Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Hệ thống:【 Đương nhiên rồi bà, vị trí Thám Hoa thi võ và chức quan trong Kinh Vệ Tư của Diêu huyện mã đều do hắn ta tự lấy được bằng sức mình đó, hơn nữa hắn ta cũng không phải kẻ trăng hoa, thân thể lại cường tráng khoẻ mạnh, đối xử với con cái cũng tốt, tóm lại xịn hơn cái tên Triệu Thành Văn chỉ biết bám váy đàn bà kia nhiều, cho nên có cha mẹ vợ nào mà lại không thích hắn ta đâu cơ chứ. 】

Chậc, cũng đúng.

Yến Xu thầm nghĩ, xem phản ứng của An Khang huyện chúa thì hẳn là nàng ta vẫn còn có tình cảm với phu quân của mình, đáng tiếc lại bị chuốc thuốc… Bây giờ phải xem ý của Diêu huyện mã như thế nào, nếu hắn ta có thể nhịn thì mối quan hệ giữa họ mới có thể giữ được.

Hệ thống nói tiếp:【 Vấn đề bây giờ không chỉ đơn giản là vấn đề giữa hai người họ đâu bà, con vịt bị đánh gãy chân của Như Ý Phường đã đi báo quan rồi, lại còn ra sức làm to chuyện này, cố ý khiến cả kinh thành đều biết đến.”

Yến Xu hơi khó hiểu:【 Ngộ ha, bọn họ đã làm cái nghề này rồi mà sao còn dám làm to chuyện ra như thế nhỉ? 】

Hệ thống:【 Bởi vì pháp luật bây giờ còn chưa cấm việc nam giới đi bán thân, nếu làm rùm beng lên thì nhiều khi còn trở cách quảng bá miễn phí cho cửa hàng nữa kìa. Đương nhiên, mục đích chính là do có người muốn đục nước béo cò làm chuyện mờ ám á bà. 】

Làm chuyện mờ ám?

Yến Xu hiểu ngay, nhất định lại là đám gian tế kia rồi.

Bọn họ muốn mượn cơ hội này để ăn vạ huyện mã, sau đó cố ý đổi trắng thay đen kích động quần chúng – những người vốn không rõ đầu cua tai nheo trong câu chuyện này.

Dù gì chuyện này cũng dính dáng tới An Khang huyện chúa và Trưởng công chúa, có thể nói là ảnh hưởng rất lớn tới mặt mũi của hoàng gia, một khi làm lớn chuyện thì chắc chắn sẽ làm giảm uy nghiêm của hoàng thất…

Không thể không nói, đám gian tế của Tây Vực này chơi toàn mấy chiêu trò đỉnh phết.


Ôi trời, cái bà Trưởng công chúa Vũ Văn Yên này cũng thật là, đã không làm nên trò trống gì mà còn giỏi báo làng báo xóm, đúng là đã nhận thứ hai thì không ai dám giành chủ nhật mà.

Nàng vừa nghĩ như thế thì chợt nghe ngoài điện có người bẩm báo: “Thưa, có Trưởng công chúa cầu kiến ạ.”

Mọi người đều sững sờ.

Lúc này Vũ Văn Yên còn vác mặt tới đây làm gì?

Trong số những người ở đây, chỉ có quân vương là vẫn bình tĩnh, hắn nói: “Cho vào.”

Người bên ngoài bẩm vâng.

Không qua bao lâu, mọi người đã thấy Trưởng công chúa Vũ Văn Yên bước vào.

Cả gia đình của Đại trưởng công chúa đang hận nàng ta thấu xương, cho nên người nào người nấy đều trừng mắt nhìn về phía nàng ta.

Thái Hậu cũng liếc nàng ta một cái, cảm thấy nóng ruột không thôi, chỉ có Vũ Văn Lan là không lộ chút cảm xúc gì: “Trẫm đang muốn tìm trưởng tỷ để hỏi chuyện đây.”

Vũ Văn Yên lại nói: “Thần biết, hẳn là bệ hạ muốn hỏi về chuyện của Như Ý Phường đúng không?”

Nàng ta vừa dứt câu thì mọi người ở đây đều không khỏi sửng sốt.


Chẳng lẽ nàng ta chủ động tới đây là để giải thích mọi chuyện ư?

Quân vương “ồ” một tiếng, hỏi: “Trưởng tỷ biết rồi ư?”

Vũ Văn Yên nói: “Hiện giờ bên ngoài đang không ngừng rỉ tai nhau về việc đó, mọi người đều bàn tán về chuyện Diêu huyện mã đánh người giữa đường một cách tàn bạo, thần không biết mới là lạ đấy.”

Thấy nàng ta nói năng dõng dạc như thế, Thái Hậu đã không còn chút kiên nhẫn nào, bà ta mở miệng nói thẳng: “Nếu ngươi đã biết thì không cần phải nhiều lời nữa, ban nãy chồng của An Khang đã nói hết ra rồi, nó đánh người kia là vì kẻ đó dám đùa bỡn An Khang, nhưng trên hết là, ai gia nghe nói ngươi chính là người dẫn An Khang đến Như Ý Phường đúng không?”

Vũ Văn Yên nghe xong thì thản nhiên gật đầu: “Bẩm mẫu hậu, đúng là như thế ạ.”

Thấy cảnh này, không chờ Thái Hậu nói thêm cái gì, Đại trưởng công chúa đã không nhịn được cả giận quát: “Vì sao ngươi lại dẫn An Khang đến một nơi như thế kia hả?”

Vũ Văn Yên nói: “Do hôm đó rảnh rỗi cho nên ta chỉ dẫn nàng ta đến đó chơi một chút thôi mà, nơi đó vốn là chỗ để giải trí, hơn nữa An Khang cũng không làm gì, cô cần gì phải làm quá lên như thế? Đàn ông có thể tới chốn phong trần thì vì sao phụ nữ lại không thể đến Như Ý Phường?”

“Ngươi…”

Lời này của nàng ta làm cả gia đình của Đại trưởng công chúa giận sôi máu.

Nhưng không chờ bọn họ kịp phản bác, Vũ Văn Yên đã nói tiếp: “Tạm gác những chuyện này sang một bên đi, cái quan trọng bây giờ là chuyện Diêu Tuấn Lương đánh người, chuyện này đã bị những người kia lan truyền khắp nơi, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới mặt mũi của hoàng gia mất.”


Ha hả, nàng ta còn biết đến mặt mũi của hoàng gia à?

Mọi người thiếu chút nữa đã giận quá hóa cười.

Vũ Văn Lan lại mở miệng hỏi nàng ta: “Thế theo ý trưởng tỷ thì bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Vũ Văn Yên nói: “Đương nhiên là ai làm sai thì người đó phải tự gánh vác rồi, không phải có câu dù là thiên tử phạm pháp thì cũng xử tội như dân thường đó sao? Nếu Diêu huyện mã đánh người ta thì cứ giao cho Kinh Triệu Phủ xét xử là được.”

Hay cho một câu “ai làm sai thì người đó phải tự gánh vác”.

Cả nhà của Đại trưởng công chúa nghe xong tức muốn hộc máu.

Trong cơn giận dữ, Diêu Tuấn Lương lại lần nữa quỳ xuống trước mặt quân vương: “Bệ hạ, đúng là thần đã đánh người khác, cho nên thần tình nguyện tuân theo sự trừng trị của pháp luật, nhưng mong bệ hạ hãy đồng ý để thần ly hôn với huyện chúa, có như thế thì mới không ảnh hưởng đến mặt mũi của hoàng gia ạ!”

Vừa nghe hắn ta nói như thế, An Khang huyện chúa lập tức lắc đầu khóc nấc lên: “Không được, ta không muốn ly hôn!”

Đại trưởng công chúa cũng sốt ruột không thôi, vội nói: “Việc này làm gì đến mức phải ly hôn? Hơn nữa rõ ràng là do bọn họ rù quến thê tử nhà người khác trước mà, trên đời này làm gì có người đàn ông nào chịu được chuyện này, cho nên con rể làm thế cũng là chuyện bình thường mà thôi!”

Phò mã của Đại trưởng công chúa – cũng là cha của An Khang huyện chúa – vội vàng tiếp lời: “Như Ý Phường vốn là một nơi không nên tồn tại, sao lại có một nơi hoang đường như vậy tồn tại cơ chứ?”

Nào biết ông ta vừa dứt câu thì lại nghe thấy Vũ Văn Yên hừ lạnh một tiếng: “Dượng nói thế có hơi bất công rồi đấy, lầu xanh nơi nào mà chẳng có, đàn ông có chốn chơi bời thì cớ gì mà phụ nữ lại không thể?”

Phò mã của Đại trưởng công chúa nghẹn họng, suýt nữa đã tắt thở vì câu nói của nàng ta.


Đến bây giờ thì Thái Hậu cũng không nhịn được nữa, bà ta mở miệng: “Tuy lời của ngươi không sai, nhưng bất kể là nam hay nữ thì cũng nên giữ gìn phẩm hạnh của mình mới phải đạo. Hiện giờ ngươi là người không có chồng thì không nói, nhưng hai vợ chồng của An Khang đang vui vẻ bình yên, ngươi kéo nó đi đến nơi đó làm gì?”

Vũ Văn Yên vẫn tỏ vẻ như thể mọi chuyện không hề liên quan đến mình: “Cứ cho là nhi thần không nên dẫn nàng ta đến nơi đó đi, nhưng những lần sau nàng ta có thể chọn không đi mà, đâu phải nhi thần bắt ép gì nàng ta đâu?”

Yến Xu đang ngoan ngoãn ăn dưa thầm nghĩ:【 Là vì nàng ta không biết mình bị chuốc thuốc thôi, ngươi cũng có khác gì đâu mà đi nói người ta! 】

Chậc, bà chị ngốc nghếch ơi, bà bị người ta lừa một lần rồi mà sao vẫn không biết rút kinh nghiệm gì hết vậy.

Hôm nay lại còn gân cổ lên cãi tay đôi tay ba với mọi người nữa chứ, nàng thật sự không biết nên phục hay nên cười nhạo nàng ta nữa.

Vừa nhìn đã biết là kiểu được người nhà chiều chuộng quá nên sinh hư rồi!

Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu chuyện Nhuyễn Tình Tán chưa lộ tẩy thì Diêu huyện mã sẽ bị thiệt thòi rất lớn.

Cho nên hiện tại đang có một hướng giải quyết, đó là phanh phui việc Như Ý Phường đã chuốc thuốc công chúa và huyện chúa.

Chỉ tiếc hôm nay nàng mải mê hóng dưa quá cho nên đã quên nhắc nhở Hoàng đế mất rồi.

Nhắc tới chuyện này, Yến Xu không khỏi tự trách bản thân, nàng vội vàng suy nghĩ xem nên dùng cách gì để nhắc khéo việc này…

—— Không lẽ bảo là sắc mặt của Trưởng công chúa tệ quá, khuyên nàng ta đi tìm thầy thuốc?

Nhưng buổi sáng Hoàng đế cũng có nhắc tới chuyện này rồi mà nàng ta có thèm để trong lòng đâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận