Giờ đây không khí còn căng thẳng hơn bao giờ hết.
Trương gia run bần bật, người hoàng gia thì khí thế phừng phừng, vô cùng áp đảo.
" Ái Ái, bọn họ tại sao lại đến đây chứ, điện hạ kiểu gì cũng khó chịu.
Hắn ta cũng đến kìa." - Tiểu Yêu nhỏ giọng hỏi.
" Chắc là do pháo hiệu.
Nhưng mà kì lạ, loại pháo hiệu đó tuy luôn giữ bên người nhưng với tính cách của A Phượng sẽ không bắn nó đâu." - Tiếu Ái cũng nhỏ giọng đáp.
" Tiểu Ái, Tiểu Yêu, không được hỗn nháo.
Mau chào hỏi rồi giúp quý nhân an tọa đi." - Huyền Nương nghiêm túc nói.
" Vâng " - Tiểu Ái chán ghét nói.
Hai đứa nhỏ tiếng về phía trước, cúi người xuống lịch sự nhưng thái độ miễn cưỡng nói: " Đại công chúa, tam công chúa, ngũ công chúa, lục công chúa.
Mời qua bên này."
" Ấy to gan, thái tử ở đây sao hai ngươi không chào?" - Tín Thái giám khó chịu hỏi.
Tiểu Yêu và Tiểu Ái cũng không thèm quan tâm, lờ đi một mạch.
Mọi thứ dần dần ổn định lại, trà mới đã mang lên, A Sương nhẹ nhàng dâng trà cho từng người từng người một rồi lui xuống.
" Mau nói đi, rốt cuộc là có việc gì? Thái tử bỏ buổi săn, 4 vị công chúa cũng từ bỏ hội đàm để đến đây.
Các ngươi muốn câm như hến đến bao giờ?" - Thái giám to giọng nói.
" Hạ Thất Phượng mở hội thẩm muốn hỏi tội môn sinh Trương gia dùng tà thuật, Trương gia ta tố giác cô ta lạm sát, danh không xứng với thực, không đủ tư cách.
2 vị tiên chủ chất vấn việc Giang gia hạ Băng Thương Quyết lên người cô ta." - Cô gái đứng phía sau Trương Khang lãnh đạm lên tiếng.
" A Dung." - Trương Khang vội vặn lại.
" Cô nương nói vậy.
Không phải phần thắng từ đầu nghiêng về phía Hạ Thất Phượng nhiều hơn sao?...!Thất tỷ, tỷ có lời nào muốn nói không?" - Trường An trầm tĩnh nói.
Hạ Thất Phượng không đáp, hoàn toàn an toàn im lặng không có động tĩnh.
" Thất tỷ? Hạ Thất Phượng có quan hệ với hoàng thất sao? Cô ta là công chúa à?" - Người xung quanh bàn tán.
" Các ngươi có thấy không? Từ thái tử đến công chúa đều có chút gì đó rất giống trưởng môn.
Dung mạo của bọn họ cứ hao hao nhau ấy."
" Tại sao không đáp." - Giang Lĩnh nghiêm trọng nói.
Vẫn là cả bầu trời im lặng như vậy...
" Thái tử, người tương lai là hoàng đế Yên Nam, xin người minh giám." - Cô gái ban nãy lại tiến về phía trước.
" A Dung." - Trương Khang lại lo lắng nhưng không dám làm gì hơn.
" Chàng không dám nói thì để ta...( quỳ xuống )..."
" Ấy cô nương, cô làm gì vậy?" - Trường An có chút ngạc nhiên nói.
" Thái tử, đúng là chuyện này vẫn chưa phân rõ, nhưng mà cô ta nói ra lời tạo nghiệp.
Trương gia hiện tại có hơn 20 phu nhân đang mang thai đã đến gần những ngày cuối cùng.
Đến tiểu nữ cũng đã hoài thai hơn 8 tháng.
Trước lúc đó thì vẫn còn rất bình thường, từ sau khi cô ta rủa tất cả phần bụng của hơn 20 người đều xẹp xuống.
Thái y cũng không chuẩn ra bệnh.
Cho dù việc kia cô ta đúng nhưng trẻ nhỏ vô tội.
Xin thái tử xét xử công minh.
" - A Dung kia thê lương nói.
" Cô nương trước hết cô phải nói được cô là ai? Nói rõ hơn rốt cuộc tỷ ấy nói gì?" - Trường An vừa nghĩ ngợi đâm chiêu nhìn chằm chằm A Dung vừa nói.
" Tiểu nữ là Từ Dung, thiếu phu nhân của Trương gia.
Cô ta rủa nhà ta tuyệt hậu, hài tử trong bụng ta và các vị khác đều là con cháu chính thất Trương gia, nếu lỡ may..lỡ may....!thì không phải thành thật sao?" - A Dung khóc lên nói.
Từ Dung này đúng là có gì đó lạ.
Từ đầu đến thì chỉ cúi mặt, không ai nhìn rõ, từ lúc xuất hiện thì ánh mắt mọi người liền không ngừng chú ý đến.
" Nghe nói Trương công tử có hiền thê dung mạo xuất chúng.
Hoa nhường nguyệt thẹn, đến nay mới được diện kiến, đúng là rất đẹp.
Nữ tử mang thai trước hết cứ đứng dậy đi.
Từ Dung cô nương đây cứ làm ta nhớ đến ai đó." - Lam Phong lạnh lùng lên tiếng.
Đúng là Từ Dung này rất đẹp, nét đẹp nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng cũng có gì đó cao quý ngọc ngà đầy kiêu ngạo.
Mắt phượng môi đỏ, vô cùng sắc sảo.
Từ Dung cũng liền nghe theo, lập tức đứng lên.
" Đúng là quá ác mà, thì ra câu nói của cô ta ứng nghiệm lên Trương gia rồi.
Ác độc." - Người dân xào xáo.
" Ngươi vẫn không có lời nào muốn nói phải không?" - Lam Phong quay sang hỏi Hạ Thất Phượng.
" Tam công chúa" - Nhan Linh Lung có chút nghiêm túc nhắc nhở.
" Hạ cô Hạ thúc.
Hai người biết bọn ta tại sao lại đến đây mà, là do pháo hiệu, pháo hiệu cho thấy Hạ Thất Phượng đang gặp nguy hiểm tính mạng.
Cho dù Hạ Thất Phượng ở Hạ gia cũng không có nghĩa hoàng thất không màng tới sống chết của con bé.
Vậy các người lại ở đây để người khác giả thành con bé." - Lam Phong tức giận nói.
Dù vậy vẫn không một ai đáp trả hay giải thích, mọi thứ là một màn im lặng không hồi kết.
" Tam tỷ bình tĩnh.
Không được nóng giận.
" - Kim Hoa vội đến vuốt giận.
" Vẫn không trả lời...!hoàng thất ta là để ngươi qua mặt sao?" - Yến Hồng nóng giận dùng roi đánh tới.
* Ầm * Tiếng roi đập vào da.
" Tiểu Ái, Tiểu Yêu." - Giọng Tỵ Nương nhàn nhạt cất lên.
" Đau chết đi được.
Người không sao chứ?" - Hai đứa trẻ khó khăn nói.
" Tỵ Nương" - mọi người đều bàng hoàng.
Thì ra thật vậy, bọn họ từ nãy đến giờ chỉ là đang giả mạo.
Chuyện này đúng là có điểm lạ, vừa lạ vừa nguy hiểm.
Rõ ràng hội thẩm do Phục Linh Sơn mở ra, trưởng môn lại là nhân vật chủ chốt mà lại biến mất, để cho một người khác thay thế.
Đây khác gì sợ tội chạy trốn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...