Sau khi Vũ Văn Địch
chạy trối chết, tất nhiên Bạch Tiểu Thố cũng sẽ không ngoan ngoãn đợi ở
chỗ này để cho Vũ Văn Tinh xử phạt nàng. Nhân lúc Vũ Văn Tinh vội vàng
mang Tiểu Thanh đi tìm thầy thuốc chuyên chữa bệnh cho thú nuôi, Bạch
Tiểu Thố rón ra rón rén chuồn khỏi đám đông.
Mẹ ơi, tên Vương gia biến thái kia thật đáng sợ. Dù gì người kia cũng
là cháu hắn vậy mà hắn dám tự tay cạo trọc đầu cháu mình. Vậy đối với nàng...... sẽ càng không khách khí!
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, không chuồn đi mình sẽ gặp họa lớn!
Tóm lại là, hôm nay tốt nhất nàng không nên để cho tên Vương gia biến thái kia tìm được!
Bạch Tiểu Thố thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ, chạy vào phòng của
mình, trốn dưới gầm giường không dám ra.
Híc, nàng có chút nhớ đến sư phụ vô lương tâm thậm tệ của nàng. Ít nhất có
sư phụ ở đây, bản thân nàng sẽ không bị bắt nạt đến thê thảm như vậy!
Nghĩ ngợi một chút, Bạch Tiểu Thố ngủ luôn dưới gầm giường cho đến khi trời tối đen cũng không biết.
Sau khi đi khám thầy thuốc thú y về, vết thương của Tiểu Thanh cũng không
có gì đáng lo ngại. Điều này khiến cho bao nhiêu tức giận và phẫn nộ của Vũ Văn Tinh phần nào bình ổn trở lại.
Nhưng là, nhưng hắn vẫn còn giận nên không tính sẽ tha cho Bạch Tiểu Thố.
Bởi vậy, sau khi Vũ Văn Tinh về phủ liền ra lệnh tìm Bạch Tiểu Thố đưa đến
trước mặt hắn để trị tội. Nhưng bọn hạ nhân dường như lục tung cả vương
phủ lên cũng không tìm được bóng dáng của Bạch Tiểu Thố. Sắc mặt Vũ Văn
Tinh lập tức trở nên khó coi vô cùng, quyết định tự mình đi tìm cho ra
Bạch Tiểu Thố ở chỗ nào.
Vũ Văn Tinh dùng sức đá văng cửa phòng của Bạch Tiểu Thố, bước vào bên trong phòng.
"Bạch Tiểu Thố, ngươi lăn ra đây cho bổn vương. Bổn vương chưa nói ngươi vô
tội trong chuyện hôm nay đâu!" Vũ Văn Tinh tức giận hét to trong căn
phòng trống rỗng.
Nữ nhân chết tiệt kia, ngoại trừ việc gặp rắc rối rồi chạy trốn, còn lại sẽ không có khả năng nào khác!
Giọng nói lạnh lẽo vừa dứt, sắc mặt Vũ Văn Tinh đầy hung ác nham hiểm, đi tới bên cạnh tháp (giường nhỏ, mà tớ để vậy cho dễ phân biệt với giướng
ngủ), khom lưng nhìn xuống giường nhưng không thấy người mà cả
vương phủ tìm.
Nữ nhân chết tiệt, ngươi cũng thật biết tìm chỗ trốn!
Vũ Văn Tinh cắn răng phẫn hận, sóng dữ cuồn cuộn đã bắt đầu nổi lên trong đôi mắt phượng như ngọc đen.
Nếu không phải hắn có thính giác nhạy bén, nghe được tiếng hít thở mỏng manh, hắn còn không tìm được nàng!
Hai hàng lông mày dài rậm của Vũ Văn Tinh nhíu lại đầy bực bội. Hắn ra tay
túm Bạch Tiểu Thố đang ngủ như chết từ dưới gầm giường lên, mặt đen như
đáy nồi.
Bạch Tiểu Thố nằm ở dưới chân Vũ Văn Tinh, bên miệng còn đọng lại nước miếng trong suốt, bộ dáng say mê như đang nằm mơ một giấc mộng thật đẹp. Nhưng bộ dáng này của nàng lại trở nên đáng ghét, tội ác tày trời
trong mắt Vũ Văn Tinh.
"Bạch Tiểu Thố, ngươi tỉnh lại cho bổn vương, đừng giả chết trước
mặt bổn vương!" Vũ Văn Tinh chán ghét, nhấc chân đá mạnh lên người Bạch
Tiểu Thố. Trong đôi mắt phượng híp lại của hắn tràn ngập hận ý.
Bạch Tiểu Thố, sao lần nào cũng có thể bổn vương ngủ đến say sưa như thế
trước mặt bổn vương? Ngươi muốn kích thích bổn vương phải không?
Bụng đột nhiên bị đạp mạnh khiến Bạch Tiểu Thố khàn khàn kêu lên một tiếng,
thân thể lập tức cuộn lại như con tôm, mở to đôi mắt còn lờ đờ ngái ngủ
đầy tức giận.
Thật là, rốt cục là tên khốn kiếp nào không cho nàng ngủ, còn đá bụng của nàng, thật sự là vô cùng đáng giận!
"Bạch Tiểu Thố, bổn vương tìm ngươi thật khổ!" Vũ Văn Tinh để lộ ra khuôn mặt khó coi, chậm rãi đến ngồi trên tháp, nhếch đôi môi mỏng đỏ mọng, rất
không vui mà nói.
Bạch Tiểu Thố sợ nhất là nghe thấy giọng nói
của Vũ Văn Tinh, mà hiện tại giọng nói quỷ mị này lại quanh quẩn ở bên
tai nàng. Nàng nghĩ có thể mình đang nằm mơ, cố lắc đầu thật mạnh, đứng
lên, lại phát hiện mình không sao xua tan được bóng dáng Vũ Văn Tinh
trước mắt.
Hình nhưVương gia biến thái này tìm tới nơi để tính sổ, chuyện này
làm sao bây giờ?
Bạch Tiểu Thố mặt ủ mày chau, quay đầu lại quan sát thì thấy cửa phòng mở
rộng, thầm tính toán xem nếu bỏ chạy thì xác suất thành công là bao
nhiêu.
Dường như...... Ừm...... Dường như chỉ một phần trăm cơ hội
có thể chạy trốn cũng không có, bởi vì võ công của Vương gia biến thái này thật sự là quá lợi hại!
Sau khi thầm tính toán chi li một phen, rốt cuộc Bạch Tiểu Thố quyết định giả ngu.
"Vương gia phu quân, chàng đá bụng người ta làm gì!" Bạch Tiểu Thố dậm chân,
chu cái miệng nhỏ nhắn đầy uất ức, lắc thân mình nhỏ nhắn mềm mại, đi
đến trước mặt Vũ Văn Tinh, cố gắng không để ý tới khuôn mặt tuấn tú có
thể chảy ra mực đen của hắn. Nàng đặt mông ngồi trên đùi hắn, mở miệng
làm nũng, tay nhỏ bé cầm lấy đai lưng của Vũ Văn Tinh cuộn tròn trên đầu ngón tay của nàng, "Phu quân, đừng nóng giận, ta không làm chuyện xấu
gì. Chàng đừng hung dữ với người ta như vậy!"
Dù sao nàng mặt dày mày dạn đối với Vương gia biến thái này là được rồi, chỉ cần mình da
mặt dày, hắn cũng không thể làm gì nàng!
Sau nhiều lần Bạch Tiểu
Thố chống đối lại Vũ Văn Tinh, đã hiểu rất rõ làm như thế nào mới có thể sống sót rời đi khỏi con mắt của hắn, đó chính là không biết xấu hổ,
chết cũng phải quấn lấy hắn.
"Bạch Tiểu Thố, chết tiệt, xuống
khỏi đùi bổn vương, không nên ép bổn vương ra tay quăng ngươi xuống hồ
sen cho cá ăn!" Vũ Văn Tinh vẫn không thể thích ứng đối với sự tiếp xúc
như keo dính của Bạch Tiểu Thố, gân xanh trên trán nhiệt tình nổi lên,
mạch máu bất cứ lúc nào đều có thể nổ tung.
Nữ nhân chết tiệt này, hắn thật muốn bóp chết nàng ngay lập tức, để diệt trừ hậu họa về sau!
"Không muốn!" Bạch Tiểu Thố chu cái miệng nhỏ nhắn, hai tay mảnh khảnh không
thuận theo cũng không buông ra, còn rất dũng cảm ôm lấy cổ Vũ Văn Tinh,
lấy lòng nói, "Phu quân, ta cùng chàng ngủ, chàng ngủ không được, ta kể
chuyện xưa cho chàng nghe!"
Vương gia biến thái này ngủ không được (ngon giấc), tính tình mới không tốt như vậy.
Hic, có đôi khi, cảm thấy hắn cũng thật đáng thương, một người ban đêm không ngủ được, rất thê thảm.
Nghĩ như vậy, đột nhiên Bạch Tiểu Thố dùng sức ôm lấy Vũ Văn Tinh, trong đôi mắt to sáng long lanh tràn ngập tình cảm trìu mến.
"Vương gia phu quân, về sau ta đều ở bên cạnh chàng, được không?"
Vũ Văn Tinh vốn định đưa tay đẩy Bạch Tiểu Thố từ trên người hắn ra, nhưng do những lời bất ngờ này của Bạch Tiểu Thố mà tay chân cứng ngắc, hai
tay định đẩy Bạch Tiểu Thố ra lại dừng ở trên vai của nàng.
Thật
lâu sau, hai tay Vũ Văn Tinh không quen, dọc theo lưng của Bạch Tiểu Thố chậm rãi trượt xuống thắt lưng của nàng, hai tay của hắn cứng ngắc,
siết chặt lại.
Mấy năm nay, hắn dường như chưa bao giờ nghe có
người nào nói nguyện ý ở cạnh hắn, nhưng những lời này lại được nữ nhân
mình ghét nhất nói ra, không khỏi...... làm cho lòng hắn có một
chút ấm áp.
"Bổn vương không cần ngươi thương hại!" Vũ Văn Tinh
cảm thấy mất mặt, khẩu khí cũng trở lên cứng rắn hơn, nhưng hai tay lại
ôm chặt Bạch Tiểu Thố không buông.
"Phu quân, chàng hóa ra lại
thích nói những lời trái với lòng mình!" Tuy rằng bị Vũ Văn Tinh ôm thật sự khó chịu, nhưng sau khi Bạch Tiểu Thố ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt
tuấn tú vô cùng không được tự nhiên kia, đột nhiên trên môi lại nở nụ
cười, bẹp một tiếng hôn lên đôi môi mỏng của Vũ Văn Tinh.
Vương gia biến thái này lúc không được tự nhiên, kỳ thật rất đáng yêu!
Ách...... Bạch Tiểu Thố hình như đã quên mất một chuyện vô cùng ‘bi
kịch’, sau mỗi lần hôn nam nhân, nàng lại biến thành con thỏ.
Biến thành con thỏ không có việc gì, Bạch Tiểu Thố giãy dụa từ trong đống y
phục đi ra, cố gắng vươn tới ngực Vũ Văn Tinh, sau khi cố sức phủi phủi
vạt áo của người nào đó, ung dung nằm lỳ ở trong đó, không chịu đi ra.
Vũ Văn Tinh ảo não, muốn xách con thỏ đang cuộn tròn trong ngực ra ngoài
dạy bảo một chút, nhưng nhịn rồi lại nhẫn, rốt cục không đành lòng, bàn
tay to vốn tính xách cái tai thỏ kia lại đổi thành vuốt ve, mà một bàn
tay to khác cầm lấy vạt áo phủ lên, khiến cho Bạch Tiểu Thố ở trong ngực hắn càng được ấm áp hơn.
Bạch Tiểu Thố, ngươi con thỏ ngu ngốc này, bổn vương nhất định ăn ngươi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...