Lý Huyền cắn chặt răng: “Vương gia có từng nghĩ, vị Trắc phi kia không hề đơn giản như người nghĩ không, ngài biết rõ nàng ta cũng không hề vô tội lại khăng khăng bảo vệ nàng ta, tình nguyện hy sinh thê tử cưới hỏi đàng hoàng kia, đây là chuyện quân tử nên làm sao?”
Dạ Lăng Chi nguyệt nhấc chân đá ngã người trên mặt đất: “Ai cho ngươi lá gan nói chuyện như vậy với bổn vương?”
Hắn ngẩng đầu: “Thuộc hạ chỉ ăn ngay nói thật.
”
Mộ cỗ sát khí bao trùm, Lý Huyền cảm giác cơ thể run lên, tay chân lạnh lẽo.
“Bổn vương bao che Trắc phí thì Sao?Mai Ngọc Dương trăm phương ngàn kế có được vị trí Vương phí, vậy thì phải chịu đựng sự áp lực và nguy hiểm của vị trí này, nếu như không qua được thì chính là do báo ứng”
Gương mặt tuấn mỹ của hắn trở nên lạnh nhạt dường thương hại lúc trước ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn.
“Nếu nàng bình an không việc gì mà trở về thì vần là Tứ vương phi như cũ, nếu bị nghiêm trị cầm tù, thì cũng do vận khí nàng không tốt”
Đại tông chính viện vắng lặng, đêm lạnh.
Một người cầm roi dính nước muối hung hăng quất vào người Mai Ngọc Dương
Nàng đau đớn tới mức giật mình, nhưng nhịn xuống không hé răng một lời, môi bị cắn nát.
“Tứ vương phi còn không chịu nhận tội sao?
Tội gì cường ngạnh chống đau khổ da thịt hiện tại, chỉ bằng sớm nói thật, không chừng Minh Thân vương sẽ xử nhẹ.
”
Nàng ngửa đầu tùy ý cười, mặt không giọt máy, khuôn mặt lại tuyệt mỹ như câu tâm đoạt phách: “Chuyện bổn cung không làm, vì sao phải nhận?”
Bang! Lại một rôi, trên người nàng vết thương cũ chưa khỏi, còn bị quật thêm vết thương mới, cảm giác đau đớn xuyên tim.
Trong lòng Mai Ngọc Dương tự giêu, một đời này của nàng thật sự quá chông gai.
Cho dù nàng muốn lánh đời, phiền toái luôn đến cửa tìm nàng, căn bản không trốn được.
Giấy trắng mực đen đưa đến trước mặt nàng, đây là muốn buộc nàng nhận tội.
Minh Thân vương từ lức bắt đầu đã không cho nàng có cơ hội biện giải, cho dù nàng dùng cách nào để giải vây cũng bị vô tình phủ quyết.
Đối với luật phảp Bắc Thần Mai Ngọc Dương không rõ.
Tuy thân là Vương phi, mặc dù làm chết người cũng không tới mức đền mạng, nhưng lại có thể bị cầm tù dài hạn, thậm chí bị biếm làm thứ dân vô cũng không chừng mũi roi đầu hổ mỗi phút đều đánh vào da thịt nàng, bị tra tấn tới mức mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại nàng đã nằm trong đại lao trên mặt đấy, Mai Ngọc Dương khó chịu, sau đó lại cảm thấy đau đớn.
Trong lòng nàng rõ ràng, lúc này chỉ vừa bắt đầu.
Sau đó sẽ có nhiều hình phạt khác chờ mình, trừ khi nàng nhận tội hoặc tìm được chứng cứ có lợi, băng không sẽ bị liên tục bức cung.
Dạ Lăng Chi nguyệt sẽ giúp nàng sao?
Mai Ngọc Dương rũ mắt, theo hiểu biết của nàng thì đại khái là hắn mong ngóng nàng chết đi, sao lại giúp nàng, thật buồn cười.
Cửa nhà tù kẽo kẹt mở ra, Mai Ngọc Dương ngẩng đầu nhìn lên một nữ nhân béo đang đi tới, đem bát cơm ném về phía nàng, tho lỗ nói: Mau ăn, ăn xong ta còn thu dọn.
”
Mai Ngọc Dương đặt ở chop mũi thấy mùi: “Cơm thiu.
”
Nữ nhân béo không khách khí xì một tiếng khinh miệt: “Thiu thì sao, ngươi tưởng bản thân còn là Vương phi, có ăn là tốt rồi.
Ta nói cho ngươi biết, vào đại tông chính viện này, ngươi đừng nghĩ đi ral”
“Đúng không?” Lông mi Mai Ngọc Dương chớp chớp: “Bổn cung ăn chậm, ngươi ra ngoài chờ đi”
“Thật phiền toái!” Nữ nhân béo cũng không muốn đứng lâu, ra ngoài tìm ghế dựa ngồi chờ.
Thấy nang ta đi xa, Mai Ngọc Dương dùng hết sức lực cuối cùng, dùng linh lực lấy ra một lọ dược.
Nàng nhìn bình dược liếc mắt một cái, không chút do dự đem nửa bình đổ vào tron cơm.
Muốn nàng nhận tội cũng phải xem người hại nàng có bản lĩnh không!
Bên ngoài, mặt trời ấm áp tỏa sáng, trong nhà giam u tối ẩm ướt, một khắc cũng không muốn ở nữa.
Nữ nhân béo không kiên nhẫn quay vào xem Mai Ngọc Dương ăn xong chưa, nhưng khi quay vào thì sợ ngây người Mai Ngọc Dương ngã trên nền đất, thân thể run rấy.
Miệng nàng còn sùi bọt mép, đây chính là trúng độc.
“A, a, người đâu, chết người rồi! Tứ vương phi xảy ra chuyện rồi”
Trong ngự thư phòng, Minh Thân vương bẩm báo với Chiêu Cách đế sự tình: “Hoàng huynh, Tứ vương phi hành sự luôn tùy tiện, bây giờ lại âm ĩ hại mạng người, thân đệ cho răng vì bản thân nàng học y nên mới tìm người dân bình thường thử tay nghê, ai ngờ lại làm chết người.
”
Hôm nay trên triều, tâm tình Chiêu Cách đế không tốt, hai đại thân thượng nghị chuyện thuế má, nói đi nói lại cuối cùng không ra được hôi kết.
Minh Thân vương lựa lúc này tới Ngự thư phòng bẩm váo, vốn tưởng rảng Chiêu Cách đế sẽ càng tức giận.
Ai ngờ hắn chỉ nhíu mày, nhẹ nhàng chuyến động ngón tay hỏi: “Nàng đã nhận tội sao?”
“Tứ vương phi ngang bướng hồ đồ, thần đề nhiều lân khuyên bảo nàng nhưng lại không được, thế nào cũng không chịu nhận “Vậy tái thẩm lần nữa với người báo quan, đem nguyên nhân chỉ tiết nói rõ ràng, Đứa bé này tính tình hơi lớn mật, nhưng tâm địa không xấu, không nhận tội có thể là bị oan uổng.
”
“Một dân nữ sẽ không có gan vu hấm Vương phi, theo thần đệ thấy, nhất định Tứ vương phi quá đáng, mặc kệ thì sau này sẽ phát sinh chuyện tương tự”
Minh Thân vương không ngờ Chiêu Cách đề không nổi giận mà còn nói thay nàng mấy câu, tự dưng chột dạ Chiêu Cách đế nhìn hăn một cái: “Thân thể Tứ vương phi yếu đuổi, ngươi đừng quá khát khe với nàng.
”
Minh Thân vương đành đồng ý, đang định lui ra, Lưu công liền sốt ruột chạy vào bẩm báo: “Không tốt rồi Hoàng thượng, Tứ vường gia đến nói là Tứ vương phi ở đại tông chính viện bị hạ độc, hiện tại sống chết không rõ!”
Chiêu Cách đế bật dậy: “Mau tuyên!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...