Ái Phi Được Ân Sủng FULL
Một lát sau, Định Hải Nghĩa cho người mang cơm đến cho Thương Lạc.
Người đem cơm tới đeo khẩu trang bên trong.
Sau đó bên ngoài đeo mặt nạ đen, quấn khăn cổ và đeo hai lớp bao tay.
Sau lưng có áo choàng đen khoác nhẹ.
Dưới chân hắn đeo vớ dài bên trong trước, rồi mà đeo ủng vô.
Hắn thật là kỹ lượng.
Một chút hành tung cũng không bị lộ.
Bên ngoài đôi giày hắn cũng tận dụng bao ni lông bọc giày lại để tránh dính đất trên sàn nhà.Hắn không nói chuyện chỉ lẳng lặng đưa dĩa cơm và cởi trói cho cô.
Hắn chỉ nói đúng hai chữ:"Ăn đi" -lạnh lùng"Được tôi cảm ơn.
Anh tên gì vậy""Mau im lặng.
Đừng hỏi nhiều""Ờ."Ăn xong, tên đó giựt lấy dĩa đem đi.
Lúc tới ngưỡng cửa, bỗng hắn đứng yên.
Quay đầu lại nhìn Thương Lạc rồi nói:"Ta là Đỉnh Hạ Nhân."Hắn định đóng cửa lại thì cô chợt hỏi bất ngờ:"Anh có thể tháo mặt nạ cho tôi xem không""Nhiều chuyện"Sau khi hắn đóng cửa lại thì quên vẫn chưa trói tay cô lại.
Cô đi khắp căn phòng nhìn ngắm.
Cô đi tới cửa, cuối người nhìn qua khe cửa thì một tờ giấy vẽ chân dung một người đàn ông.
Cô lật sang mặt sau tờ giấy trên đó ghi: Vừa lòng cô rồi chứ!Cô chợt nhận ra đây là Đỉnh Hạ Nhân.
Hắn không đưa mặt trực tiếp cho cô xem nhưng đổi lại hắn đưa cho cô chân dung vẽ hắn.Định Hải Nghĩa lúc đó đẩy cửa bước vào, Thương Lạc vội giấu đi bức tranh.
Định Hải Nghĩa thấy Thương Lạc chưa được trói tay lại liền bực bội la lên:"Nãy là đứa nào đưa cơm cho nó, tại sao không trói cô ta lại.
Đứa nào""Dạ là thục hạ" "Là ngươi sao, lý do gì ngươi không trói cô ta lại hả.
Định phản ta sao" "Dạ không ạ, thục hạ không có ý phản người.
Lúc đi, thục hạ quên bẵng việc cô ta chưa bị trói nên.
Cho nên thục hạ...." "Cho nên ngươi quên luôn, mặc kệ cô ta chạy trốn sao hả đồ ngốc kia" "Thiếu chủ, thiếu chủ bớt giận ạ.
Thục hạ chỉ nhất thời quên, lần sau thục hạ sẽ cẩn thận hơn ạ.
Mong thiếu chủ đừng trách thục hạ" "Được rồi, nếu ta còn thấy chuyện này xảy ra thì.
Cái mạng chó này của ngươi coi như cho ta nhé" "Dạ vâng thiếu chủ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...