"Ngọc Dương , làm sao vậy?” Dạ Lăng Bác Sơn có chút lo lắng, bởi vì hắn thấy được dáng vẻ sợ hãi hiện rõ lên trên khuôn mặt nàng.
Nàng không thể không sợ hãi, hàng lông mi khẽ run rẩy: “Tam ca, huynh trúng độc sát “Độc sát," "đó là cái gì vậy?”
Dạ Lăng Bắc Sơn vươn tay trái về phía nàng, muốn nàng đỡ hắn đứng dậy.
Nghe nói vậy, khoé môi DạLăng Bắc sơn run rẩy.
“Độc sát trong cơ thể huynh là loại độc mạnh nhất trong các loại độc, tên là tử sát.
Có nghĩa là nó phải dùng mạng sống của người khác để trả giá, làm cho huynh bị tra tấn đến mức sống không bằng chết, vào lúc trước khi chết, bọn họ dùng bùa chú viết tên của huynh lên đó rồi đem tiêu hủy, như vậy sẽ làm cho bọn họ nhớ kỹ bọn họ vì huynh mà chết.
Dạ Lăng Bắc son lẳng lặng nhìn nàng, nét mặt ôn hòa hiện lên sự thương cảm cùng khiếp sợ.
Nàng tiến đến gần hơn, vội vàng hỏi: “Tam ca, có phải huynh thường xuyên gặp ác mộng, trong giấc mộng có người đến tìm huynh, còn gào khóc?”
“Đúng vậy, lúc vừa mới phát bệnh, không đúng, là vào thời điểm trúng độc, đêm nào huynh cũng gặp ác mộng, tâm trạng luôn thấp thỏm.
Phụ hoàng phải mời đại sư Huyền Trang ở chùa đến dùng bùa để cầu phúc cho huynh, sau đó huynh mới có thể ngủ yên.”
“Người trong giấc mộng có dáng vẻ như thế nào, huynh có còn nhớ rõ không, có thể miêu tả vẻ ngoài của người đó không?”
Dạ Lăng Bắc sơn khẽ lắc đầu: “Đã lâu không còn gặp ác mộng, tất cả ký ức về giấc mộng cũng sớm đã quên khoé miệng Mai Ngọc Dương khẽ mấp “Muội nhớ rõ Tam ca rất am hiểu về hội họa, như vậy nói về mặt trí nhớ cũng nhất định phải nhớ lâu hơn người thường chứ?” mặt hắn buồn.
Đã lâu rồi huynh không có họa bút.
“Huynh không muốn cứu bản thân sao?” Mai Ngọc Dương nhìn với ánh mắt cầu “Nghĩ kỹ lại một lần nữa xem, biết lại có thể nhớ lại dáng vẻ của người đó, sau đó dùng bút vẽ lại chân dung của người đó!”
Dạ Lăng Bắc Sơn khó hiểu nhìn chăm chăm vào nàng: “Muội thật sự có biện pháp sao?”
“Có hay không còn chưa biết, nhưng nếu không thử thì cả đời này của huynh đều bị...Mai Ngọc Dương nhắc nhở “Bắt đầu từ đêm nay, không cần mang theo lá bùa đó đi ngủ nữa.
Khi gặp phải ác mộng, nếu người trong mộng lần trước lại đến tìm huynh, huynh nhớ kỹ khuôn mặt người đó, có thể nhớ được bao nhiêu thì nhớ, sau đó vẽ giấy.” Lòng bàn tay nàng toàn là mồ hôi lạnh: “Tam ca, huynh ngủ một giấc đi, mong rằng huynh có thể gặp lại người
Từ hoàng cung đi ra, Mai Ngọc Dương cảm thấy cơ thể vô cùng suy nhược.
Vừa rồi nàng dùng rất nhiều linh lực, sợ rằng lúc ngồi trong xe ngựa, cả người sẽ rơi vào trạng thái tê liệt.
Vất vả lắm mới có thể về đến phủ, giang Đông đã chạy ra “Tứ vương phi, Tứ vương gia muốn gặp ngài.”
Mai Ngọc Dương được đỡ vào phòng ngủ, Dạ Lăng Chi nguyệt nghe tin nàng vào cung thì có chút tức giận, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của nàng, những lời trách cứ liền nuốt ngược vào bụng, không nói nên lời nào, giọng nói mang theo vài phần tức giận: “Nàng đến nơi tam ca ở, quấy rầy huynh ấy làm gì?” hậu bảo ta Nàng đưa bàn tay dơ lên phủi đi bụi bẩn bám vào áo: ” Ta có chuyện muốn nói cùng Tứ vương gia.”
Đợi đám người hầu lui xuống, nàng mới nói cho hắn biết mọi chuyện,Dạ Lăng Chi nguyệt nghe xong hai mắt liền mở lớn nhìn nàng.
“Người nào lại độc ác như vậy, lại có thể nham hiểm dùng loại độc như vậy giết huynh ấy.”
Mai Ngọc Dương hít một hơi thật sâu: ” Huynh ấy là thái tử, huynh ấy không chết, thì ngôi vị kia sẽ không thể chuyển cho bất kỳ ai.”
Dạ Lăng Chi nguyệt cụp mắt xuống, trong lòng không khỏi dây lên sự đau xót.
Nàng ngập ngừng hỏi: “Nếu ta cứu Tam ca, huynh sẽ không phản đối chứ?”
“Huynh phản đối gì chứ..
Không đúng, nàng có biện pháp cứu huynh ấy!” Hắn vui mừng nhìn về phía nàng, thiếu chút nữa quên mất bản thân là người mắc bệnh, lập tức ngồi thẳng dậy.
Mai Ngọc Dương vội vàng đi đến đỡ hãn: “Huynh định làm gì, không muốn sống nữa sao!”
Nàng bước đến bên giường, đứng cũng cảm thấy không vững đành chỉ có thể ngồi xuống giường thở một cách khó nhọc.
Dạ Lăng Chi nguyệt nghi ngờ nhìn chăm chăm vào nàng: “Vì sao nàng lại suy yếu như vậy?”
“Còn không phải vì vào thời điểm xem xét bệnh tình cho Tam ca dùng...” Nàng nói đến đây liền giật mình, lập tức ngậm chặt miệng lại “Dùng cái gì?”
Mai Ngọc Dương lập tức chuyển đề tài: “Giải độc chỉ có một biện pháp duy nhất đó chính là tìm được người hạ độc, hoàn thành những gì người đó khi còn sống mong muốn, như thể có thể triệt tiêu đi oán khí.
Oán khí tỏa ra, độc sẽ không còn.
“Nàng mới vừa nói, tử sát có thể liên quan đến rất nhiều mạng người?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...