạm vào cần cổ trắng noãn, tinh tế vuốt lên da thịt mềm mại mẫn cảm.
Thật ngứa a, giống như có một con sâu lông đang bò a, cảm giác thật khó chịu, rụt cổ, muốn lui về phía sau, nhưng vừa lùi đã chạm vào song sắt, cảm giác lạnh lẽo truyền đến làm cho nàng bất giác run nhè nhẹ.
“Ngươi sợ hãi ?” Hắn vừa lòng nâng lên mi mắt, tầm mắt vẫn chăm chú nhìn nàng, nhận thấy thân ảnh bé nhỏ run lên nhè nhẹ, trong lòng không tránh khỏi một chút vui sướng ,“Ngươi cho là, bổn vương thật sự không dám giết ngươi sao?” Nói xong, bàn tay ấm áp đột nhiên xoay ngược lại, nắm lấy cần cổ cao gầy của nàng, sắc mặt âm trầm.
“Dám, Mẫn Hách yêu nam như thế nào lại không dám, chẳng qua, là không muốn giết mà thôi, tựa như linh miêu, chơi trò mèo vườn chuột, chơi đến khi con mồi không còn sức chống cự mới một ngụm nuốt vào bụng, loại trò chơi này biến thành ham mê, ta như thế nào không hiểu?” Nàng ôn nhu cười, bộ dáng thờ ơ, lời này không biết là đang châm chọc chính mình hay là Mẫn Hách yêu nam đây?
Có ý tứ gì?
Mẫn Hách lãnh mâu, cúi đầu quan sát nữ nhân trước mặt, trong tận sâu đáy mắt của nàng không hề có một tia gợn sóng quật khởi, hắn như nhìn thấy được mặt nạ băng lãnh dối trá của mình đang đeo trên gương mặt bé xinh này, cõi lòng ẩn ẩn chút cảm giác mơ hồ không rõ.
“Ngươi đem bổn vương so sánh với miêu? Biến thành ham mê?” Ngữ điệu có chút hờn giận.
“Chẳng lẽ không đúng? Lần đầu tiên tỷ thí, ngươi rõ ràng có thể tự mình thoát khỏi bóng dáng thuật của ta, vì sao, lại không bẻ gãy thuật pháp chế trụ? Nếu không phải ngày ấy ở bên trong lãnh cung ngươi động thủ, dễ dàng thoát khỏi trói buộc, ta vẫn còn chưa biết, vẫn còn đắc chí tự cao, có lẽ, ta mới chính là kẻ không biết trời cao đất rộng, mới dám đem ngươi trở thành địch nhân.” Nàng nói bằng thanh lượng cực nhẹ, nhưng mà, làm cho hắn nghe vao tai cũng cực kì không thoải mái.
Khiêu khích thùy hạ mi mắt, nhìn bàn tay to đang đặt trên cổ, bàn tay này ấm áp, xuyên thấu qua đổ mồ hôi lạnh, sưởi ấm một chút da thịt lạnh ngắt của nàng, ẩn ẩn truyền đến từng trận cảm giác thoải mái, mặc dù không giống như cảm giác ấm áp mà Khâu Trạch mang lại, nhưng cũng là một cảm giác yên ả khác.
Mẫn Hách đôi mắt trung hiện lên một tia kinh ngạc, gợi lên môi đỏ mọng, đạm cười.
“Thì ra là ngươi vẫn có điểm tự mình hiểu lấy, bổn vương còn tưởng rằng, dân đen đên từ dân gian cũng chỉ là một cái bao cỏ, không hơn không kém, lại có thể nhìn thấu như vậy, cũng tốt…” (haiz, sao cứ là “bao cỏ”, mà hok hỉu bao cỏ là gì nhỉ?)
“Ngươi vốn sẽ không giết ta, ta vì sao còn phải sợ ngươi?” Chuyện vừa chuyển, trên khuôn mặt tái nhợt của nàng tựa hồ có một chút tinh thần mà đạm cười, tản mát trong khí lại ẩn ẩn một mùi hoa lê, không nhạt cũng không đậm, ngọt ngào lại thuần khiết.
Hắn ngẩn ra, bàn tay xiết lấy cổ nàng bỗng cứng đờ, đột nhiên cười lạnh, trên tay, lực đạo lớn thêm vài phần, đôi mắt lộ ra tà khí, hơi thở như hoa lan phủ bên tai nàng, thấp giọng nói.
“Dựa vào cái gì, không giết ngươi? Ngươi bất quá là một quân cờ bên cạnh Phù Vân Khâu Trạch, thiếu đi một quân cờ, ta liền có thể mau một ngày ngồi lên vương vị, huống chi, ngươi là phượng phúc, giết ngươi, giang sơn của hắn khó giữ được, thiên hạ lê dân dân tâm không về, bổn vương, cầu còn không được.”
“Vậy ngươi hiện tại liền giết ta.” Nàng nhẹ giọng nói.
Thở dài, nhẹ nhàng mà hạp thượng mi mắt, trong đầu một mảnh trống vắng, không giãy dụa, mà là đạm mạc chờ đợi.
“Ngươi đã khát vọng muốn tử như thế, bổn vương liền thành toàn cho ngươi!” Thanh âm trầm thấp vang lên, u oán, lạnh lẽo như vang vọng từ địa ngục không lối thoát, tàn nhẫn vô tình…
Cảm thụ được trên cổ lực đạo càng lúc càng buộc chặt, không khí bên trong lồng ngực suy suyễn, cạn kiệt, nàng hé mở cái miệng nhỏ, bản năng muốn thu lấy dưỡng khí, nhưng vẫn là quật cường nắm chặt hai tay, không nhúc nhích.
Ngay lúc dưỡng khí gần như cạn sạch, bàn tay xiết lay cổ dường như hơi lỏng ra, nàng vô thức ôm lấy cổ, cũng vô tình ôm lấy bàn tay ấy, miệng nhỏ toan mở ra hút lấy chút dưỡng khí….
Đột nhiên, hai cánh hoa còn vừa mới hé mở đã bị một đôi môi bá đạo ấn xuống, đầu lưỡi trực tiếp lược tiến, tiến công chiếm đóng thành trì, hấp thụ ngọt hương.
Mở to hai mắt, Y Y kinh hãi, muốn nhắm lại cái miệng nhỏ nhắn, nhưng mà, bàn tay xiết trên cần cổ của nàng lại gia tăng lực đạo, chỉ khi hắn cuồng dã hôn nàng, bàn tay ấy mới hơi buông lỏng, khi đôi môi tả ác đó bị nàng đẩy ra, lực đạo lúc sau lại tăng hơn lúc trước ba phần, đợi cho nàng tay chân như nhũn ra, há mồm thở dốc, môi lưỡi lại ức hiếp đi lên.
Lần này, hắn tựa hồ thu liễm chút bạo ngược, lúc nàng suy suyễn, chân tay mềm nhũn vô lực, động tác lại nhẹ nhàng, như có chút nâng niu, đầu lưỡi v82n quanh cánh môi sưng mọng, như là đang nhấm nháp trân phẩm, từng ngụm nuốt vào.
Tứ chi vô lực, lại không thể không dựa vào hắn trong miệng sở độ khí hô hấp, trong lòng không khỏi vừa tức vừa hận, đôi mắt trở nên vô hồn, một giọt nước mắt theo khóe mắt lăn dài trên gò má tái xanh…
Mi mắt đột nhiên vi liễm, ánh mắt trở nên có tiêu cự, lóe lên một tia hàn quang, ngay lúc đầu lưỡi của hắn luồn tiến vào trong miệng nàng, hai hàm răng quyết tâm cắn xuống thật chặt.
“Ngươi là như thế đối phó với ân nhân cứu mạng?” Hắn cau mày, vươn đầu lưỡi, yêu mị liếm vệt máu đỏ tươi của chính mình còn vươn trên khóe môi, trong miệng, huyết tinh hương vị nồng hậu mà gay mũi, nhưng mà, cũng tà tứ liệt khai thần, bên môi dật ra một nụ cười tà ác như quỉ Satan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...