Sư phụ?
Bạch
Tiểu Thố chưa từng cảm thấy giọng nói của Phi Hoa Ngọc lại cảm động và
tuyệt vời giống như bây giờ vậy, nghe vào trong tai nàng, quả thật chính là âm thanh của hạnh phúc.
"Vương Gia phu quân, sư phụ ta đói
bụng rồi, ta đi tìm thức ăn cho hắn!" Bạch Tiểu Thố lúc này không sợ
nữa, dùng hết sức lực từ khi sinh ra đến nay đẩy Vũ Văn Tinh đang đè
trên người mình ra, chui từ chỗ trống ra liền muốn chạy trốn.
Hu hu, sư phụ, ta thật sự rất yêu người!
Nhưng Vũ Văn Tinh kia dễ dàng bỏ qua cho Bạch Tiểu Thố như vậy sao, cánh tay
dài duỗi một cái, lần nữa ôm eo nhỏ của nàng rồi quăng nàng lên trên
giường, sắc mặt nhìn qua vô cùng tối tăm.
"Nàng ngoan ngoãn nằm ở đây cho Bổn vương, có nghe hay không?"
Tên Phi Hoa Ngọc đáng ghét, hắn lại tới vào lúc này, người khác không biết ý đồ của hắn ta là gì, không lẽ hắn còn có thể không biết sao!
Hơn nửa đêm đói bụng, hắn không thể tự mình đi kiếm đồ ăn sao? Lại cứ muốn
gọi con thỏ ngu xuẩn này đi tìm giúp hắn, đây không phải là có rắp tâm
khác thì còn có thể là cái gì!
Vũ Văn Tinh kìm nén một bụng hỏa
khí, lại nhìn Bạch Tiểu Thố ở trên giường không nguyện ý nghe lời của
hắn. Đột nhiên ý tưởng chợt lóe lên, ác niệm liền tỏa ra.
Phi Hoa Ngọc, ngươi chờ đó cho Bổn vương, hôm nay Bổn vương nhất định sẽ làm ngươi tức chết!
Sau khi môi mỏng màu đỏ kéo ra một nụ cười lạnh tà nịnh, Vũ Văn Tinh động
thủ cởi y phục của mình, toàn thân cao thấp của mình chỉ chừa một cái
tiết khố (*).
Lúc Vũ Văn Tinh cởi y phục của mình ra, Bạch Tiểu
Thố hoảng sợ trừng lớn mắt, nắm lên một bên chăn che phủ cực kỳ chặt chẽ nửa thân thể trần truồng của mình.
Chẳng lẽ hắn...... sẽ dùng sức mạnh với nàng sao?
Bạch Tiểu Thố bất lực cắn góc chăn, trong mắt to tràn đầy nước mắt uất ức.
"Vương Gia phu quân, đừng ăn thịt......ta, thịt của ta ăn không ngon đâu......"
Những lời này của Bạch Tiểu Thố làm hắn rất không giải thích được, hiếm khi vẻ mặt của Vũ Văn Tinh mới có được nụ cười.
"Bạch Tiểu Thố, thịt của nàng dễ ăn hay không, là do Bổn vương định đoạt,
không phải nàng nói là được!" Vũ Văn Tinh dùng sức bóp gương mặt nộn nộn của Bạch Tiểu Thố một cái, con ngươi lạnh lẽo bởi vì tăng thêm mấy phần hài hước mà tức giận không ít.
Hắn còn chưa có ăn nàng đâu, nàng đã nói thịt của mình ăn không ngon, cứ như vậy ghét bỏ hắn sao?
"A...... Đau!" Bạch Tiểu Thố kêu thảm một tiếng, gương mặt bị bóp đau
nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Vũ Văn Tinh, Bạch Tiểu Thố không dám nói
lầm bầm loạn nữa.
Ngoài cửa Phi Hoa Ngọc nghe giọng điệu vô cùng
mập mờ này, trong lòng căng thẳng, khuôn mặt lo lắng, đang muốn đạp cửa
xông vào. Đúng lúc này cửa lại mở ra, cả người Vũ Văn Tinh chỉ mặc một
cái tiết khố, lạnh lùng nhìn Phi Hoa Ngọc, khinh thường nói "Đã trễ thế
này, Bổn vương và Bạch Tiểu Thố đều cần nghỉ ngơi, ngươi đói bụng thì đi tìm Mạc Thanh, hắn sẽ an bài thay ngươi!"
Vũ Văn Tinh cố ý bóp
gò má của Bạch Tiểu Thố, để cho nàng kêu một tiếng, cũng làm cho Phi Hoa Ngọc nghe lén ngoài cửa hiểu lầm bọn họ đang hoan ái.
"Vương Gia thật hăng hái, giày vò Tiểu Thố nhi thân ái của ta thành cái dạng gì
rồi? Ta đây làm một sư phụ cũng không thể để mặc cho ngươi ở đây không
thành thân lại khi dễ nàng trước!" Phi Hoa Ngọc đứng trước mặt Vũ Văn
Tinh lập tức nheo lại đôi mắt hẹp dài, rất không khách khí lạnh lùng
nói.
Ngươi được đấy Vũ Văn Tinh, lại dám trần truồng thân thể đi ra gặp hắn, đây không phải là nói rõ tới khiêu khích hắn sao?
"Phi Hoa Ngọc, nếu Bổn vương nhớ không lầm, ngươi đã bán Bạch Tiểu Thố cho
Bổn vương làm vương phi rồi, như vậy Bổn vương sẽ làm những chuyện gì
đối với nàng, ngươi cũng không cần hỏi tới!" Vũ Văn Tinh đứng ngăn ở
cửa, không để cho Phi Hoa Ngọc lắc mình vào phòng mượn gió bẻ măng dắt
Bạch Tiểu Thố đi, trong đôi mắt phượng như mặc ngọc thoáng qua thần sắc
lo lắng "Bổn vương sẽ phụ trách đối với Bạch Tiểu Thố, điểm này mời sư
phụ ngài cứ yên tâm đi!"
Hừ, Phi Hoa Ngọc chỉ là sư phụ của con
thỏ ngu xuẩn, còn hắn là Vương Gia phu quân của con thỏ ngu xuẩn, sao có thể coi như giống nhau được!
"Vương Gia, Tiểu Thố nhi không
thích dùng sức mạnh, ngươi cũng đừng tự mang đá đập chân mình!" Vũ Văn
Tinh đã nói đến thế này rồi, coi như Phi Hoa Ngọc còn muốn làm ầm ĩ nữa
thì cũng không được rồi. Không phải có đạo lý cắn người miệng mềm, bắt
người tay mềm sao?
Nhưng Phi Hoa Ngọc vẫn chưa từ bỏ ý định như
cũ, trước khi đi vẫn không quên ác độc nói một câu với Vũ Văn Tinh, mới
lắc lắc thân thể yếu đuối, không phục mà rời đi.
"Phi Hoa Ngọc,
lần này Bổn vương còn không làm ngươi tức gần chết sao!" Nhìn Phi Hoa
Ngọc dần dần mất hẳn ở trong bóng đêm, trên khuôn mặt lạnh lùng của Vũ
Văn Tinh từ từ hiện ra một nụ cười đắc ý tự phụ, cảm giác khó chịu bị
Phi Hoa Ngọc khiêu khích lúc này cũng trở thành hư không.
Hôm nay, sẽ không có người đáng ghét tới phá hư chuyện tốt của hắn rồi!
Đóng cửa phòng, Vũ Văn Tinh xoay thân hình trần truồng cường tráng trở về
giường hẹp, sau khi nhìn thấy trên giường trống không, tức giận đột
nhiên tăng vọt.
"Bạch Tiểu Thố, nàng lăn ra đây cho Bổn vương!"
Vũ Văn Tinh lục tung phòng tìm kiếm bóng dáng của Bạch Tiểu Thố, sau khi nhìn thấy một cửa sổ ở phía tây bị mở ra, thì hoàn toàn tỉnh ngộ.
Con thỏ ngu xuẩn đáng chết này, nàng lại thừa dịp lúc mình tranh chấp với Phi Hoa Ngọc ở cửa ra vào, nhảy cửa sổ chạy trốn!
Vũ Văn Tinh giận đến không kềm được, lập tức mặc quần áo tử tế, đi ra ngoài bắt Bạch Tiểu Thố trở lại.
Mà Bạch Tiểu Thố nhảy cửa sổ chạy trốn, lén lút theo đuôi Phi Hoa Ngọc,
lúc Phi Hoa Ngọc sắp dùng chân đạp cửa phòng mình ra, Bạch Tiểu Thố liền bổ nhào một cái, nhào vào trong ngực sư phụ mình, chớp chớp đôi mắt nhỏ uất ức, chu mỏ yếu ớt làm nũng "Sư phụ thối, tối nay con ngủ với người
được không?"
Phi Hoa Ngọc liếc nhìn Bạch Tiểu Thố đột nhiên xuất
hiện ở trong ngực hắn, con ngươi hẹp dài xẹt qua một đạo tinh quang, sau đó nghiêng đầu, ôm sát đồ đệ đang nũng nịu vào ngực, vui vẻ tà ác lên
tiếng, "Được, vi sư sẽ ngủ cùng Tiểu Thố nhi!"
Chú thích:
(*) Tiết khố: quần lót
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...