Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Loại chuyện này mà nàng cũng thích xem ư? Hắn còn tưởng nàng ấy chỉ thích xem cãi nhau và đánh nhau thôi chứ…

Không chờ hắn kịp nói cái gì, Yến Xu đã vội ghé sát vào ôm lấy cánh tay của hắn rồi lắc lắc: “Bệ hạ… Xin ngài đó… Thần thiếp không nỡ rời xa ngài đâu mà…”

Vũ Văn Lan: “…”

Chậc, tuy biết nàng ấy đang giả vờ, nhưng nói thật thì hắn cảm thấy rất thích thú khi được nàng làm nũng như thế này.

Với cả, nếu nàng còn lắc thêm nữa thì chỉ sợ cả hai sẽ không đi ra khỏi căn phòng này được mất…

Vũ Văn Lan gật đầu: “Vậy cùng đi thôi.”

Nói xong, hắn giơ tay ôm nàng vào lòng vuốt ve mấy cái rồi mới chịu xuống giường.

Yến Xu lập tức “vâng” một tiếng, sau đó vội vàng đi thay quần áo và trang điểm, không qua bao lâu cả hai đã lên đường đến cung Từ An.

Đợi đến nơi, cả hai vừa mới hành lễ với Thái Hậu xong thì đã nghe cung nhân bẩm báo, nói là vị Tông đô tư kia đã tới rồi.

Vì giúp con gái chữa bệnh, Mục phu nhân đã gắng gượng để thái y lấy máu tận bốn lần, lúc này thân thể của bà ấy đã sắp không chịu nổi nữa, Thái Hậu nóng ruột vô cùng, vừa nghe thế đã vội cho người gọi đối phương vào.

Yến Xu cũng vội đi vào phòng trong – nơi hai mẹ con Mục phu nhân đang ở – để lảng tránh, đương nhiên nàng vẫn hóng chuyện xảy ra bên ngoài thông qua phần khe cửa.


Một lúc sau, chỉ thấy một người đàn ông có vóc người cường tráng đi vào trong điện, ông ấy quỳ xuống đất hành lễ với Hoàng đế và Thái Hậu: “Thần – Tông Hưng Hải, xin tham kiến bệ hạ, tham kiến Thái Hậu nương nương.”

Tới rồi, “chàng trai nhỏ tuổi” và trung thành của Mục phu nhân tới rồi!!!

Yến Xu kích động nhìn sang, sau đó thấy được gương mặt râu ria xồm xoàm trên nền da màu đen sẫm do thường xuyên phơi nắng của ông ấy.

“…”

Sao mà khác với tưởng tượng nhiều dữ vậy trời.

Mà cũng đúng thôi, hẳn là ông ấy đã phải vội vàng lên đường ngay sau khi nhận được chiếu lệnh, hơn nữa việc ông ấy xuất hiện tại kinh thành nhanh như vậy chứng tỏ ông ấy đã cưỡi ngựa đi một mạch không ngừng nghỉ, mà như vậy thì làm gì có thời gian cạo râu cơ chứ.

Còn nữa, một người đàn ông luôn phải đóng giữ ở doanh trại tuần tra và phòng thủ bờ biển từ năm này qua tháng nọ thì đương nhiên không thể có làn da trắng nõn được, lại thêm từ đó tới nay đã qua mười mấy năm rồi, “chú chó săn” chừng hai mươi tuổi năm đó nay cũng đã trở thành một người đàn ông trung niên chín chắn chững chạc.

Cho nên việc ông ấy có bề ngoài như bây giờ cũng có thể hiểu được.

Tính ra ông ấy vẫn có ưu điểm mà, nhìn hai mắt của ông ấy đi, vô cùng có khí phách của đàn ông đó chứ.

Nhắc tới chuyện này, nàng không nhịn được lén nhìn sang Mục phu nhân, chỉ thấy đối phương lại bắt đầu nhíu mày, hẳn là trong lòng đang có rất nhiều trăn trở.

Đúng lúc này, nàng lại nghe Thái Hậu nói: “Bởi vì chuyện rất gấp cho nên ai gia sẽ nói thẳng, bây giờ ai gia cần máu của ngươi để cứu người, mau đưa cổ tay ra cho thái y lấy máu đi.”


Yến Xu: “…”

Không hổ là Thái Hậu, hoàn toàn không cần vòng vo.

Hoàng đế ở bên cạnh thấy thế thì bổ sung: “Không cần lo lắng, lượng máu cần lấy không nhiều đâu.”

Đương nhiên, đừng nói là một chút máu, cho dù bọn họ muốn lấy mạng của Tông Hưng Hải thì ông ấy cũng không thể phản kháng được.

Ông ấy bẩm vâng, sau đó vén tay áo lên. Khương ngự y đứng chờ sẵn nãy giờ lập tức đi tới lấy một chén máu.

Lần này Yến Xu không dám cậy mạnh, cho nên nàng rất tự giác quay mặt sang chỗ khác.

Khụ, chủ yếu là vì nàng còn muốn giữ tỉnh táo để xem cảnh đoàn tụ cảm động của gia đình họ.

Tốc độ của Khương ngự y rất nhanh, không qua bao lâu đã pha xong chén thuốc mới, ông ấy bưng chén thuốc cẩn thận đút cho Nghê cô nương uống.

Qua một khoảng thời gian ngắn, Nghê Hướng Vãn – người đã hôn mê gần hai ngày hai đêm – đột nhiên cử động ngón tay rồi chậm rãi mở mắt ra.

Yến Xu thầm than một câu “thật thần kỳ”, Mục phu nhân thì kích động khóc lớn: “Vãn Nhi… cuối cùng… cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”

Thái Hậu thấy cảnh này thì cũng yên tâm phần nào, bà ấy quay sang nói với người vẫn đang đứng ở phòng ngoài: “Người bệnh bên trong có quan hệ với ngươi, bởi vậy mới cần dùng máu của ngươi để cứu mạng, về sau hẳn là còn phải lấy máu thêm vài lần nữa, hiện giờ ai gia muốn hỏi lại, ngươi có bằng lòng hay không?”


Bà ấy vừa dứt câu, Tông Hưng Hải đã đáp lại ngay: “Thần bằng lòng.”

Nói xong, ông ấy dừng một chút rồi thử hỏi: “Thần mạn phép hỏi một câu, phu nhân… có khỏe không ạ?”

Vừa nghe ông ấy nói như thế, Thái Hậu lập tức khựng lại, Vũ Văn Lan hơi nhướng mày, còn Yến Xu thì giật mình thầm kêu một tiếng “trời má” ở trong lòng.

Ngay cả chuyện này mà ông ấy cũng đoán được ư?

Hệ thống nghe thế thì nhàn nhã nói:【 Có gì khó đoán đâu bà, ông ấy là cô nhi, đã cô độc một mình như vậy suốt nhiều năm qua, giờ Thái Hậu đột nhiên nói người bệnh bên trong có quan hệ với ông ấy thì ông ấy ngờ ngợ ra cũng là chuyện thường. Trên đời này, người từng có quan hệ với ông ấy cũng chỉ có một mình Mục phu nhân mà thôi. Hơn nữa ông ấy không biết là mình có con, cho nên chỉ nghĩ người bệnh là Mục phu nhân. 】

Yến Xu lập tức nắm được điểm mấu chốt:【 Ý cậu là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi như ông ấy mà chỉ từng có quan hệ xác thịt với một người phụ nữ duy nhất là Mục phu nhân thôi sao? Hơn nữa còn chỉ có đúng một lần đó? Chậc chậc chậc, đúng là một người chung thủy ngây thơ hiếm có, không thua kém gì Hoàng đế đâu. 】

Có điều… Lúc trước là do thân thể hạn chế nên Hoàng đế mới phải như vậy thôi, bây giờ hắn đã khỏe lại rồi thì không biết tương lai sẽ như thế nào đây?

Mẹ nóa, nếu sau này mà dưa leo của hắn thành dưa leo thối thì nàng sẽ đá bay hắn rồi ôm tiền sống tới cuối đời!

Bởi vậy mới nói, dù đang sống trong cảnh bình yên thì con người cũng nên nỗ lực kiếm tiền để chuẩn bị trước cho mọi tình huống mới đúng.

Vũ Văn Lan ngồi ở phòng ngoài đột nhiên nghe được kiểu: “???”

Dưa leo thối là sao? Tại sao nàng ấy lại muốn đá hắn?

Với lại, rõ ràng đang hóng chuyện nhà người khác, sao tự dưng nàng ấy lại bẻ cua sang hắn thế này?


Hơn nữa giọng điệu còn… hung ác như thế???

Đúng lúc này, Mục phu nhân đột nhiên bước ra khỏi phòng trong, sau đó đi đến trước mặt người đàn ông phong trần mệt mỏi kia: “Ta vẫn khỏe.”

Bà ấy vừa lên tiếng, lực chú ý của mọi người lập tức đổ dồn về phía hai người.

Yến Xu nhướng mày, chẳng lẽ Mục phu nhân không kìm được sự thương nhớ trong lòng cho nên mới ra ngoài gặp đối phương ư? Chu choa, cảnh tượng khiến người xem kích động như thế này sao lại đánh úp bất ngờ quá vậy!!!

Không ngoài dự đoán, Tông Hưng Hải nghe xong thì giật mình sững người trong chốc lát, sau đó quỳ rạp xuống đất nói: “Phu nhân… Thuộc hạ có lỗi với phu nhân…” Ông ấy vừa nói vừa rơi nước mắt.

Yến Xu cũng không kìm được nước mắt, hu hu hu, thật là cảm động quá đi đó mà.

Nào biết ngay lúc này, Mục phu nhân lại nói tiếp: “Ông không cần nói như vậy, bởi vì chuyện khi trước… cũng do bản thân ta tự nguyện. Không nói chuyện đó nữa, hiện giờ ta có một chuyện muốn nói cho ông biết.”

Yến Xu khựng lại.

—— Má ơi, không lẽ Mục phu nhân muốn nói cho Tông Hưng Hải biết chuyện ông ấy có con gái sao?

Nàng hồi hộp đến mức quên cả hô hấp.

Quả nhiên, Mục phu nhân đã mở lời tiếp: “Giữa ông và ta, có một đứa con gái.”

Bà ấy vừa dứt câu, Hoàng đế và Thái Hậu đồng thời nhìn về phía Tông phó tướng.

Ngay cả Khương ngự y đang ngồi canh người bệnh ở phòng trong cũng dựng lỗ tai lên hóng chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận