Đã làm lớn bụng
người ta còn có mặt mũi chạy trở về nói hưu nói vượn với nàng, nàng thật đúng là bội phục nhân phẩm của sư phụ thối luôn!
Bạch Tiểu Thố
rất tức giận nắm chặt quả đấm nhỏ, nhìn chằm chằm vẻ mặt vẫn cực kỳ buồn bã của Phi Hoa Ngọc. Trong ngực nàng lửa giận một đóa lại một đóa nở rộ trong nháy mắt.
Sư phụ thối, nếu người đã ăn người ta, đối
phương lại còn mang thai con của người, người nên chịu trách nhiệm đi,
bản thân mình tự gây ra họa thì tự đi mà dọn dẹp!
"Bạch Tiểu Thố, đi thôi, Bổn vương đói bụng rồi, ngươi đi dùng bữa với bổn vương!" Vũ
Văn Tinh đối với chuyện hư hỏng của Phi Hoa Ngọc một chút hứng thú cũng
không có. Dĩ nhiên, hắn cũng không nguyện ý để Bạch Tiểu Thố đi xen vào
việc của người khác.
"Vương Gia phu quân, chàng đừng kéo ta. Ta
muốn dạy dỗ thật tốt sư phụ thối của ta đã, hắn quá vô trách nhiệm rồi!" Bạch Tiểu Thố cứng rắn hất cánh tay Vũ Văn Tinh ra, mắt to tức giận vẫn dừng lại trên gương mặt tuấn tú của Phi Hoa Ngọc "Sư phụ thối, người
cưới nàng đi. Nếu như người không có tiền để kết hôn, ta sẽ nói Vương
Gia phu quân cho người mượn tạm, về sau người kiếm tiền, rồi từ từ trả
lại cho hắn là được!"
Bạch Tiểu Thố tận tình khuyên bảo sư phụ cứng đầu của mình, lại bị hai người đàn ông này đồng thanh phản đối.
"Vì sao Bổn vương phải cho hắn mượn tiền để thành thân?" Gương mặt tuấn tú
của Vũ Văn Tinh trở nên đen như mực, mắt phượng như ngọc đen âm trầm
nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thố "Bạch Tiểu Thố, ngươi ít nghĩ ra mấy biện
pháp ngu xuẩn đi!"
Hắn và Phi Hoa ngọc không quen không biết, vì sao phải bỏ tiền giúp hắn làm chuyện vui!
"Tiểu Thố nhi, vi sư ta rất cần tiền, nhưng không thể vì tiền mà bán mình cho một bà điên để bị giày xéo được!" Phi Hoa Ngọc liếc xéo Bạch Tiểu Thố,
mí mắt buông xuống một nửa, cực kỳ buồn bã nói "Vi sư không cưới, tiểu
thố nhi con đừng ép vi sư mà......"
Ác, bộ dáng này của sư
phụ thối giống như nàng đang ép người hiền lành bán thân làm kỹ nữ á. Mẹ ơi, làm cho da gà của nàng rơi đầy đất rồi này!
Thân thể Bạch
Tiểu Thố không chịu nổi mà run lên, tiếp theo mắt to oán hận trở nên nhu hòa, áy náy mà cười nói "Vị cô nương này, nếu cô nương không để ý, có
thể tới vương phủ ở vài ngày. Ta nhất định sẽ làm cho sư phụ thối của ta cưới cô nương, tuyệt đối sẽ không để cho cô nương phải làm bà mẹ đơn
thân đâu!"
Nói xong, Bạch Tiểu Thố lại phẫn hận liếc Phi Hoa Ngọc đang cúi đầu giả làm bộ dạng một tiểu tức phụ uất ức, nhấc chân hung
hăng đạp hắn một cước, âm trầm nghiến răng xông đến bên cạnh Phi Hoa
Ngọc đang đau đến giơ chân, tức giận nói: "Sư phụ thối, nói chuyện, để
cho vị cô nương này tạm thời ở lại đi!"
Chuyện này nàng nhất định phải xen vào, ăn xong không chịu phụ trách, đúng là một tên khốn kiếp!
Tại sao nàng lại có thể để một tên nam nhân cực kỳ khốn kiếp như vậy, trở thành sư phụ của nàng được!
"Tiểu Thố nhi, con đúng là một đồ nhi không có lương tâm, nếu chân vi sư bị
gãy, con phải phụ trách nuôi ta cả đời đó!" Phi Hoa Ngọc đau đến nhe
răng, gương mặt tuấn tú phong lưu tà tứ vặn vẹo thành một đoàn, trong
lời nói vẫn không quên chiếm tiện nghi của Bạch Tiểu Thố.
Hừ, Tiểu Thố nhi đúng là bị Vũ Văn Tinh dạy hư mà, trước kia nàng không có bạo lực như vậy!
"Bổn vương không đồng ý để một người xa lạ ở lại trong vương phủ!" Vũ Văn
Tinh kiên quyết phản đối lời đề nghị của Bạch Tiểu Thố, gương mặt tuấn
tú từ đen như mực chuyển sang màu xanh u ám "Bạch Tiểu Thố, đây là vương phủ của bổn vương, ngươi không có quyền giữ người ở lại khi chưa được
bổn vương cho phép!"
Con thỏ ngu xuẩn này muốn tạo phản mà, mặc
dù vương phủ không canh phòng sâm nghiêm bằng hoàng cung, nhưng trong
thư phòng hắn cũng không có thiếu tài liệu cơ mật. Nếu nữ nhân này là do địch quốc phái tới mật thám, rồi mượn cơ hội này lẻn vào vương phủ để
trộm đồ thì sao? Nếu hắn mất thứ gì quan trọng, cho dù Bạch Tiểu Thố có
mười cái đầu, cũng không đủ để chém đâu!
"Vương Gia phu quân,
vương phủ có nhiều phòng trống như vậy, chàng dọn dẹp một phòng để vị cô nương này ở tạm mấy ngày có được hay không?" Bạch Tiểu Thố dĩ nhiên sợ
mặt thối của Vũ Văn Tinh còn hơn mặt lạnh của diêm vương, nhưng nếu nàng đã quyết định muốn xen vào chuyện này, nàng cũng không cho phép mình bỏ dở giữa chừng.
"Bạch Tiểu Thố, ngươi nhất định muốn làm trái ý
bổn vương sao?" Nghe vậy, Vũ Văn Tinh tức giận, quả đấm giấu ở trong tay áo cuối cùng cũng đưa ra ngoài "Nếu như ngươi dính vào chuyện này, cả
ngươi Bổn vương sẽ đuổi ra khỏi vương phủ, ngươi nghe rõ chưa?"
Vương phủ này của hắn không phải là thiện đường, có thể tùy tiện chứa chấp người lạ!
Tuy Phi Hoa Ngọc cúi thấp đầu không nói, nhưng khóe miệng lại hả hê mím
lại, trong đôi mắt của hắn nhanh chóng xẹt qua một nụ cười xấu xa.
Cửu vương gia ơi Cửu vương gia, ngươi đúng là không hiểu Tiểu Thố nhi, ngươi không biết nàng chỉ thích mềm không thích cứng sao?
"Vương Gia phu quân, chàng thật sự không nể mặt ta sao, ở trước mặt người
ngoài không để cho ta xuống đài được à?" Bạch Tiểu Thố quệt mồm nhảy đến trước mặt của Vũ Văn Tinh, kéo hắn qua một bên lặng lẽ nói "Từ hôm nay
trở đi, ta không để ý tới sư phụ thối nữa, chỉ ngủ chung với chàng thôi, chàng đồng ý cho ta trở về có được hay không? Buổi tối ta còn kể chuyện xưa cho chàng nghe nữa!"
Đáng ghét, vì sao cái tên Vương Gia biến thái này khó giải quyết như vậy hả? Nàng chắc nhanh hỏng mất!
Vũ Văn Tinh nắm chặt quả đấm, sau khi nghe thấy lời nói của Bạch Tiểu Thố
thì từ từ buông lỏng ra. Cơn tức giận bị nghẹn ở trong ngực cũng bị một
cỗ lực lượng thần bí hút đi, tâm trạng uất ức phiền muộn cũng giống như
bầu trời trở nên quang đãng.
Mấy ngày nay Phi Hoa Ngọc vẫn độc
chiếm Bạch Tiểu Thố, mặc dù ban đêm hắn không thể say giấc, nhưng hình
như hắn đã quen với cảm giác mỗi tối Bạch Tiểu Thố sẽ biến thành thỏ
chui vào trong ngực hắn rồi, không có nàng ồn ào bên cạnh, đêm trở nên
thật dài.
Một hồi lâu sau,khi Bạch Tiểu Thố chán nản cúi đầu nhỏ của mình xuống, Vũ Văn Tinh lại gật đầu đồng ý.
"Chỉ cho phép lần này, không có lần sau!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...