Mai Ngọc Dương nhàn nhạt giải thích: “Tống đại nhân, phụ tử tiểu Nguyệt không thù không oán với bổn cung, sao ta lại giết hắn? Nếu thật sự muốn hại người, từ lúc bắt đầu sẽ không tận tâm tận lực thăm khám, càng không bảo quản gia trong phủ đốt khế ước bán mình của tiểu Nguyệt, còn cho bạc để nàng chăm sóc lão nhân kia”
Tống Nghiên trầm ngâm: “Dù cho Vương phi có tâm làm việc thiện, cũng không thể đảm bảo thủ pháp châm cứu hoàn toàn đúng, xin hỏi Vương phi học y thuật ở đâu”
d
Mai Ngọc Dương nhìn thoáng qua, nàng biết hắn chán ghét mình, nên cũng không mong chờ hắn cầu tình giúp.Nhưng cái danh Tứ vương phi, khi nàng xảy ra chuyện, Tứ vương phủ đừng mơ chỉ lo thân.Cho nên nàng đánh cuộc Dạ Lăng Chi Nguyệt sẽ không phá đám nàng.
“Từ nhỏ bổn cung rất thích y thuật nên có nghiên cứu qua, thường xuyên đọc y thư, khi tới vương phủ thì nhận Lý đại phu Lý Huyền làm sư phụ, đại nhân có thể mời Lý đại phu đến hỏi qua”
Dạ Lăng Chi Nguyệt âm thầm trừng mắt cảnh cáo nàng, nhưng vẫn cho người tìm Lý Huyền.
Tống Nghiên biết Giang Lý Huyền , hắn là nhi tử độc nhất của Lý danh y quá cố, y thuật cao minh.
Còn từng đến nha môn nghiệm thi, hỗ trợ giải quyết vài vụ án dùng độc.
Thấy hẳn tới, Tống Nghiên khách khí hỏi: “Vương phi nói Lý đại phu là sự phụ của nàng là thật?”
“Không sai” Lý Huyền chắp tay: “Tứ vương phi gả vào vương phủ thì theo ta học y, chưa từng lơ là, nàng tư chất thông minh, là một đệ tử tốt khó tìm”
“Theo Lý đại phu, Vương phi có khả năng sẽ châm cứu sai ***** ** không?”
Hắn kiên quyết lắc đầu: “Sẽ không”
Tống Nghiên đáng muốn nói gì đó, thì từ ngoài cửa có người vừa vừa nói vọng vào.
Nghe âm thanh thì có thể cảm nhận được sự uy nghiêm: “Chỉ dựa vào mấy câu nói của Giang đại phu, cũng không thể khẳng định Vương phi là lang băm hại chết người”
Mai Ngọc Dương nhíu mày, người này là ai?
Nàng ngẩn đầu, nhìn bộ dáng người kia cũng đã bốn mươi tuổi, gương mại lại rất anh tuấn.
Đặc biệt là đôi mắt sắc bén như chim ưng như nhìn chằm chằm con mồi, trong lúc vô ý lại chú ý tới đại ngọc bên hông hẳn.
Dùng chỉ bạc thêu tường vân, xem ra là hoàng tộc.
Quả nhiên giây tiếp theo lại thấy Dạ Lăng Chi Nguyệt cung kính hành lễ: “Tham kiến Minh Vương thúc”
Hắn là Minh Thân Vương là thân đệ đệ của đương kim Thánh thượng!
Nếu nhớ không nhầm, hắn rất được hoàng thượng coi trọng, địa vị vô cùng khác biệt.
Mai Ngọc Dương lại thấy phiền phức, sao hãn lại can dự vào.
“Tham kiến Minh Vương thúc” Nàng cũng hành lễ theo, lại bị Minh Thân vương nghiêm khắc đánh giá.
“Tứ vương phi, bổn vương nghe nói ngươi học nghệ không tinh thông, lại hại chết người, ồn ào tới mức bà tánh oán giận, ngươi có biết tội chưa?”
“Ngọc Dương tự hỏi bản thân đưa ra phương pháp chẩn trị hợp tình hợp lý, không có điểm nào khác biệt, Tống đại nhân nói tử huyệt bị thương tổn cũng không thể chứng minh chất tức làm, nhất định có người vu oan giá họa, thỉnh Vương thúc làm chủ cho chất tức!”
Đáng tiếc Minh Thân vương cũng không quan tâm: “Cho dù ngươi theo Lý Huyền học y, cũng không chứng minh ngươi có khả năng tự mình trị liệu.
Lý Huyền lại là gia thần của Tứ vương phủ, hắn có sự thiên vị là chuyện thường tình, ai biết được hắn giải vây cho ngươi”
Minh Thân Vương hỏi tiểu Nguyệt: “Ngoài Tứ vương phí, những người khác có tới gần phụ thân người không?”
“Không có ai khác.”
“Vậy ngươi có kẻ thù không?”
Tiểu Nguyệt quỳ trên mặt đất: “Cả nhà tiểu nhân không quyền thế, chỉ là bá tánh bình thường, sao dám đắc tội ai được”
Minh Thân Vương nhìn về phía Dạ Lăng Chi Nguyệt: “Nguyệt Nhi, mới đây hoàng thương vì hành vi quyền quý khi nhục dân thường mà nổi giận, ngươi là hoàng tử cần làm gương tốt, ta không hy vọng ngươi vì chuyện rieng mà trái pháp luật.”
Mai Ngọc Dương mặt mày rũ xuống, cảm thấy thật phiền.
Là ai hận nàng như thế, lại dùng loại chuyện này hãm hại nàng?
Chỉ sợ chuyện này không loạn, lại càng làm cho sự việc loạn hơn!
Dạ Lăng Chi Nguyệt nhìn Mai Ngọc Dương rồi nói: “Chất nhi không dám”
“Vậy thì được rồi, hiện tại Tứ vương phí có hiềm nghi lớn nhất, bổn vương muốn mang nàng tới Tông chính viện điều tra.”
Nàng tuy rằng chưa từng vào, nhưng biết rõ vào sẽ khó ra, đây là một nơi vô cùng khó chơi.
Đặc biệt là thái độ Minh Thân vương, tựa như nhằm vào nàng, dù không nguy hiểm tính mạng cũng sẽ mất một lớp da.
Đặc biệt minh thân vương này thái độ, tựa hồ rất là nhằm vào nàng, liền tính không có sinh mệnh nguy hiểm, chỉ sợ cũng muốn lột da.
Dạ Lăng Chi Nguyệt có chút do dự nhìn nàng: “MinhVương thúc, tuy nói Mai Ngọc Dương là người có hiềm nghỉ nhất, nhưng nàng cũng phải kẻ ngốc, nếu người kia bị bệnh do nàng trị liệu chuyện, thì nàng chính là người duy nhất bị hoài nghỉ, người bình thường sẽ không ngu như vậy.”
Minh Thân vương có chút khinh thường mà cười: “Nguyệt Nhi, sợ là ngươi quên mất, lúc trước Tứ vương phi làm nhiều chuyện hoang đường, người bình thường khong dám làm nàng đều làm, chính ngươi cũng bị hại, sao lại quên rồi”
Ngụ ý, chuyện Mai Ngọc Dương dại dột ai cũng biết, cả chuyện này cũng thế.
Mai Ngọc Dương nhíu mày thật chặt, nói với hắn: “Vương thúc, đúng là lúc trước Mai Ngọc Dương lỗ mãng, không biết đã đắc tội bao nhiêu người.
Chuyện ta chữa bệnh cho lão nhân kia cũng không phải bí mất, dù là Tứ vương phủ hay Mai gia cũng rất nhiều người biết, đảm bảo không ai truyền tin ra sao? Sao không phải là người có tâm theo dõi hãm hại ta?”
Minh Thân vương khẽ hừ một tiếng: “Kế tiếp bổn vương sẽ điều tra rõ, nhưng hiện tại theo quy củ, ngươi không muốn cũng phải đến đại tông chính viện.
Người đâu, mời Tứ vương phi đi một chuyến”
Hắn vừa dứt lời, phía sau Mai Ngọc Dương đã có hộ vệ áp giải nàng.
Minh Thân vương phụng thánh mệnh quản lý hoàng thân quốc thích, Dạ Lăng Chi Nguyệt cũng không có cách can ngăn.
“Vương phi” Thấy nàng sắp bị người mang đi, Dạ Lăng Chi Nguyệt đột nhiên gọi nàng.
“Vương phi” Mắt thấy nàng phải bị người cấp mang đi, Dạ Lăng Chi Nguyệt đột nhiên mở miệng.
Hắn nhìn thẳng nàng: “Làm chính là làm, không làm chính là không làm, nói sự thật là được.
Vương thức không phải là người không phận biệt trắng đen, nếu ngươi trong sạch, người sẽ trả lại công bằng cho ngươi.”
Mai Ngọc Dương nghe được ý tứ trong lời nói của Dạ Lăng Chi Nguyệt.
Hắn nhắn nhở nàng, dù bị nghiêm hình tra khảo cũng không được nhận tội?
Xem ra hắn cũng hiểu, bản thân nàng là bị người ta lập mưu hại, đối với Vương phủ chỉ có hại không có lợi.
Rất nhanh, đoàn người áp giải Mai Ngọc Dương đi.
Bọn họ vừa đi, Tống Nghiên không dám ở lâu, có chút khó xử nhìn Dạ Lăng Chi Nguyệt : “Tứ vương gia, nếu án tử này chuyển cho đại tông chính viện, vậy thì không thuộc kinh đô phủ, hạ quan sẽ mang tiểu Nguyệt đi”
Dạ Lăng Chi Nguyệt lạnh lùng nhìn người trên mặt đất: “Đợi đã,tiểu Nguyệt cô nương lưu lại.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...