Vũ Văn Tinh mời đại phu tới khám bệnh cho Bạch Tiểu Thố rồi, vẫn nhíu chặt mày ngồi ở bên cạnh tháp.
"Đại phu, Vương phi có bị thương nặng không?" Ngược lại, Mạc Thanh thay Vũ Văn Tinh mở miệng hỏi.
"Không nghiêm trọng, chỉ là bị thương da thịt, qua mấy ngày sẽ tốt thôi!" Đại phu khám bệnh xong, nói như vậy.
"Vậy làm phiền đại phu thay Vương phi của chúng ta kê một cái đơn thuốc." Mạc Thanh dẫn đại phu ra khỏi nội thất, đi bốc thuốc.
Trong phòng chỉ còn lại Vũ Văn Tinh làm bạn ở bên cạnh Bạch Tiểu Thố.
Ngón tay thon dài của Vũ Văn Tinh nhẹ nhàng lướt qua lọn tóc rối trên trán
của nàng, mắt phượng như ngọc đen của hắn hiện lên vẻ đau lòng mà ngay
cả chính hắn cũng không biết.
Bạch Tiểu Thố là giả bộ bất tỉnh,
vào thời điểm ngón tay của Vũ Văn Tinh chạm vào cái trán của nàng, nàng
liền bị giật mình, bản thân sợ tới mức cử động nhẹ cũng không dám.
Ngón tay của Vương gia biến thái này thật lạnh, giống như một cây gậy đá, lạnh đủ để đông chết người.
"Bạch Tiểu Thố, họa lần này ngươi gây ra, ngươi muốn bổn vương thay ngươi xử
lý như thế nào?" Sau một lúc lâu,Vũ Văn Tinh khó khăn lắm thu ngón tay
của chính mình trở về, nhếch đôi môi mỏng, không vui mở miệng nói.
Tướng gia của lão bất tử kia xưa nay bất hòa với hắn, hiện giờ lại xảy ra án
mạng, kẻ chết chính là đứa con của Tướng gia, Bạch Tiểu Thố cho dù lần
này không giết người, lão bất tử kia cũng sẽ không thả người.
Mà bản thân hắn, có thể hoàn toàn không để ý chết sống của Bạch Tiểu Thố,
nhưng việc liên quan đến bệnh tình của chính hắn, hắn liền không thể
không bảo vệ tánh mạng của nàng, chờ Phi Hoa Ngọc trở về.
Tính
tính ngày, Phi Hoa Ngọc cũng nên trở lại rồi, nếu có thể tìm được thuốc
dẫn theo như lời hắn, bệnh cũ của hắn (Vũ Văn Tinh) liền có thể trị liệu được.
Bạch Tiểu Thố nghe lời thì thào tự nói của Vũ Văn Tinh, trong lòng đã thầm lảm nhảm.
Ta nào có gặp rắc rối, ngươi mới gặp rắc rối, đại biến thái!
Bạch Tiểu Thố nhắm hai mắt lại, lông mi không ngừng đánh nhau với mí mắt tựa như cánh bướm đang lay động không ngừng.
"Bạch Tiểu Thố, ngươi không cần giả bộ bất tỉnh, bổn vương biết là ngươi cố
ý!" Vũ Văn Tinh không vui lên tiếng, đôi mi mắt lay động kia khiến hắn
có xúc động muốn đưa tay vuốt ve.
Vũ Văn Tinh bởi vì sự không bình thường của chính mình, mới càng không thoải mái.
Bạch Tiểu Thố nghe vậy, bật người mở to hai mắt, lộ ra dáng vẻ tươi cười
ngọt ngào với Vũ Văn Tinh, "Vương gia phu quân......"
Nàng không mở to mắt không được, Vương gia biến thái này thật là lợi hại!
"Ngươi......" Đối với dáng vẻ tươi cười ngọt ngào của Bạch Tiểu Thố, Vũ
Văn Tinh cảm thấy tức giận, nghẹn ở trong lồng ngực, làm thế nào cũng
không phun ra được.
Vũ Văn Tinh nhịn lại nhẫn, hé ra khuôn mặt tuấn tú đang dần trở nên đen thui, vung ống tay áo đứng lên.
"Nằm tĩnh dưỡng cho thật tốt, bổn vương còn có việc, đi ra ngoài trước!"
Nói xong, Vũ Văn Tinh phát hiện tại sao mình phải giải thích cho Bạch Tiểu
Thố, vì thế ảo não than một tiếng, bước nhanh đi ra khỏi phòng.
Hắn ở chung một chỗ cùng Bạch Tiểu Thố, càng ngày càng trở nên không bình thường rồi chăng?
"Vương gia, Tướng gia đến thăm, ngài muốn đi gặp hắn không?" Mạc Thanh bước nhanh đi tới, cúi đầu nói nhỏ với Vũ Văn Tinh.
Tướng gia tìm tới cửa nhanh như vậy, nhất định là biết được chuyện Vương gia
mang Vương phi ra khỏi nhà lao, chạy tới khởi binh vấn tội.
"Hắn
tới đúng lúc lắm, bổn vương cũng đang muốn đi gặp hắn đây!" Vũ Văn Tinh
phất tay áo cười lạnh, một đôi mắt phượng mặc ngọc (ngọc đen, nhưng em
sợ lặp từ nên để nguyên) tối đen lạnh như băng.
Lão bất tử này tự mình tìm tới cửa, cũng quá khinh thường hắn rồi!
"Tướng gia, ngươi sao lại rảnh đến phủ của bổn vương hưởng tọa vậy?" Vũ Văn
Tinh được Mạc Thanh dẫn đường, sau khi tới đại sảnh, liền châm chọc
Tướng gia đang ngồi ở vị trí đầu tiên.
"Vương gia, ngài cần gì
phải ‘biết rõ còn cố hỏi’, lão phu đến vương phủ này của ngài, ngài sao
lại không biết cái gọi là ‘chuyện gì’!" Tướng gia cũng hừ lạnh, hơi thở
âm lãnh lộ ra trong đôi con ngươi đa mưu túc trí.
"Lão phu không
muốn xung đột với Vương gia ngài, nhưng Vương phi của ngài giết con ta,
giết người đền mạng, nếu như Vương gia muốn bao che tội phạm giết người, vậy lão phu chỉ có thể thỉnh tấu Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng xử lý
việc này!"
Hay cho ngươi, cái lão bất tử, lại dùng Hoàng Thượng để áp chế bổn vương, chỉ tiếc ngươi dùng sai phương pháp rồi!
Mắt phượng của Vũ Văn Tinh nheo thành một đường thẳng bất thường, giọng điệu lại thản nhiên.
"Bổn vương cho rằng chuyện này không cần thiết để Hoàng Thượng xử lý, Bạch...... Vương phi của bổn vương và con của ngươi không oán không thù,
tại sao lại đi giết hại hắn. Có điều bổn vương cũng nghe nói, là con của ngươi nhìn trúng sắc đẹp của ái phi nhà bổn vương, ở bên đường, cường
ép bắt nàng quay về Tướng gia phủ, nếu thực sự truy cứu, Tướng gia, bắt
người, cưỡng chế chính phi của bổn vương, vậy tội danh cũng không nhẹ
đâu!"
"Ngài......" Nét mặt già nua của Tướng gia bị những
lời nói của Vũ Văn Tinh làm cho tái mét, khẩu khí thét gào khi nãy cũng
trở nên lo lắng, không còn như trước.
Vũ Văn Tinh nói cũng rất đúng, đều là chuyện tốt do tiểu tử thối nhà mình làm!
"Tướng gia, bổn vương thấy ngươi vừa mới người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cực
kỳ bi thương, bổn vương sẽ tặng ngươi cái gọi là ‘thuận nước giong
thuyền’, không truy cứu tội danh cưỡng ép ái phi của bổn vương của con
ngươi, về phần tội danh giết người của nàng, bổn vương rất muốn biết, có nhân chứng vật chứng chứng minh ái phi của bổn vương là thật sự giết
người không?" Vũ Văn Tinh cực kỳ tao nhã ngồi xuống ghế, nhận ly trà hạ
nhân mang tới, thanh nhã phẩm trà (thưởng thức, đánh giá trà).
"Không có!" Tướng gia ảo não nói.
Tại sao hắn không nghĩ tới việc ngụy tạo nhân chứng vật chứng trước khi Vũ Văn Tinh trở về chứ?
Thật sự là thất sách, quá thất sách!
"Theo như Tướng gia nói, không ai làm chứng, lại không có vật chứng, tại sao
ngươi cho rằng ái phi của bổn vương là hung thủ giết con của ngươi?" Vũ
Văn Tinh ‘phịch’ một tiếng đặt ly trà trong tay xuống, sự ôn hòa lúc
trước lập tức trở thành vô cùng nghiêm khắc, hơi nghiêng đầu, mắt phượng như sao sáng lộ ra sát khí lạnh lẽo.
Tướng gia bị sát khí trong
mắt Vũ Văn Tinh làm cho kinh sợ, mặc dù lăn lộn chống quan trường nhiều
năm như vậy, thể xác và tinh thần vẫn tránh không được mà hung hăng run
lên.
Hắn từng thấy qua ánh mắt như vậy một lần, đó là lúc tiên
hoàng tức giận, Cửu vương gia này di truyền ánh mắt như vậy từ tiên
hoàng, không biết về sau sẽ là một nhân vật đáng sợ như thế nào!
"Vương gia, thứ lỗi cho lão phu, vì nỗi đau mất đi đứa con trai yêu quý mà
thân thể không được khoẻ, cáo từ trước!" Tướng gia không nói lại được
những lý lẽ biện luận của Vũ Văn Tinh, lạnh lùng quăng ống tay áo, liền
viện cớ có bệnh chạy trốn khỏi vương phủ.
"Vương gia, người thấy việc này......" Mạc Thanh nhìn Tướng gia đi xa, vẫn lo lắng, muốn nói lại thôi.
"Yên tâm, hắn sẽ không đi tìm phiền toái!" Vũ Văn Tinh tự phụ cười, mày rậm tinh xảo cao ngạo nhếch lên, "Nếu hắn tấu việc này lên trước mặt Hoàng
Thượng, hắn cũng không có lợi ích gì!"
Bạch Tiểu Thố à Bạch Tiểu Thố, lần sau ngươi, chết tiệt, lần sau ngươi thử gây rắc rối cho bổn vương nữa xem!
"Vương gia, Vương gia, không hay rồi!" Lúc này, nha hoàn Tiểu Đào hầu hạ Bạch Tiểu Thố căng thẳng hoảng hốt chạy vào.
"Vương phi không chịu uống thuốc, cũng không chịu để cho nô tỳ giúp Vương phi xức thuốc!"
"Chết tiệt!" Vũ Văn Tinh nghe vậy, bàn tay lớn dùng sức đập lên bàn, khiến
cho một góc của cái bàn rắn chắc vỡ nát, thiếu chút nữa dọa Tiểu Đào hôn mê.
Nữ nhân chết tiệt, ngươi lại náo loạn cái gì với bổn vương!
Vũ Văn Tinh thở hổn hển, không nghe được Mạc Thanh khuyên bảo, bước nhanh
đi đến trước cửa phòng của Bạch Tiểu Thố, đá văng chúng ra.
"Bạch Tiểu Thố, ngươi không cần phải cố tình gây sự, vì sao không chịu uống thuốc......"
"A ——" Bạch Tiểu Thố không đợi Vũ Văn Tinh chất vấn xong, lại hét lên trước.
Hắn, tại sao lại xông vào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...