“Đó là cái gì!” Một vị đại thần sợ hãi kêu lên, không thể tin rằng một con người có thể giống gỗ bị người khác khống chế như vậy.
Hoàng Thục phi cũng vạn phần kinh ngạc, nghe nói Mộc Hiệp có năng lực khống chế rối gỗ, cũng không nghe nói qua còn ai có khả năng này, rốt cuộc, là chuyện gì xảy ra!
Trấn Vương gia của La Phu quốc cơ hồ ngay cả trà đều đã quên uống, chăm chú theo dõi trận đấu ngày càng quyết liệt, chén trà trong tay vốn nóng nay đã nguội lạnh.
“Thần nhớ rõ là chưa hề dạy hoàng phi chiêu thuật này!” Mộc Hiệp trợn mắt há mồm,kinh ngạc nhìn diễn biến trận đấu trước mặt.
“Thuật khống chế rối gỗ của ngươi không chỉ bị nàng học được, lại còn vận dụng rất điêu luyện.” Phù Vân Khâu Trạch hướng mắt về thiên hạ ở giữa sân đang dùng ngón tay phi vũ (múa như gió), nhẹ nhàng xao động, dưới ánh mặt trời, một thân vàng nhạt phiêu dật, tư thế oai hùng hiên ngang,nàng đã có phong phạm nữ tướng, nàng thật sự là tiểu mỹ nhân hằng đêm vào mộng đẹp cùng hắn sao?
Tiểu Thanh vốn đang cúi đầu, nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, nhẹ nhàng ngẩng đầu không dám manh động, nhìn thấy cảnh tượng quỉ dị giữa sân, tiêu cự hai mắt nhất thời thẳng tắp hướng về phía hoàng phi, khó trách, Vương gia đối nàng……
Mắt thấy hai tay cứng ngắt gần chạm đến ngực, Mẫn Hách tay trái vung lên, một dòng khí bén nhọn, khổng lồ như muốn xé toạc không gian, thẳng tắp bắn ra.
Nhưng mà, Triệu tử lúc này đã giống như cương thi, không còn biết đau đớn, vẫn tiếp tục duy trì phương hướng, kiên trì lao đến gần hắn.
Đôi mắt màu nâu toát ra kinh ngạc, đồng tử mắt trong mắt phản chiếu gương mặt tái nhợt của người chết, Mẫn Hách hơi chấn động, điểm nhẹ mũi chân, lùi về sau mười thước, nhìn Triệu Tử đang lơ lửng trong không trung, thần khí không còn huyết sắc khẽ động một chút, ánh mắt đã muốn u lạnh, thẳng tắp nhìn chằm chằm chính mình, không biết là đang oán mình không cứu hắn, hay là hận mình không giết hắn.
“Quả thực, đã biến thành một khối thi thể,” Y Y thấp giọng, hạ mi mắt, nhìn thi thể đang lơ lửng, gương mặt nhỏ nhắn, ánh mắt sắc lạnh như hàn băng ngàn năm.
“Như thế nào, hối hận ? Vương gia, không bằng, bản phi đem thi thể tặng cho ngươi, được không?”
Nói xong, lại huy động thất chỉ, nheo mắt lại, ánh mắt của nàng đối diện cùng ánh mắt âm độc của Mẫn Hách. Sợi tóc tung bay bên tai, nhẹ nhàng phất động má phấn, thân ảnh mảnh khảnh mỉm cười xinh đẹp như một tiểu oa nhi, trào phúng nhìn hắn.
Thi thể trôi nổi giữa không trung chịu sự khống chế của thất chỉ bên dưới, nhanh chóng làm ra phản ứng, hai tay thẳng tắp, vuông góc với thân mình, lại hướng về phương vị (vị trí) của Mẫn Hách tiến lên.
Biết rõ vô luận như thế nào cũng khó có thể né tránh thuật khống chế công kích, hắn đành phải dốc lực phản công.
Y bào đỏ tươi tung bay trong gió, hai tay bắt ấn, mười ngón thu lại, con bướm màu vàng trong suốt như tơ phất phới bay ra. Một đoàn kim quang mang sức công kích như vũ bão xoẹt ra, nhưng hướng tấn công không phải là tử thi đang lơ lửng trên không mà là người đang thao túng tử thi, hoàng phi đương triều – Y Y.
Cầm tặc trước cầm vương , hắn đã nhìn ra, nàng thật quyết tâm ám sát hắn, vẫn là trước nên bảo tồn tánh mạng bản thân thì hơn.
Phía nam một trận “Oanh” vang lên, hai thân ảnh đồng thời ngã xuống.
“Ngươi nói, là ai thắng trước?” Nam Khinh vô lực nhúc nhích, chỉ có thể thở phì phò, nghiêng đầu nhìn một đoàn huỳnh quang màu vàng bay về phía hoàng phi.
“……” Không mở miệng nói chuyện, một nữ tử quỳ rạp trên mặt đất, nhìn vết thương trải rộng khắp cơ thể, lại nhìn đến trên người Nam Khinh, vết thương trên người hắn cũng không hề kém cạnh, cả người loang lổ máu tươi.
“Không nghĩ tới chúng ta năng lực ngang nhau, vô luận là hoàng phi hay là Vương gia thắng, xem ra, chúng ta ai cũng không giết được ai.” Nam Khinh tựa hồ cảm thấy có chút may mắn, dù sao lần này tỷ thí là căn cứ đội trưởng sinh tử mà quyết định, nếu một trong hai người đã chết, như vậy thắng bại đã phân nhưng tỷ thí cũng không vì thế mà dừng lại (giải thích một chút: thi đấu giữa Mẫn Hách và Y Y là quyết đấu sinh tử, khi một trong hai chết, thì người còn sống sẽ thắng, nhưng đồng đội hai bên vẫn tiếp tục quyết đấu đến chết mới thôi)
Nghe được lời này, nữ tử cũng là sửng sốt, quay đầu, nhìn đoàn huỳnh quang lao đến chỗ hoàng phi, mà chính mình, cũng chỉ có thể như vậy, bất lực đứng nhìn……
Đoàn huỳnh quang còn chưa chạm đến thân ảnh kiều nhỏ, thì nghe được vô số tiếng vang liên tiếp, âm thanh phát ra tựa như có một kình lực cực đại va vào cánh tiệp (cánh bướm) màu vàng đang lao đến,“Oành, oanh! Oành oanh!……”
Sao lại thế này! Mẫn Hách nheo lại mắt, nhìn lại tình cảnh trước mặt, hiển nhiên không hiểu ra sao.
Nhưng mà, sau khi hắn đã thấy rõ ràng, sắc mặt trầm xuống, đầu mày nhíu chặt, ánh mắt trở nên tăm tối như Satan từ địa ngục, cúi đầu nhìn xuống từ trên cao.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi nhân gian, phản chiếu lấp lánh những mảnh vỡ nhỏ, lóng lánh như thủy tinh, trắng trong như tuyết, phiến phiến (từng mảnh) phiêu nhiên rơi xuống, trong vòng phạm vi mấy chục thước, mặt đất giống như được bao phủ bởi một lớp tuyết mịn.
Thi thể sắc mặt trắng bệch lơ lửng trên không, cũng không tránh khỏi kiếp số. Một vài “mảnh” từ trên thi thể rơi ra, phần đầu rách toạc, giống như bị đá tảng chém mạnh, lộ ra vết nức sâu hoắm, gương mặt trắng bệch có thêm vài vết rách.
Nàng lại đem nhiều khí cầu ngũ sắc bao lại thi thể, dùng khinh công di động, vẩn đứng vững vàng sau đợt tấn công của hoàng điệp (bướm vàng). Mẫn Hách trong đầu nhất thời một mảnh hỗn loạn, làm sao có thể như vậy, nàng nhiều nhất chỉ có thể vận dụng nhị thuật (hai loại chú thuật) cùng một lúc.
“Vương gia, xem ra, ngươi không thích lễ vật của bản phi ?” Y Y hạ mi mắt, nhìn những mảnh nhỏ trải đầy trên đất, hai lần chống đỡ, xuất ra nhiều khí cầu ngũ sắc như vậy cơ hồ đã dùng hết hai phần ba pháp lực của nàng, nếu lại đến một lần, chỉ sợ……
Kỳ thật, Y Y băn khoăn đã là điều dư thừa, để gọi ra hoàng điệp, pháp lực tiêu tốn so với pháp lực tạo ra khí cầu ngũ sắc càng lớn hơn, thâm sâu khó lường cho nên giờ phút này, hắn là lực bất đồng tâm, không thể lại sử dụng pháp lực cường đại đó một lần nữa.
“Ngươi là như thế nào làm được ?” Hắn lảo đảo hai bước, cuối cùng đứng vững gót chân, trên khóe môi xuất hiện một tơ máu, chậm rãi lan ra, như hoa mai trong tuyết, từng đóa nở rộ.
Thấy vậy, nàng cũng không lập tức phản công, ho nhẹ, phun ra một ngụm máu tươi.
“Khụ, khụ, ảnh tử chi thuật đã thu hồi, lại dùng nhị thuật, sao lại không thể?” Triệu tử đã chết, chính mình lại dùng ảnh tử chi thuật đi trói buộc hắn, không phải làm điều thừa? hơn nữa hắn cũng không thể lên tiếng, dùng sợi tơ trói buộc hắn là được. ( e hèm, lại giải thích 1 chút: ảnh tử chi thuật là thuật pháp dùng để diều khiển người (còn sống) trở thành hình nhân thế mạng ình, trở thành con rối. YY dùng thuật này vì lúc đó Triệu tử chưa chết, vẫn còn ý thức, có khả nănng kháng cự, bây giờ hắn chết rồi, các sợi tơ buộc vào chỉ là 1 khối thi thể, cho nên không cần sử dụng thuật chú này nữa, sợi tơ lúc này đơn giản chỉ là dây buộc như dây bóng bay thôi)
Thì ra là thế, Mẫn Hách bất giác mỉm cười, một nụ cười tà mị mang theo một chút khâm phục. Hắn chuyên chú nhìn nữ tử trước mắt, xem ra nàng không “ngu dốt” như hắn vẫn nghĩ.
“Oành!” Thi thể treo ở giữa không trung rốt cục ngã xuống đất, không hề nhúc nhích,hai mắt mở trừng trừng.
Y Y cúi đầu, nhìn vào bàn tay, bóc sợi tơ ra, không khỏi cười khổ, xem ra, pháp lực trong cơ thể đã không còn bao nhiêu.
Rốt cuộc, vẫn là bó tay chịu trói sao?
Trên trán toát ra nhiều điểm mồ hôi lạnh, Mẫn Hách kiên trì chịu đựng, không ngã xuống trước, nhìn quanh bốn phía, cũng là phát hiện những người khác sớm đã mệt đến sắc mặt trắng bệt nhưng vẫn đang chuyên chú theo dõi hai người bọn họ giằng co quyết đấu
“Không được gục ngã, phải tiếp tục kiên trì, tiếp tục leo lên đỉnh tháp.” Không ngừng tự nói với bản thân,Y Y cảm giác hai chân đang run run, di động từng bước hướng tới mộc tháp, lảo đảo loạng choạng, chân có cảm giác mơ hồ, không chạm đất.
“Bổn vương, bổn vương tuyệt đối sẽ không ngã xuống trước nhươi.” Cắn răng, hắn kiên trì .
“Hoàng nhi!” Hoàng Thục phi hốc mắt đỏ bừng, trận tỷ thí này làm cho nàng kinh hãi không thôi, nếu không có hoàng nhi, cho dù có được binh quyền thì để làm gì, nàng tình nguyện buông tay, chỉ cần hoàng nhi bình an vô sự.
Đứng ở bên cạnh Phù Vân Khâu Trạch, Mộc Hiệp cũng nhịn không được nữa , vừa mại khai từng bước, cổ tay lập tức bị một bàn tay dùng sức bắt lấy.
“Hoàng Thượng!” Mộc Hiệp vẻ mặt sốt ruột, thực sợ hoàng phi ngã xuống liền gặp nguy hiểm .
“Nàng đang kiên trì , trẫm, tuyệt đối không cho phép ngươi cản trở bước chân của nàng.” Thở dài, Phù Vân Khâu Trạch dùng sức nắm chặt cổ tay Mộc Hiệp, dùng sức tới độ mỗi khớp xương ngón tay đều cảm giác được một tia đau đớn, trong khoang miệng tràn ngập hương vị huyết tinh, hắn nhíu hạ mi, chậm rãi buông tay Mộc Hiệp ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...