Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu Vậy FULL
Ngày qua ngày rồi lại đến đêm, Nàng như cái đuôi theo hắn như hình với bóng không tách rời.
Nàng có thể càm nhận được dường như trở thành thái giám của hắn.
Tất cả công nhỏ nhất cũng phải làm, chỉ cần hắn cần gì nàng phải ngay lập tức mang tới.
Ngủ còn không đủ giấc.
Ko có thời gian để quản lí Túy Hương Lâu.
Không biết đến khi nào mới đc thoát khỏi cái Hoàng cung quái quỷ này.
Vừa nghĩ tới lại ngủ gật nhìn Hoàng đế phê tấu chương mà phát mệt.
Nàng dần chìm trong giấc ngủ.
Hoàng đế sau khi phê duyệt xong, duỗi tay cho bớt mỏi, thấy khuôn mặt nàng trong ánh nến bập bùng, thật mĩ lệ.
Khiến hắn nghĩ tới Băng nhi cũng không cần hình tượng khi ngủ mà ngủ thì quên trời đất, không quan tâm mọi thứ xung quanh.
Suy nghĩ chợt ùa qua, hi vọng mong manh
( Liệu nàng có phải Băng nhi mà hắn đang tìm kiếm)
Nghĩ rồi ánh mắt lại trìu mến nhìn nàng, đầy tình cảm.
Trời se se lạnh, hắn lấy áo choàng đắp lên cho nàng.
Rồi đi ra ngoài dạo cho khuây khoả.
Hoàng cung về đêm thật yên tĩnh.
Mươi năm nay hắn phải sống trong sự cô đơn, dằn vặt.
Hắn hối tiếc có chứ, hối hận có chứ.
Hắn từng có tất cả nhưng rồi cũng tự mình đánh mất.
Cái dòng dõi đế vương này thật vô tình.
Hắn không thể, không thể làm tốt mọi thứ.
Quá nhiều cạm bẫy, khắp nơi toàn toan tính.
Có thể tránh được nhiều lần, nhưng chỉ cần sai 1 ly thì tất cả những gì đã làm sẽ đổ sông đổ bể.
Hắn đã không có quyền để được lựa chọn lại.
Ngôi vị Đế Vương này đã lên thì không bao giờ xuống được.
Tiếng bước chân trong đêm theo sau là quân lính, thái giám, nô tì.
Trọng trách của hắn thật là lớn lao!
............
Phủ Đoan Minh Vương
Đoan Minh Triệt và Thu nhi, Vệ Ảnh, Nguyệt nhi tất cả mọi người chuyển về đây sống.
Tất nhiên theo họ có cả Tuyết Châu và Minh Khôi.
Tiếng cười của hai đứa trẻ từ xa, mang theo sự tò mò về kinh thành.
Nơi mà họ đã từng ở.
Một mama đằng sau là các nô tì, gia đinh đã đứng chờ sẵn họ ở cửa phủ đồng thanh
" Chào mừng Vương gia trở về!"
Bên cạnh đó xung quanh ko kém phần đông đúc.
Người dân vây quanh phủ ( Giống như khi ta gặp ng nổi tiếng ý mọi người ạ >.
< )
Đoan Minh Triệt bế Minh Khôi còn Thu nhi bế Tuyết châu xuống xe.
Đoan Minh Triệt giới thiệu
" Từ nay trở đi nàng ấy sẽ là chủ mẫu của phủ này.
Còn đây là tiểu thiếu gia, tiểu thư.
Mỗi lời nói của họ cũng giống như ta.
Nếu ai trái lệnh lập tức xử lí theo quy định.
Tất cả nghe rõ chưa"
" Vâng ạ!" Mọi người đồng thanh rồi tránh sang hai bên cho họ đi vào.
Nhà cửa vẫn như cũ không có gì đổi thay từ sân vườn cho đến mỗi nơi từng ngóc ngách.
Nô tì, gia định tấp nập đi lại, mang đồ chủ tử thu gọn.
Minh Khôi thích thú mồm liên tục nói.
Những tưởng nó sẽ quên đi mẫu thân, ai ngờ lại ríu rít, mếu máo hỏi:
" Thúc thúc mẫu thân của con đâu rồi? Người bảo mẫu thân ở Kinh thành mà"
"Ờ ..." Đoan Minh Triệt không biết nên bịa lí do gì.
May là Thu nhi nhanh trí:
" Minh Khôi, con là nam tử hán đại trượng phu hở tí là bám lấy mẫu thân.
Như thế thật mất mặt"
Nhưng làm sao có thể lừa tên tiểu tử này dễ dàng vậy
" Người đừng có cố che giấu nữa.
Mẫu thân con không ở phủ đúng không?...!Người mau nói sự thật đi, mẫu thân con đang ở đâu"
Không ngờ thằng bé lại tinh khôn quá, họ đành nói sự thật
" Mẫu thân con đang ở trong cung.
Mấy ngày nữa sẽ về"
" Mấy ngày là bao giờ?"- Minh Khôi ngờ vưc
" À..
ừm chắc nửa tháng nữa"
" Thật chứ??"
" Đương nhiên thật không tin ta sao.
Mẫu thân nhờ ta chăm sóc con, vì vậy từ giờ con phải nghe lời ta, không được chạy đi lung tung nhé.
Mẫu thân về không thấy con sẽ buồn lắm đó"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...