Vẻ mặt nàng tha thiết cùng chân thành, trong lòng Dạ Lăng Bắc Sơn nóng lên.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy làm phiền muội".
Rất nhanh Dạ Lăng Bắc sơn liền chuyển đến nơi ở của Tứ vương gia, thế nhưng Mai Ngọc Dương hiểu được, có Sở băng ở đây, không bao lâu nữa nhất định Dạ Lăng Thiên Trì cũng sẽ biết.
Chỉ cần có nàng ta ở trong viện, vậy thì chuyện gì nhà họ Mai cũng sẽ biết.
Chu An cho người chuẩn bị phòng ở cho Dạ Lăng Bắc Sơn , khoảng cách phòng của hắn với phòng của Mai Ngọc Dương không quá xa.
Hộ vệ trong viện là người trong phủ của của Dạ Lăng Bắc Sơn , mấy ngày nay thực phẩm đều do một nhà bếp nhỏ chuẩn bị, điều này chính là ý mà Mai Ngọc Dương đề ra.
Ngày đầu tiên Dạ Lăng Bác Sơn chuyển đến cũng là ngày mà Dạ chi nguyệt cắt chỉ vết thương.
Hắn đã lâu không gặp Tứ đệ, thân lại là huynh trưởng không thể không quan tâm đến đệ đệ, cho nên hắn lẳng lặng ngồi một bên nhìn động tác của Mai Ngọc Dương.
Bởi vì Dạ Lăng Chi nguyệt khá cẩn thận, mấy ngày này đều nằm trên giường, căn bản không có ra khỏi phòng, cho nên miệng vết thương cũng hồi phục rất nhanh chóng.
Mai Ngọc Dương thuần thục, khéo léo dùng kéo cắt mũi chỉ, hơn hai mươi mũi, lúc dỡ bỏ còn tốn nhiều thời gian cùng công sức hơn lúc khẩu miệng vết thương.
Vẻ mặt nàng rất chuyên tâm, trán đã lấm tấm mồ hội.
Không hiểu vì sao, tầm mắt của Dạ Lăng Chi nguyệt thể rời khỏi khuôn mặt nàng.
Thấy giọt mồ hôi của nàng chạy dọc theo sườn mặt, sắp rơi xuống, hắn cầm lấy khăn lau trên mặt, nhanh chóng giúp nàng lau đi.
Động tác của Mai Ngọc Dương dừng lại, khuôn mặt hiện lên sự sửng sốt, ánh mất mờ mịt nhìn hắn.
Dạ Lăng Chi nguyệt không được tự nhiên, phụng phịu thúc giục nàng: “Động tác nhanh chóng lên”
"Gấp cái gì, vội vàng đi đầu thai sao?” Nàng rút sợi chỉ cuối cùng ra, đem thảo dược trong bát đắp lên vết thương, dùng băng gạc quần lại kỹ càng.
Chờ khi Mai Ngọc Dương ra ngoài lấy nước, Dạ Lăng Bắc Sơn lộ ra nụ cười khó đoán, hắn nhìn Dạ chi nguyệt nói: “So với trước kia, quan hệ hiện tại của hai người đã tốt lên rất nhiều".
Người ngồi trên giường bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Tam ca, huynh hiểu nhầm, đệ.
Đệ thật sự rất chán ghét nàng."
“Phải không? Nàng tốt như vậy, vì sao đệ không thích nàng".
Vì sao để không thích nàng? Câu hỏi của Dạ Lăng Bắc Sơn cứ quanh quẩn trong đầu Dạ Lăng Chi nguyệt khiến cho tâm tình của hắn không yên.
Mai Ngọc Dương sau khi trở về khuôn mặt mang theo nét cười, nàng cười khanh khách, nhìn Dạ Lăng Bắc Sơn nói: “Tam ca, ta nghe chu quản sự nói Vân hạc lâu có vũ đoàn đến biểu diễn, vũ đoàn này bình thường đi diễn lưu động, rất ít khi đến kinh đô để biểu diễn, cùng đi xem đi.”
Chu An làm trưởng quây của Vân hạc lâu, Mai Ngọc Dương cũng đoán ra đó là sản nghiệp của Dạ Lăng Chi nguyệt , như vậy đó cũng được coi là một nơi an toàn.
Dạ Lăng Chi nguyệt nhìn về phía Dạ Lăng Bắc Sơn đang đợi câu trả lời từ hắn.
Tuy nhiên hắn cảm nhận được Dạ Lăng Bắc Sơn sẽ không đồng ý, đừng nói là một vũ đạo dân gian, ngay cả những buổi yến tiệc linh đình trong cung cũng rất ít khi thấy hắn xuất hiện, Hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng không trách cứ gì.
Quả nhiên, Dạ Lăng Bắc Sơn cười, xin lỗi: “Huynh không thích những nơi náo nhiệt, sẽ không đi.”
“Đừng"
Mai Ngọc Dương không cho có cơ hội cự tuyệt: “Huynh không thể sống tẻ nhạt ở một nơi yên tĩnh mãi được, hơn nữa những nơi náo nhiệt có thể giúp huynh xua đuổi sát khí trên người.
Đi thôi, Tứ vương gia cũng cùng đi đi.”
Dạ Lăng Chi nguyệt hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ trong lòng nàng có khi nào hỏi qua ý kiến của ta.
Tuy nhiên biết rõ, Mai Ngọc Dương là thầy thuốc, khẳng định là muốn làm điều tốt nhất cho Dạ Lăng Bắc Sơn, vì thế cũng khuyên nhủ: “Tam ca, gần đây thời tiết cũng không tồi, rất thích hợp để ra ngoài, chúng ta ra ngoài coi như đi dạo cho khuây khoả "
Dạ Lăng Bắc Sơn âm trầm mấy giây, ngẩng đầu nhìn vào chờ mong của Mai Ngọc Dương khoé miệng hiện lên nụ cười.
Nhưng Mai Ngọc Dương không nghĩ tới buổi tối hôm đó Sở băng cũng đi theo bọn họ ra ngoài.
Nàng giúp Dạ Lăng Bắc Sơn châm cứu một lần nữa, qua mấy canh giờ liền giúp hắn đi ra sân sau tìm Dạ Lăng Chi nguyệt.
Ai ngờ Dạ Lăng Chi nguyệt mang theo Sở băng theo, Mai Ngọc Dương nhướng mày, nhìn về phía Dạ Lăng Chi nguyệt : “Vương gia định dẫn cả nàng ta đi cùng"
“Đúng, Băng Nhi rất thích xem những buổi biểu diễn vũ ,Dạ Lăng Chi nguyệt lại quay sang hỏi ý kiến Dạ Lăng Bắc Sơn.
Ca, đệ có thể mang theo Băng Nhi đi cùng chứ?”
Dạ Lăng Bắc sơn đương nhiên sẽ không cự tuyệt, bốn người liền bước lên xe ngựa Trên đường, Dạ Lăng Bắc Sơn phát hiện Mai Ngọc Dương rất trầm mặc.
Lúc trước hắn thấy tính cách của nàng vô cùng hoạt bát, hơn nữa mấy ngày nay vào lúc giúp châm cứu nàng cũng nói không ngừng, ai ngờ chỉ trong chớp mắt nàng lại không hề hé răng nói một lời.
Ngược lại Sở băng cùng Dạ Lăng Chi nguyệt lại nói nói cười cười, ngôi sát lại cạnh nhau, tay khoác tay, thoạt nhìn trông hai người vô cùng thân mật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...