Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa

Nhờ phúc của hoàng đế, Yến Xu lại có may mắn được ngồi ké liễn rồng.

Liễn rồng vừa to rộng lại vừa vững vàng, tốc độ càng không cần phải nói, chỉ tốn thời gian uống nửa chén trà thôi là hai người đã tới cung Từ An rồi.

Chờ đi vào trong điện, nàng mới phát hiện đám người Chu quý phi, Ninh phi, An tần, Lệ tần đều đã có mặt.

Thấy nàng tới cùng hoàng đế, đôi mắt của bọn họ thiếu điều muốn bốc lửa luôn, nhưng dù là thế, bọn họ vẫn phải ra vẻ kính cẩn hành lễ với Vũ Văn Lan: “Tham kiến bệ hạ.”

Vũ Văn Lan nói câu ‘miễn lễ’, sau đó bước nhanh đến mép giường của Thái Hậu.

Chỉ thấy Thái Hậu đã gỡ búi tóc xuống, trên đầu chỉ mang một chiếc đai buộc trán, sắc mặt bà ta tái nhợt, đang được mấy cung nữ quỳ bên giường xoa ngực và xoa trán giúp.

Vũ Văn Lan nói: “Nhi thần đã tới trễ, không biết hiện tại mẫu hậu cảm thấy như thế nào?”

Viện phán Trương Thắng Khang của Thái Y Viện đứng trong điện chờ nãy giờ, nghe thế vội nói: “Khởi bẩm bệ hạ, do thời tiết dạo gần đây trở lạnh nên mới làm bệnh cũ của Thái Hậu phát tác đấy ạ. Thái Hậu cần nghỉ ngơi mấy ngày, uống thuốc đúng hạn để chậm rãi an dưỡng lại thân thể.”

Vũ Văn Lan gật đầu, quay sang nói với Thái Hậu: “Mấy ngày nay Trẫm sơ suất không đến thăm hỏi mẫu hậu, để ngài chịu khổ rồi.”

Thái Hậu từ tốn mở mắt ra, suy yếu nói: “Sao có thể trách bệ hạ được? Năm đó khi ai gia mắc căn bệnh này, bệ hạ còn chưa được sinh ra đâu.”

Về chuyện cũ của Thái Hậu, phần lớn người trong cung đều có biết chút chút ——

Nghe nói Thái Hậu xuất thân danh môn, là người vợ kết tóc của tiên đế, năm đó bà ta cũng là người sinh ra vị hoàng tử đầu tiên, có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Đáng tiếc hoàng tử yểu mệnh, chưa tới một tuổi đã chết non.

Thái Hậu chỉ vừa được làm mẹ, không chịu được cú sốc này, cho nên nửa năm tiếp theo đều lấy nước mắt rửa mặt, căn bệnh đau đầu và tim đập nhanh này cũng mắc phải từ khi đó.

Thậm chí sau này bà ta cũng mất đi khả năng sinh sản, lúc này trùng hợp là Huệ phi – mẹ đẻ của hoàng thượng hiện tại cũng mất sớm, cho nên bà ta mới ôm hoàng đế về bên người nuôi lớn.

Mọi người đều biết tình mẫu tử của hai người họ rất sâu đậm, ân nuôi dưỡng bao năm qua khiến quan hệ đôi bên còn hơn cả ruột thịt.

Bởi vậy, Vũ Văn Lan cũng rất lấy làm tự trách: “Nếu Trẫm quan tâm đến mẫu hậu nhiều hơn, mẫu hậu cũng sẽ không tái phát bệnh cũ như thế này.”

Thái Hậu nói: “Bệ hạ thống trị quốc gia, được vạn dân kính yêu, ai gia rất tự hào về bệ hạ, cho nên bệ hạ không cần phải lãng phí thời gian cho ai gia làm gì.”

Nói đến đây, Thái Hậu đột nhiên đổi chủ đề: “Nghe nói mấy ngày trước bệ hạ bị thương à? Có nghiêm trọng không?”

Vũ Văn Lan hơi khựng lại, nhưng không hề để lộ chút dị thường nào: “Chỉ là một vết cắt nhỏ khi luyện kiếm mà thôi, không nghiêm trọng.”

Giọng nói vừa dứt, tiếng lòng của những cô gái bên cạnh lại ùa vào trong tai hắn ——

Chu quý phi thầm nghĩ:【 Quả nhiên không phải giả. 】


An tần thì có chút đắc ý:【 Tin tức của ta sao mà giả cho được! 】

Mà Ninh phi và Lệ tần thì có phần kinh ngạc:【 Không ngờ lại là thật?! 】

Chỉ có Yến Xu nhận ra có gì đó sai sai, vì sao ngay cả Thái Hậu cũng biết được chuyện hoàng đế bị thương?

Vũ Văn Lan vẫn giữ nguyên nét mặt hỏi Thái Hậu: “Chỉ là mấy việc cỏn con mà cũng truyền tới tai của ngài sao? Cũng không biết là kẻ nào lắm miệng, hại ngài phải lo lắng như thế.”

Thái Hậu nói: “Ai gia cũng chỉ vô tình nghe thấy mà thôi, bệ hạ không có việc gì là tốt rồi, sau này vẫn nên cẩn thận một chút nhé.”

Vũ Văn Lan bảo vâng, lại nghe thấy Thái Hậu thở dài trong lòng:【 Một đám lũ lượt kéo tới nơi này, không phải tới tìm hiểu tin tức thì là gì? 】

Giọng nói vừa dứt, một cung nữ bưng chén thuốc đã được sắc xong vào, nữ quan Trúc Thư của Thái Hậu đang giơ tay chuẩn bị nhận lấy thì lại bị Chu quý phi đoạt trước, nàng ta bưng thuốc tiến lên nói: “Xin hãy để thần thiếp hầu hạ Thái Hậu uống thuốc ạ.”

Thái Hậu không thể chối từ, chỉ đành mặc nàng ta đút cho mình uống.

Ninh phi đứng một bên hừ lạnh trong lòng:【 Làm như thể người khác không biết hai người các ngươi là cô cháu vậy á. Chỉ giỏi xum xoe! 】

Lệ tần cũng cười nhạo:【 Chu quý phi biết đút thuốc không đó, đừng có mà làm Thái Hậu bị bỏng đấy nhé! 】

An tần thì lại âm thầm hâm mộ:【 Khi nào mới có thể đến phiên ta làm những việc này đây? 】

Vũ Văn Lan đã quá quen với suy nghĩ của mấy người này rồi, cho nên hắn chỉ tò mò nhìn sang Yến Xu.

Cấp bậc của nàng thấp cho nên vị trí đứng có hơi xa, hắn không nghe rõ lắm suy nghĩ trong lòng nàng, cho nên thử len lén lùi về sau một hai bước, lần này cuối cùng cũng nghe được rõ ràng:【 Thái Hậu uống thuốc xong thì có thể trở về rồi đúng không? Hoàng đế có trở về với mình không nhỉ? Không biết đêm nay còn cơ hội đòi tiền hay không nữa, hầy. 】

Vũ Văn Lan: “…”

Thời gian uống một chén trà nhỏ trôi qua, cuối cùng Thái Hậu cũng uống thuốc xong, có điều bà ta vẫn chau mày, nom rất là đau đớn, chí có thể miễn cưỡng phất phất tay: “Các ngươi lui ra hết đi, bệ hạ cũng về nghỉ sớm một chút đi.”

Chu quý phi lại chạy đến nịnh nọt: “Đêm nay để thần thiếp ở lại hầu hạ ngài đi ạ.”

Ninh phi cũng hùa theo: “Ban nãy quý phi đút thuốc cũng mệt rồi, thôi cứ để thần thiếp làm cho ạ.”

Vũ Văn Lan nhìn thôi đã thấy phiền, hắn nói thẳng: “Lui ra hết đi, tối nay Trẫm ở lại đây hầu hạ mẫu hậu.”

Mọi người chỉ đành bẩm vâng, hành lễ với hai mẹ con xong thì nối đuôi nhau rời khỏi điện.

Chu quý phi thầm mắng:【 Con tiện nhân, mi có tư cách gì mà tranh với ta! 】


Ninh phi thì cười lạnh:【 Muốn xum xoe à, không có cơ hội đâu nhé! 】

Vũ Văn Lan lại nhìn về phía Yến Xu.

Chỉ thấy nàng vẫn bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn như chú thỏ trắng nhỏ, trong lòng thì lại nói:【 Rồi xong luôn, hắn không về với mình thì số tiền kia tám phần mười là đổ sông đổ biển hết rồi! Khó lắm mới thắng được một trận á, tức quá trời ơi! 】

Vũ Văn Lan: “…”

Sao mà cố chấp dữ vậy?

Không ấy ngày mai sai người đưa cho nàng vậy.

~~

Một đêm trôi qua.

Ngày thứ hai có buổi chầu sáng, các trọng thần trong triều đều tới dự thính, Vũ Văn Lan mặc bộ áo Cửu Long đến tham dự, sắc mặt của hắn nghiêm túc, vừa tới đã dò hỏi về tiến triển của đợt tai nạn tuyết ở hai vùng Xuyên – Kiềm.

Thông chính sử Tây Nam bẩm tấu: “Khởi bẩm bệ hạ, ngân sách mà quốc khố chi ra và lương thảo đã được đưa tới Tây Nam vào sáng nay rồi ạ. Các châu phủ đang phái người đi lãnh, trước mắt thì mưa tuyết ở địa phương đã dừng, trình trạng đang có chuyển biến tốt đẹp.”

Xem như một tin tức tốt, Vũ Văn Lan lại hỏi sang bộ Binh: “Đại doanh Tây Nam sao rồi?”

Thượng thư bộ Binh đáp: “Tướng sĩ trong doanh đã chuẩn bị sẵn sàng để đón quân địch. Theo tin tức nhận được, bởi vì trên núi tuyết cũng gặp tuyết to mấy ngày liền, cho nên trong nước Thổ Phiên cũng có không ít khu vực gặp tai hoạ, trước mắt vẫn chưa có động tĩnh gì dị thường, xin bệ hạ cứ yên tâm.”

Vũ Văn Lan gật đầu.

Lại thấy Thị lang bộ Binh Sài Vi Trung đột nhiên bước ra khỏi hàng, nói: “Khởi bẩm bệ hạ, doanh trại tiên phong và doanh trại hộ quân ở ngoại ô kinh thành đã thao luyện hơn một tháng, không biết buổi biểu diễn băng vẫn được tổ chức như thường lệ hay sao ạ?”

Biểu diễn băng là hoạt động quan trọng hạng nhất trong cung khi vào đông.

Tuy trong tên mang theo chữ ‘biểu diễn’, nhưng thật ra là một buổi thao luyện, đây là cách hoàng gia kiểm duyệt các kỹ năng và thủ đoạn tác chiến của quân đội khi vào đông, trước giờ nó đều được tổ chức vào ngày mười lăm tháng chạp hằng năm.

Có điều năm nay ở Tây Nam xảy ra tai nạn tuyết, đêm qua Thái Hậu lại không khỏe trong người, cho nên mọi người cũng không chắc chắn cho lắm.

Vũ Văn Lan nói: “Đêm qua Trẫm đã bàn bạc với Thái Hậu, buổi biểu diễn băng vẫn tổ chức vào ngày mai như thường lệ, không đi Tây Uyển, cử hành ở vườn Kim Ba đi.”

Dứt lời, Sài Vi Trung bẩm vâng rồi lui xuống, mà lúc này, Vũ Văn Lan lại đột nhiên nhớ tới “bí mật” trong lòng Yến Xu đêm qua…


Sài Vi Trung… là đồng tính luyến ái sao?

Đương nhiên, trừ Sài Vi Trung ra, gần hắn ta còn có một người khác nữa cũng từng được “gọi tên”, đó chính là Đại học sĩ của lầu Văn Hoa – Ngụy Như Chương.

Chính là cái người mà đêm qua Yến Xu bảo là “đã từng được một kỹ nữ bao nuôi khi còn trẻ”…

Khóe miệng Vũ Văn Lan khẽ run run.

Những người quen thuộc ngày xưa, hôm nay càng nhìn càng thấy quái quái.

—— Tối hôm qua hắn canh giữ ở cung Từ An, mãi đến khi Thái Hậu nghỉ ngơi hắn mới chợp mắt một lát, vừa tảng sáng đã vội đi lâm triều, cho nên tới bây giờ mới nhớ tới mấy việc này.

Càng cảm thấy quái quái, những nghi vấn về Lý Yến Xu của hắn lại càng thêm nhiều.

Nàng chỉ là một cung phi nho nhỏ, vì sao lại biết được nhiều chuyện như vậy?

Chẳng lẽ là…

Những chuyện này đều do nàng tự thêu dệt nên?

Bởi vì ở trong cung quá nhàm chán, cho nên nàng cứ miên man suy nghĩ vẩn vơ cả ngày?

“Khởi bẩm bệ hạ.” Có lẽ là chú ý tới ánh mắt của hắn cứ nhìn về phía mình, Đại học sĩ của lầu Văn Hoa – Ngụy Như Chương chủ động đứng ra nói: “Bệ hạ, hiện giờ đã qua nửa tháng chạp, sắp tới đầu xuân rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị những việc về kỳ thi xuân sang năm cũng như kỳ chiêu sinh Quốc Tử Giám thôi ạ.”

Vũ Văn Lan hoàn hồn, gật đầu nói: “Không sai, ngươi đi trao đổi với bộ Lễ và bộ Lại đi, sau đó tới Ngự Thư Phòng bẩm báo cho Trẫm.”

Ngụy Như Chương và quan viên của hai bộ bị nhắc tới lập tức bẩm vâng.

Không lâu sau, buổi chầu đã kết thúc, Vũ Văn Lan trở về phòng ngủ thay quần áo.

Trong lòng hắn vẫn luôn suy nghĩ về những việc kia.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn đưa ra hai quyết định ——

Thứ nhất, phái người đến quê quán của Ngụy Như Chương và nhà riêng của Sài Vi Trung để điều tra.

Thứ hai, ra lệnh cho Phú Hải ban cho điện Cam Lộ một rương châu báu.

Hắn không muốn cứ nhìn thấy nàng ấy là lại nghe thấy câu thần chú “tiền tiền tiền” nữa.

Làm như thể hắn thiếu nợ không trả hay gì ấy.

~~

Yến Xu ngủ một giấc dậy, lập tức nghe được tin ngày mai sẽ tổ chức buổi biểu diễn băng.

Trong chốn hậu cung mênh mông này, buổi biểu diễn băng vào mùa đông và biểu diễn nước vào mùa hè là hai tiết mục được chờ mong nhiều nhất. Bọn họ không chỉ có thể nhìn thấy các tướng sĩ phô diễn kỹ xảo trên băng hoặc trên mặt nước mà còn có thể ra cung hít thở bầu không khí tươi mới bên ngoài, cho nên các cung phi đều vô cùng trông mong.


Năm rồi cấp bậc của nàng còn thấp, cho nên chỉ có thể ở lại trong điện của mình, năm nay được thăng lên quý nghi, cuối cùng cũng có cơ hội mở mang tầm mắt rồi.

Chuyện này thật khiến người ta chờ mong mà, nàng vô cùng vui vẻ xuống giường, nhưng ngay khi đang chuẩn bị rửa mặt, tay còn chưa kịp đụng vào nước trong chậu, nàng lại nghe thấy tiếng chuông cảnh báo của hệ thống kêu lên ầm ĩ:【 Cẩn thận bà ơi, trong nước có độc á. 】

Có độc?

Nàng bị dọa giật mình, vội lui về phía sau:【 Sao lại thế này? 】

Hệ thống:【 Có người muốn hại bà. 】

Nhẫn Đông cũng bị nàng dọa cho hết hồn, vội nói: “Chủ tử ơi, có chuyện gì thế ạ?”

Yến Xu nghĩ nghĩ, hỏi: “Nước này là do ai chuẩn bị?”

Nhẫn Đông nói: “Là do Lục Yên chuẩn bị, nóng quá hay sao ạ? Để em rót thêm nước lạnh cho ngài nhé…”

“Không cần đâu.” Yến Xu nói: “Gọi nàng ta vào đây.”

Nhẫn Đông đáp vâng, tuy có chút khó hiểu nhưng nàng ấy vẫn nghe lời đi gọi người tới.

Chỉ trong chốc lát, cô cung nữ tên Lục Yên kia đã vào trong điện.

—— Trước kia khi còn ở điện Vĩnh Ninh, Yến Xu chỉ có hai cung nữ theo hầu bên người là Nhẫn Đông và Liên Tâm, sau khi tấn chức quý nghi, Nội Vụ Cục phân phối thêm bốn cung nữ và hai thái giám tới, nàng ta là một trong số đó.

Lúc này Lục Yên đang cụp mi rũ mắt, nhìn qua vô cùng thành thật, chỉ cúi đầu hỏi: “Không biết chủ tử có gì phân phó ạ?”

Yến Xu không muốn nói nhiều với nàng ta: “Ngươi lại đây, dùng nước này rửa mặt.”

Sắc mặt đối phương lập tức thay đổi, run rẩy nói: “Nô… nô tỳ đã rửa mặt qua rồi ạ.”

Yến Xu lập tức hiểu được bảy tám phần, nàng thở dài: “Ta và ngươi không oán không thù, vì sao ngươi lại muốn hại ta?”

Đối phương lập tức quỳ rạp xuống, nhưng vẫn cứng đầu ngụy biện: “Không biết nô tỳ đã làm sai chuyện gì mà lại khiến cho chủ tử giận dữ như vậy…”

Yến Xu không buồn để ý tới nàng ta nữa, quay sang nói với Nhẫn Đông: “Em đi rửa mặt giúp nàng ta đi, nhớ kỹ, đừng để tay chạm vào trong nước nhé.”

Thấy cảnh này, Nhẫn Đông cũng hiểu được đại khái, nàng ấy dứt khoát bước lên nhấn đầu đối phương vào trong nước.

Lục Yên lập tức gào khóc thảm thiết như bị kim đâm, không bao lâu sau, trên mặt nàng ta lập tức nổi lên thật nhiều mẩn đỏ, thậm chí còn chảy ra nước vàng, cảnh này thật khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.

Tác giả có lời muốn nói:

Vị hoàng đế nào đó: Từ sau khi lén ăn dưa xong cứ cảm thấy mọi thứ chung quanh đều rất đáng nghi thì phải làm sao bây giờ?

Vị tác giả nào đó: Ăn riết là quen thôi con trai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui