Cái gì, phải dùng máu của người thân để làm thuốc ư?
Nghe ông ấy nói như vậy xong, phản ứng đầu tiên của Yến Xu là —— Chẳng lẽ thân phận thật sự của Nghê Hướng Vãn sắp bại lộ rồi sao?
Nàng theo bản năng nhìn về phía Mục phu nhân, muốn biết phản ứng của bà ấy, nhưng nào biết còn chưa kịp nhìn thấy đối phương thì nàng đã phát hiện Hoàng đế cũng có hành động y hệt nàng.
Nàng không khỏi sửng sốt tập hai.
Vì sao Hoàng đế lại nhìn Mục phu nhân?
Hắn đâu có biết Nghê Hướng Vãn là con gái ruột của Mục phu nhân đâu ta???
Vũ Văn Lan: “…”
Chậc, bởi vì lòng tò mò trỗi dậy quá mãnh liệt nên hắn đã suýt quên mất chuyện này.
Thế là hắn giả vờ chuyển ánh mắt nhìn sang nơi khác, động tác bình thản như thể chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Về phần những người khác, lúc này bọn họ đều đang sững người.
Thái Hậu vội la lên: “Con bé được nhận nuôi, tới hiện tại đã qua mười mấy năm rồi, giờ biết đi đâu mà tìm người thân của con bé bây giờ? Ông không còn cách nào khác sao?”
Khương ngự y nói tiếp: “Xin Thái Hậu nương nương thứ tội, thật sự chỉ còn một cách này thôi ạ. Ô Đầu là một loại thuốc cực độc, hơn nữa đã kéo dài lâu như vậy, máu và nội tạng trong cơ thể của vị cô nương này đều đã nhiễm độc hết cả rồi, nếu không có thuốc dẫn làm từ máu của người thân giúp cô bé loại bỏ chất độc trong người thì khả năng cao là cô bé sẽ còn sống nhưng không tỉnh dậy được, mà cho dù có may mắn tỉnh lại thì đầu óc và chức năng hoạt động của tứ chi cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng ạ.”
Thái Hậu hít sâu một hơi.
Kết quả này không khác mấy so với chẩn đoán ban nãy của Trương Thắng Khang.
Xem ra nếu muốn Nghê cô nương khỏe lại thì chỉ có một cách là dùng máu của người thân mà thôi.
Mọi người nghe vậy thì không khỏi thở dài trong lòng, ai nấy đều cảm thấy Nghê cô nương đã không còn đường cứu chữa nữa.
Ôi, ông trời thật đúng là không có mắt mà, sao ông lại nỡ đối xử tàn nhẫn với một cô bé ngoan như vậy chứ?
Lúc mới sinh ra thì bị cha mẹ ruột bỏ rơi, may mắn lắm mới gặp được một người mẹ nuôi tốt bụng như Mục phu nhân thì giờ lại bị trúng thứ kịch độc trớ trêu như thế này.
Rốt cuộc phải làm sao bây giờ đây!
Thái Hậu gần như tuyệt vọng hẳn, bà ấy áy náy khôn nguôi, thật sự không biết nên nói như thế nào với người bạn tốt của mình.
Nhưng đúng lúc này, Mục phu nhân lại đột nhiên mở miệng nói với Khương ngự y: “Dùng máu của ta là được rồi.”
Cái gì? Mọi người không khỏi sửng sốt.
Cuối cùng Yến Xu cũng an lòng, thầm than thở quả nhiên tình mẫu tử vẫn cao hơn hết thảy, vào thời khắc mấu chốt như thế này, Mục phu nhân vẫn quyết định chọn cứu con gái.
Vũ Văn Lan cũng nghĩ như thế.
Vào thời khắc gian nan như bây giờ, Mục phu nhân đã đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
Nhưng trừ hai người họ ra thì những người còn lại hoàn toàn không hiểu gì cả.
Thái Hậu còn tưởng bạn mình cuống quá nên nghĩ lầm, thế là vội nhắc nhở: “Vân Anh, ông ấy nói là cần máu của người thân, phải là máu của cha mẹ ruột của Vãn Nhi mới được.”
Nào biết Mục phu nhân lại bình tĩnh đáp: “Thần phụ biết, xin nương nương cứ yên tâm, cứ dùng máu của thần phụ là được rồi.”
Thái Hậu lại giật mình thêm lần nữa, nhưng khi thấy nét mặt bình tĩnh và kiên định của bạn tốt, bà ấy đã ngờ ngợ ra được gì đó, thế là vội bảo những người không liên quan lui ra ngoài.
Bao gồm cả viện phán Trương Thắng Khang của Thái Y Viện.
Chuyện này không thể chậm trễ, nghe thấy Mục phu nhân nói như vậy, Khương ngự y lại xác nhận với bà ấy một lần nữa: “Thuốc dẫn cần có máu của người thân nhất với bệnh nhân, phu nhân chắc chắn chứ?”
Mục phu nhân nghiêm túc gật đầu: “Chắc chắn, đứa bé này là con ruột của ta, xin ngự y cứ yên tâm.”
Bà ấy nói xong, Thái Hậu lập tức hiểu ra mọi chuyện, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.
Yến Xu cũng vội ra vẻ như thể mình “đang kinh ngạc lắm nhưng lại cố gắng che giấu nó đi”.
Trong lúc vô tình nàng có liếc sang Vũ Văn Lan một cái, lại phát hiện vẻ mặt của hắn vô cùng bình tĩnh.
“???”
Quái lạ, sao trông hắn chẳng có tí gì là kinh ngạc hết vậy?
Rõ ràng là một quả dưa siêu to mà!!!
Trong lúc nàng đang nghĩ như vậy, Vũ Văn Lan đột nhiên lên tiếng: “Chuyện quan trọng bây giờ là cứu người, Khương đại phu mau bắt đầu đi.”
Khương ngự y vội bẩm vâng, đầu tiên là mở hòm thuốc lấy một con dao găm ra, tiếp theo lại chuẩn bị khăn vải thưa và chén bạc, chờ xong xuôi hết thì ông ấy mới vén tay áo chuẩn bị lấy máu của Mục phu nhân.
Vũ Văn Lan liếc mắt sang, phát hiện Yến Xu đang mon men ngóng cổ lên hóng thì không nhịn được hỏi: “Trẫm nhớ hình như nàng sợ máu mà nhỉ?”
Yến Xu: “…”
Chậc, suýt nữa thì nàng đã quên vụ này luôn rồi.
Có điều nàng lại không muốn rời đi, thế là khó xử nói: “Nhưng…”
Sao nàng có thể bỏ lỡ chuyện hay ho như thế này được?!
Đây là cảnh dùng máu người để làm thuốc trong truyền thuyết đó!!!
Kiểu y thuật thần kỳ như thế mà không được tận mắt nhìn thấy thì đúng là một sự thiệt thòi lớn!!!
Đáng tiếc bởi vì đã trễ, Thái Hậu nghe Vũ Văn Lan nói như thế thì lập tức lên tiếng: “Nghi tần tạm tránh một lát đi, không thôi lại hôn mê thì mệt nữa.”
Yến Xu: “…”
Hu hu hu, nàng chỉ muốn hóng chuyện thôi mà cũng khó đến vậy sao.
Yến Xu chỉ đành thưa vâng, sau đó len lén liếc Hoàng đế một cái rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Nào biết Thái Hậu lại quay sang nói với Hoàng đế: “Bệ hạ cũng mệt mỏi cả ngày rồi, bây giờ không còn sớm nữa, bệ hạ mau về nghỉ ngơi đi. Sáng mai vẫn còn nhiều chuyện triều chính cần xử lý, bệ hạ không nên để bản thân quá mệt nhọc.”
Vũ Văn Lan đồng ý, hắn ra lệnh cho Phú Hải: “Ngươi ở lại đây đi, nếu có chuyện gì thì có thể tới bẩm báo cho Trẫm bất kỳ lúc nào.”
Phú Hải vội bẩm vâng.
Yến Xu tấm tắc trong lòng:【 Cái gì, hắn cũng không được xem sao? Tuyệt quá, nếu là thế thì mình cũng đỡ hâm mộ hơn, hì hì. 】
Vũ Văn Lan: “…”
~~
Ra khỏi cung Từ An, trong đầu của Yến Xu vẫn không ngừng nghĩ về chuyện ban nãy ——
Tuy bất ngờ biết được mối quan hệ thật giữa Mục phu nhân và Nghê Hướng Vãn nhưng Thái Hậu lại không hề hỏi nhiều, thậm chí cũng không chỉ trích một câu, xem ra tình cảm chị em giữa hai người họ thật sự rất sâu đậm.
Cơ mà không biết máu của Mục phu nhân có đủ không nhỉ?
… Nếu không thì chẳng lẽ còn phải đi tìm cha ruột của Nghê Hướng Vãn ư?
Chậc chậc, nếu đến mức đó thì hẳn là sẽ càng lớn chuyện đây.
Vũ Văn Lan nghe xong cũng yên lặng gật đầu —— rất có khả năng.
Yến Xu lại lo lắng nói thầm:【 Nhưng trước giờ Tông phó tướng chỉ âm thầm bảo vệ Mục phu nhân thôi, bản thân bà ấy cũng không biết ông ấy đang ở đâu thì làm sao mà tìm? Mà cho dù có tìm được đi nữa thì ông ấy cũng phải lặn lội đường xa từ Minh Châu tới kinh thành, không biết có tới kịp hay không đây trời… 】
Vũ Văn Lan: “…”
Thật đúng là một cô nương hay lo đủ chuyện trên trời dưới đất mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...