Trong lúc Vũ Văn Lan còn đang kinh ngạc, lại nghe nàng khóc hu hu trong lòng: 【 Hu hu hu, ta muốn ăn gà hầm, mì thịt kho, thịt lừa nướng lửa lớn, bánh nướng chảo…】
“Nàng bị sao thế?” Hắn không nhịn được nữa, quyết định mở miệng hỏi.
Sao tự dưng trong đầu toàn là ăn ăn ăn thế này???
Yến Xu sợ hết hồn, lắp bắp nói: “Thần thiếp có… có bị sao đâu ạ.”
Còn chưa kịp nói xong, bụng nàng lại “rất biết phối hợp” kêu ‘ọt ọt’ một tiếng.
Vũ Văn Lan: “…”
Yến Xu: “…”
Hắn đánh giá nàng từ đầu tới chân, đột nhiên buồn cười hỏi: “Nàng chưa ăn cơm tối à?”
Yến Xu có hơi xấu hổ, lại càng thêm tủi thân: “Có ăn qua rồi, nhưng mà…”
Nó! Quá! Đạm! Bạc!
Ba bữa hôm nay của nàng đều toàn món chay, buổi tối thậm chí chỉ ăn có hai chén cháo trắng, trên bàn tuy có bốn món ăn nhưng lại là canh khổ qua, củ sen xào giòn, cải trắng xào giấm và đậu hủ hoàng kim.
Mẹ nó chứ, mới nóng trong người có một xíu thôi mà đã bắt nàng làm ni cô rồi, một chút vụn thịt cũng không được ăn, kiểu này thì động vật ăn thịt như nàng làm sao mà sống nổi?
Vũ Văn Lan lập tức hiểu ngay, hắn chỉ đành nhịn cười khuyên nàng: “Phòng bếp cũng chỉ chuẩn bị món ăn dựa theo lời dặn của y sư mà thôi, vì thân thể của nàng, nàng ráng nhịn một chút đi, chờ khỏi bệnh lại tha hồ ăn tiếp.”
Yến Xu ỉu xìu đáp một tiếng: “… Vâng ạ.”
Hai người lại nhắm mắt lại.
Tiếng thở của Vũ Văn Lan dần trở nên đều đều, mà Yến Xu lại vẫn không thể ngủ được.
Nghĩ nghĩ, nàng thử gọi hệ thống: 【 Thống iu, cậu có gì ăn được hông? 】
Hệ thống: 【??? Gì zậy má? Vượt qua phạm vi nghiệp vụ của tui rồi bà ơi. 】
Yến Xu: 【 Tui sắp chết đói rồi nè, không ấy nhà ai đang có gì ăn ngon cậu kể tui nghe thử, để tui tự an ủi bản thân một chút. 】
Hệ thống: 【… Lần đầu tui biết vụ ‘nghe kể cho đỡ thèm’ này luôn á. Nhưng cũng trùng hợp ghê, để tui kể bà nghe về bữa tiệc gia đình của Thượng thư bộ Hộ đêm nay nè, tin nóng mới ra lò luôn. 】
Yến Xu: 【? Bộ nhà của bọn họ có cái gì đặc biệt hả? 】
Hệ thống: 【 Bà nghe qua đậu hủ não cá chưa? Dùng não của năm trăm con cá chép mới có thể làm ra một mâm đấy. 】
Yến Xu: 【 Cái gì? Dùng não của năm trăm con cá chép để làm đậu hủ á hả? Lão già kia đúng là không tiếc tiền ha! 】
Quân vương đang mơ ngủ đột nhiên bị tiếng hô này làm giật mình.
—— Hả? Lão già kia? Là lão già nào?
Trong lúc hắn còn chưa hiểu mô tê gì, nàng lại nói tiếp: 【 Tay gấu hầm với sốt thược dược? Trời má sao tàn nhẫn dữ vậy! Gấu cưng sẽ đau lắm luôn á! 】
【 Cái gì? Hơn một ngàn con cá lù đù vàng biển Đông mà mỗi con chỉ lấy một miếng thịt trên mang cá đem chưng thành chả cá? Chậc chậc, cái lão Thượng thư bộ Hộ này còn trâu bò hơn cả hoàng đế nữa, ăn một bữa tiệc mừng thọ thôi mà giết chết bao nhiêu là sinh mạng! 】
Vũ Văn Lan hiểu ngay, thì ra nàng đang nói tới Thượng thư bộ Hộ – Tề Vi Trai.
Không sai, hôm nay đúng là ngày Tề Vi Trai tổ chức lễ mừng thọ.
Nhưng đậu hủ não cá, tay gấu hầm thược dược, chả cá lù đù vàng lại là sao thế này?
Nếu đúng như lời nàng nói, bữa tiệc này phải tốn gần vạn lượng bạc chứ ít gì?
Nhưng mấy ngày trước khi quyên góp cứu tế thiên tai, lão già này còn liên tục tới khóc lóc kêu khổ với hắn.
Không được, xem ra phải cho người đi điều tra Tề phủ mới được.
Nghĩ như vậy, hắn lại sực nhớ ra một chuyện, sao nàng lại biết nữa?
Đương nhiên, những câu đố trên người nàng đã nhiều đến nỗi hắn không giải kịp, thậm chí còn có phần… tập mãi thành thói quen.
Tâm tình Vũ Văn Lan phức tạp cực kỳ, hắn mở miệng hỏi: “Nàng còn đói không? Muốn gọi phòng bếp chuẩn bị bữa khuya bưng lại đây không?”
Ai biết nàng lại nhoẻn miệng cười: “Cám ơn bệ hạ, thần thiếp không còn đói nữa ạ, chúng ta ngủ thôi.”
Đây chính là tác dụng của livestream mukbang đó biết hông, nhìn người khác ăn xong mình cũng có cảm giác như vừa được ăn, do đó cũng có cảm giác thỏa mãn theo. Đời trước bởi vì bệnh nặng không ăn được gì cho nên nàng mới thành fan trung thành của những kênh livestream mukbang đó.
Đương nhiên, mấy món đậu hủ não cá rồi tay gấu gì đó, tuy rằng chúng nó đều rất sang quý nhưng nàng lại chẳng hề muốn ăn, nghiệp quá trời quá đất hà!
Cho nên tốt nhất vẫn mau ngủ thôi, sáng mai mở mắt ra là có thể ăn bữa sáng rồi.
Dứt lời, nàng lập tức nhắm mắt lại ngủ.
Vũ Văn Lan: “???”
Nàng nói gì nãy giờ vậy?
Hơn nữa, mục đích chính đêm nay của hắn khi tới là cái gì?
Nhìn nàng ngủ khò khò, hắn lại không hề có chút buồn ngủ nào, trong đầu giờ chỉ toàn bốn chữ ‘điều tra quan tham’ chạy qua chạy lại…
~~
Mà lúc này trong cung Chung Túy, ma ma bên người Thái Hậu – Trang ma ma – đang nói chuyện với Chu quý phi.
“Quý phi nương nương tuyệt đối không nên gấp gáp, trong cung này có nhiều phụ nữ như vậy, cho dù không phải Lý quý nghi thì cũng sẽ là người khác mà thôi, cho nên ngài tuyệt đối không thể chỉ nhìn trước mắt, phải biết bắt đúng trọng tâm mới được.”
Chu quý phi dẩu miệng nói: “Nhưng bắt thế nào bây giờ? Bệ hạ không chịu cho ta cơ hội, cũng im bặt không nhắc tới việc lập Hậu, chẳng lẽ muốn ta chờ tới chết sao?”
Dù sao Trang ma ma cũng là tâm phúc của Thái Hậu, lời này là nàng ta cố ý nói cho Thái Hậu nghe.
Chỉ thấy Trang ma ma cười nói: “Ngài xuất thân cao quý, huống chi trong cung còn có Thái Hậu làm chủ, cần gì phải lo lắng không có cơ hội? Chỉ cần ngài không chạm phải điểm cấm kỵ của bệ hạ, những chuyện còn lại đương nhiên đều sẽ như nước chảy thành sông.”
Bà ta nói thế chẳng lẽ là… Chỉ cần nàng ta chịu chờ đợi là sẽ có hy vọng?
Chu quý phi đảo tròng mắt, vội vàng đáp vâng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...