Cái gì là “nuôi đàn ông ngàn ngày dùng đàn ông một giờ”?
Rồi còn “cũng may là Hoàng đế tới trước” là sao nữa?
Sau khi nghe Yến Xu nói thầm như thế xong, lại nhìn cháu ngoại gái và Nghê cô nương bất ngờ xuất hiện, cuối cùng Vũ Văn Lan cũng tỉnh ngộ.
… Xem ra ái phi hẹn hắn đến đây không phải là để ngắm cảnh.
Nhìn ánh mắt ngây thơ của cháu ngoại gái, Vũ Văn Lan chỉ đành đỡ Yến Xu đứng thẳng rồi buông nàng ra, sau đó ho khan hai tiếng rồi hỏi: “Lan Quân, sao con lại tới đây?”
Cô bé ngoan ngoãn đáp: “Bởi vì Nghi tần nương nương muốn dẫn bọn con đi chơi.”
Nói xong, cô bé còn kéo Nghê cô nương đến trước mặt hai người: “Còn có chị Hướng Vãn nữa ạ.”
Nghê Hướng Vãn xấu hổ hành lễ với hai người: “Tham kiến bệ hạ, tham kiến Nghi tần nương nương. Bởi vì tiểu quận chúa muốn tìm Nghi tần nương nương chơi nên Thái Hậu và mẹ đã bảo thần nữ đi cùng với tiểu quận chúa ạ.”
“Thì ra là thế.”
Vũ Văn Lan gật đầu, sau đó nhướng mày dò hỏi ái phi của mình: “Vậy thì, vì sao mọi người lại cùng xuất hiện ở đây thế?”
Hiện giờ hắn chỉ muốn biết rốt cuộc nàng đang định làm cái gì, hơn nữa vì sao lại cần tụ tập mọi người tới đây?
Yến Xu nghe hắn hỏi thế thì ho khan hai tiếng, cười nói: “Khụ khụ… Thần thiếp nghe người ta nói mấy hôm nay hoa sen nở đẹp lắm cho nên có ý muốn mời bệ hạ đến ngắm cùng, nào ngờ trước lúc đi thì đụng phải người của Thái Hậu tới thông báo, bảo rằng quận chúa muốn tới tìm thần thiếp chơi, nếu đã thế thì thần thiếp quyết định mời cô bé tới cùng luôn. Ngắm cảnh mà, phải càng đông mới càng vui chứ ạ.”
Đương nhiên, bản thân Yến Xu cũng không biết là Nghê Hướng Vãn sẽ đến, bởi vì người tới thông báo ban nãy chỉ nói là Lan Quân muốn tìm nàng thôi.
Bởi vì Trưởng công chúa còn chưa khỏe hẳn nên hai mẹ con họ vẫn còn ở trong cung, về phần Mục phu nhân, bởi vì biết bà ấy sắp phải về Minh Châu cho nên Thái Hậu đã giữ hai mẹ con họ ở lại thêm mấy ngày.
Mỗi ngày Nghê cô nương đều đến chơi chung với Lan Quân, lúc này xuất hiện cùng nhau cũng không phải chuyện gì lạ.
Nhưng vấn đề ở đây là…
Rốt cuộc Chu phi muốn lợi dụng ai trong số hai người họ để vu oan giá họa cho nàng?
Chậc chậc chậc, cũng may nàng không chọn ở lại trong điện, nếu không thì Chu phi được “lời” to rồi, bởi vì nếu hai cô bé này mà có mệnh hệ gì thì Thái Hậu, Trưởng công chúa và cả Mục phu nhân đều sẽ hận nàng thấu xương mất.
Đến lúc đó cho dù Hoàng đế có muốn bảo vệ nàng thì cũng chưa chắc bảo vệ nổi!
…
Vũ Văn Lan yên lặng nghe đến đây thì đã mường tượng ra được đại khái rồi.
Xem ra Lan Quân muốn đến tìm Yến Xu chơi, còn cô con gái của Chu gia thì tính mượn cơ hội này để gây chuyện, bởi vì nàng ấy biết trước âm mưu của nàng ta cho nên mới tìm hắn tới để phòng hờ.
Ôi, hắn còn tưởng là nàng ấy nhớ hắn thật chứ…
Đương nhiên, nếu người phụ nữ họ Chu kia tính làm như vậy thật thì cách làm bây giờ của nàng là vô cùng đúng đắn.
Sau khi thầm thất vọng trong chốc lát, Vũ Văn Lan gật đầu nói: “Cũng được, dù sao cũng đã tới đây rồi, cứ đi cùng nhau đi.”
Nói xong, hắn đi vào bên trong đình nghỉ mát và ngồi xuống
Cô nhóc Lan Quân lại không muốn ngắm cảnh, bé nhìn quanh bốn phía một lát rồi quay sang hỏi Yến Xu: “Nghi tần nương nương, chú chim biết nói mà nương nương nuôi đâu rồi ạ?”
Yến Xu sửng sốt, chim biết nói nào cơ?
Nàng hoang mang hỏi ngược lại: “Ý của quận chúa là loài chim yểng có bộ lông đen nhánh sao? Nhưng ta không có nuôi chú chim yểng nào cả.”
Lan Quân nghiêm túc lắc đầu: “Không phải lông đen, là lông năm màu cơ, Chu phi nương nương nói nương nương có nuôi một chú chim năm màu đẹp lắm, lại còn biết nói tiếng người nữa.”
Chu phi?
Yến Xu khựng lại, lập tức hiểu ra vấn đề.
Ha hả, nàng biết ngay mà, bảo sao Lan Quân lại đột nhiên muốn tới tìm nàng chơi.
Quả nhiên là do Chu phi dụ cô bé tới.
Yến Xu đành phải giải thích với cô bé: “Có lẽ Chu phi nương nương nói đùa với quận chúa đấy, chỗ của ta không có chú chim thần kỳ nào như vậy cả, nếu có thì ta đã cho quận chúa xem đầu tiên rồi.”
Nàng vừa dứt câu, Nghê cô nương ở một bên cũng vội khuyên nhủ: “Nghi tần nương nương nói đúng đấy, Chu phi nương nương chỉ nói đùa với quận chúa thôi. Ta cũng chưa thấy qua loại chim này bao giờ.”
Lan Quân nghe xong lập tức bĩu môi.
Hy vọng tràn trề sau đó thất vọng thì đương nhiên là không vui rồi.
Trẻ con nhanh buồn thì cũng nhanh vui, Lan Quân nhìn quanh bốn phía, khi phát hiện trong hồ Thái Dịch có một chiếc thuyền thì hai mắt cô bé sáng rỡ, hí ha hí hửng quay sang nói với Vũ Văn Lan: “Cậu ơi, chúng ta đi chèo thuyền được không ạ?”
Yến Xu hoảng sợ, không chờ Vũ Văn Lan trả lời đã vội can ngăn: “Không được đâu, trong hồ nhiều muỗi lắm, Trên thuyền cũng lung lay nữa, lỡ như té vào trong nước thì phải làm sao bây giờ? Chúng ta cứ chơi ở trên bờ cho an toàn nhé.”
Ôi mẹ ơi, bây giờ nàng vẫn còn đang thần hồn nát thần tính đây nè, nếu cô bé con này mà xảy ra chuyện gì thì Chu phi nhất định sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nàng mất.
Cũng vì lẽ đó cho nên hôm nay đừng nói là bánh ngọt, ngay cả một ấm trà nàng cũng không dám mang theo.
Hiện giờ nàng chỉ muốn ngồi ở đây chừng ba mươi phút, sau đó tiễn Lan Quân và Nghê cô nương bình an trở về cung Từ An thôi.
Cũng may Nghê cô nương rất hiểu chuyện, nghe nàng nói như vậy, cô bé cũng vội khuyên nhủ bé Lan Quân: “Nghi tần nương nương nói đúng đó, quận chúa à, chúng ta chơi trên bờ chơi là được rồi.”
Liên tục bị từ chối hai lần, cô bé lại càng không vui, ôm tâm lý cầu may, Lan Quân chuyển ánh mắt mong ngóng nhìn về phía Vũ Văn Lan.
Đáng tiếc, Vũ Văn Lan vẫn khước từ cô bé: “Đúng thế, trong hồ nguy hiểm lắm, chúng ta cứ ngồi chơi ở trong đình nghỉ mát một lát là được.”
Lan Quân bĩu môi, thầm nghĩ ngồi trong đình thì có gì vui đâu cơ chứ?
Cô bé lại nhìn về phía hồ nước, chỉ thấy hoa sen đang đua nhau nở rộ trong hồ, lá sen xanh um như những chiếc dù con con che trên mặt nước, chuồn chuồn và các loài chim thủy sinh hoặc bay lượn hoặc bơi lội giữa rừng hoa lá, nhìn qua đúng là rất nhộn nhịp.
Nhưng thứ hấp dẫn nhất trong số đó chỉ có thể là những đài sen xanh mướt xen lẫn giữa biển hoa sen mà thôi.
Muốn có chúng quá đi, Lan Quân thầm nghĩ như thế.
Nhưng cô bé không dám mở miệng, bởi vì lúc cậu không cười trông cậu có vẻ hung dữ quá…
Có điều không qua bao lâu, cô bé đã không nhịn nổi nữa, thế là dè dặt quay sang hỏi Vũ Văn Lan: “Nhưng… nhưng mà Lan Quân muốn hái đài sen quá, phải làm sao đây ạ…”
Cô bé chớp chớp mắt, bộ dáng nửa chờ mong nửa sợ hãi như thế thoạt nhìn có hơi đáng thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...