Lúc Yến Xu đến, bánh hạt dẻ mà Chu quý phi mang tới đã được đặt trên chiếc bàn lùn ở Ngự Thư Phòng.
Nàng vội vàng nhìn thoáng qua, thấy nắp hộp đồ ăn vẫn còn khép kín, trước mặt hoàng đế cũng không có chén đĩa, thầm nghĩ chắc là hắn còn chưa kịp ăn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chu quý phi khó chịu hỏi nàng: “Sao Lý quý nghi cũng tới đây thế?”
Ban nãy nàng ta mất cả buổi, thậm chí còn phải mượn danh nghĩa của Thái Hậu mới có thể tiến vào Ngự Thư Phòng, sao con tiện nhân này chỉ vừa cho người vào thông báo là bệ hạ đã cho vào rồi?
Yến Xu hành lễ với hoàng đế và nàng ta: “Ban nãy thần thiếp vừa nhặt được một sợi dây đeo ở trong điện, thấy nó hình như là của bệ hạ, cho nên thần thiếp mới vội vã sang đây đưa cho ngài ạ.”
Nói xong, nàng lập tức dâng lên một sợi dây đeo màu tím mà ban nãy mình lấy bừa ở trong điện.
Chậc, màu này vừa nhìn đã biết không phải đồ của đàn ông dùng rồi, nhưng Yến Xu cũng đâu có cách nào, không thấy nàng phải vội vã chạy tới cứu hoàng đế sao, làm gì còn hơi sức đâu mà đứng đó chọn màu nữa?
Chu quý phi thì lại cho rằng Yến Xu đang khoe mẽ với mình về chuyện đêm qua hoàng đế ngủ lại trong điện Cam Lộ, bởi vậy nàng ta tức giận tới mức hai mắt sắp phun lửa.
May mắn hoàng đế cũng không có vạch trần nàng, hắn chỉ ‘ồ’ lên một tiếng rồi nhận lấy sợi dây đeo kia.
Trái tim của Yến Xu cũng bình tĩnh lại, nàng thuận miệng nói: “Đúng rồi bệ hạ, sáng nay ngài có ăn bánh quả hồng, thái y từng dặn nếu đã ăn hồng thì sau đó không được ăn hạt dẻ, hai món này kỵ nhau, ăn chung sẽ gây đau bụng đấy ạ.”
【 Hoàng đế, ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây thôi, trong món bánh hạt dẻ kia có Tỏa Tình Tán, đàn ông bình thường ăn vào xong cứ kia gì là được, nhưng ngươi ăn vào sẽ hỗn loạn kinh mạch rồi tẩu hỏa nhập ma đấy! 】
Vũ Văn Lan âm thầm giật mình.
Ban nãy dựa vào tiếng lòng của Chu quý phi, hắn đã biết món điểm tâm có vấn đề.
Nhưng hắn không ngờ thứ bên trong lại độc ác đến vậy!
Thật hay giả đây?
Sao nàng lại biết cặn kẽ như vậy? Hơn nữa còn biết hậu quả sau khi hắn ăn phải nữa?
Chu quý phi đứng một bên giận tái mặt, món hôm nay nàng ta mang đến trùng hợp chính là bánh hạt dẻ, con tiện nhân này có ý gì đây?
Nàng ta nói: “Từ hôm nay là bắt đầu trai giới ba ngày, Thái Hậu sợ bệ hạ đói nên mới bảo bổn cung đưa bánh hạt dẻ tới, trước giờ ta chưa hề nghe qua chuyện quả hồng và hạt dẻ kỵ nhau đấy.” Chu quý phi vừa nói vừa lườm Yến Xu, trong ánh mắt lộ rõ vẻ uy hiếp.
Con tiện nhân này, nếu ngươi còn dám phá hư chuyện tốt của ta, ta nhất định sẽ băm nát ngươi ra thành trăm mảnh!
Ngay lúc này, lại thấy quân vương mở miệng nói với Yến Xu: “Suýt nữa Trẫm đã quên mất, may là có nàng nhắc nhở.”
Nói xong, hắn nhìn sang Chu quý phi: “Đành uổng phí tấm lòng của Thái Hậu vậy, xem ra hôm nay Trẫm không ăn được mẻ bánh hạt dẻ này rồi.”
Chu quý phi âm thầm siết chặt nắm tay, ngoài mặt miễn cưỡng cười vui: “Chỉ cần bệ hạ mạnh khỏe là tốt rồi ạ.”
Trong lòng thì cắn răng chửi um lên: 【 Con tiện nhân Lý Yến Xu nhà ngươi, bổn cung nhất định sẽ biến ngươi thành heo người (1)!!!! 】
Heo người?
Vũ Văn Lan tạm gác nỗi nghi hoặc với Yến Xu sang một bên, hắn nhìn Chu quý phi, nói: “Trẫm nhớ mấy ngày trước sắc mặt của Thừa Ân Công không tốt lắm, hẳn là do thiếu hụt khí huyết, bánh hạt dẻ này là thứ tốt, vừa lúc thưởng nó cho Thừa Ân Công đi.”
Vừa nghe đến đây, Yến Xu không khỏi sửng sốt.
Thưởng cho Thừa Ân Công ấy hả?
Trời mẹ ơi ý kiến này quá hay luôn còn gì!!!
Không biết lão già kia có chịu nổi không nữa?
Chu quý phi vội nói: “Nhưng thưa bệ hạ, đây là món mà Thái Hậu sai thần thiếp mang đến cho ngài mà ạ.”
Vũ Văn Lan cười nói: “Thừa Ân Công nào phải người ngoài.”
Chu quý phi nghẹn họng, chỉ đành nói: “Nhưng trong thời tiết giá lạnh như thế này, trên đường đưa sang đó thì món bánh sẽ bị nguội mất ạ.”
Vũ Văn Lan liếc nàng ta: “Trẫm sẽ cho thị vệ ra roi thúc ngựa mang đi, phủ Thừa Ân Công cách đây không xa, sẽ không nguội đâu.”
Lúc này Chu quý phi cũng cuống lên, nàng ta luôn miệng nói: “Hay là thôi đi ạ, phiền toái quá…”
Yến Xu đứng một bên vội đâm bị thóc, chọc bị gạo: “Quý phi nương nương khiêm tốn thế ạ, điểm tâm được bệ hạ ban cho chính là ân điển cực lớn đấy, Thừa Ân Công mà nhận được nhất định sẽ mang ơn đội nghĩa, vinh hạnh vô cùng.”
Nàng vừa nói xong, Vũ Văn Lan cũng gật đầu, quay sang ra lệnh cho Phú Hải: “Sai người đem bánh hạt dẻ mà quý phi mang đến đưa cho Thừa Ân Công đi, nhớ là phải ra roi thúc ngựa, đừng làm điểm tâm nguội đấy nhé.”
Phú Hải vội bẩm vâng, nhận lấy hộp đồ ăn rồi ra ngoài tìm người. Đam Mỹ Cổ Đại
Chu quý phi chỉ đành cố nén sự gấp gáp trong lòng: “Thần thiếp thay cha cảm tạ long ân của bệ hạ ạ. Thần thiếp không quấy rầy bệ hạ nữa, thần thiếp cáo lui.”
Dứt lời, nàng ta vội vàng rời đi.
Vũ Văn Lan nhìn về phía Yến Xu, ngay lúc hắn đang suy nghĩ nên mở miệng hỏi nàng như thế nào, lại thấy nàng cũng vội vã không kém: “Thần thiếp cũng không quấy rầy bệ hạ nữa, thần thiếp cáo lui trước ạ.”
Má ơi phải mau về ăn dưa mới được, xem xem cái lão Thừa Ân Công kia ăn bánh hạt dẻ xong rồi như thế nào!
Sau đó cũng vội vội vàng vàng đi ra khỏi cửa điện.
Vũ Văn Lan: “…”
Nàng ấy bảo… ăn dưa?
Hắn nhớ đêm qua hình như nàng ấy cũng nói như vậy.
Cái thứ gọi là ‘dưa’ này… rốt cuộc là cái gì?
~~
Về phần Chu quý phi, nàng ta gấp rút trở về cung Chung Túy, vừa về tới đã lập tức ra lệnh cho thái giám Chu Lai Thuận: “Mau sai người đến phủ Thừa Ân Công, nói cho cha ta tuyệt đối không được ăn món bánh hạt dẻ kia!”
Chu Lai Thuận vâng lời, vội ra ngoài tìm người.
Đáng tiếc bọn họ vẫn chậm một bước, khi tin tức của nàng ta truyền đến, Thừa Ân Công đã vui vẻ xem đây là vinh hạnh mà ăn hết hai cái.
Chậc chậc, đây là đồ do vua ban, là ân sủng to lớn đấy!!!
Chu quý phi sốt ruột chờ mất một canh giờ, mãi cho đến buổi trưa mới thấy Chu Lai Thuận trở về báo tin.
“Nương nương, khi người của chúng ta đến thì công gia đã ăn hết một nửa số bánh hạt dẻ rồi ạ…”
Cái gì!
Chu quý phi lập tức hỏi: “Thế cha ta sao rồi?”
“À thì…”
Chu Lai Thuận đỏ mặt, đành ghé sát vào tai của Chu quý phi thì thầm mấy câu.
Chu quý phi thiếu điều muốn tức chết luôn, giơ tay đập nát chiếc bình mai được trang trí trên men (2) trong tay.
Chu Lai Thuận vội vàng an ủi: “Nương nương chớ sốt ruột, đại phu đã kịp thời cho công gia uống thuốc rồi ạ, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày, hẳn là sẽ không có việc gì đâu.”
Chu quý phi cắn răng rít lên: “Lý Yến Xu!”
Nếu không phải hôm nay ả ta xen vào gây khó dễ thì tình huống hôm nay đâu phải như thế này!
Cha mình phải chịu thiệt ở ngoài cung, còn mình lại có khổ mà không nói nên lời!
Nào biết vừa mới dứt câu, cung nữ ở ngoài cửa đột nhiên bẩm báo: “Nương nương, có Phú công công ở cung Càn Minh tới ạ.”
Chú thích:
1. Heo người: Đoán chắc ai đọc cung đấu cũng biết cái này, người bị biến thành “heo người” sẽ bị chặt hết tay chân, sau đó móc mắt, chọc thủng tai, cho uống thuốc câm rồi ném vào nhà xí.
2. Bình mai được trang trí trên men: Bình mai là một loại bình gốm của Trung Quốc từ thời Đường, ban đầu nó được dùng để chứa rượu, nhưng vào thời Tống nó dần được sử dụng như vật để cắm hoa mai. Mọi người có thể google để tìm hiểu thêm về bình mai (từ khóa tìm kiếm: mai bình Trung Quốc) và trang trí trên men (từ khóa tìm kiếm: trang trí trên men)ha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...