Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Thời điểm Vu Thịnh Ưu tỉnh lại, đã là buổi chiều.
Nàng duỗi người trên giường, vặn vẹo một cái:“Ai nha nha, toàn thân đau nhức a!”
Kêu to một trận, bên người cư nhiên
không có ai quan tâm tới nàng, nàng mở mắt ra, Cung Viễn Tu ngủ bên cạnh đã sớm mất bóng dáng.
“Người này! Rất không săn sóc !” Vu
Thịnh Ưu báo oán nói, đáng giận a, hoàn toàn không giống như trong tiểu
thuyết viết a, trong tiểu thuyết người ta, nữ chủ bị ooxx xong, mở mắt
tỉnh lại, nhất định sẽ thấy nam chủ ôn nhu nhìn nàng, nữ chủ ngượng
ngùng cười, thân thể mềm mại uốn éo:“Ai nha ~ đau.”
Nam chủ sẽ vẻ mặt khẩn trương hỏi:“Bảo bối ~ làm sao đau?”
Nữ chủ đáp:“Nga ~ eo người ta đau ~ đau quá u ~”
Sau đó nam chủ sẽ dùng bàn tay thon dài lửa nóng mát xa giúp nữ chủ, nữ chủ sảng khoái ân ân a a hai tiếng,
kích thích thú tính nam chủ, lại một lần nữa áp lên,o a!x a!
Nga ha ha a ~ Vu Thịnh Ưu ở trên giường lăn hai vòng, tự giác không thú vị, lau nước miếng, rời giường.
Vừa mở cửa phòng ra, chỉ thấy Cung Viễn Hạ đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt không được tự nhiên.
“Ngươi đứng trước cửa phòng ta làm gì?” Vu Thịnh Ưu kỳ quái hỏi.
“Nữ nhân này, đã buổi chiều mới rời giường, sao có thể lười như vậy chứ?” Cung Viễn Hạ khinh bỉ nói.
Vu Thịnh Ưu liếc mắt nhìn hắn:“Ngươi đứng trước cửa phòng ta, là vì muốn xem ta khi nào thì rời giường?”
“Không phải.” Cung Viễn Hạ quay mặt, vẻ mặt xấu hổ.
“Vậy ngươi đến để làm chi?” Vu Thịnh Ưu chọn mi hỏi.
“Đại tẩu.”
“Cái gì, cái gì, cái gì! Ngươi bảo ta cái gì?”
“…… Đại tẩu.”
Vu Thịnh Ưu ngạc nhiên nhìn hắn, hắn
gọi nàng là đại tẩu a! Không phải kêu nàng là nữ nhân đáng chết! Nữ nhân ngu ngốc! Nữ nhân này! Mà kêu nàng là đại tẩu a ~~!
Vu Thịnh Ưu hơi sợ lui về phía sau, phòng bị nhìn hắn:“Ngươi…… Ngươi có ý đồ gì?”
“Nữ nhân này!” Cung Viễn Hạ trừng mắt
nhìn nàng, lời giáo huấn nàng vừa ra khỏi miệng, lại nhịn xuống, hắn hít sâu một hơi, nhìn Vu Thịnh Ưu, ôn hòa hỏi:“Đại tẩu, thương thế của
ngươi đã tốt hơn chưa?”
Vu Thịnh Ưu ôm tay xoa xoa bả vai, vì sao, vì sao hắn gọi nàng là đại tẩu, toàn thân nàng đều nổi da gà!
“Ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi! Van cầu ngươi! Đừng làm ta ghê tởm!”
“Ngươi…… Ngươi!” Cung Viễn Hạ gắt gao
nắm tay! Cùng nữ nhân này nói chuyện rất lao lực ! Phải mất rất nhiều
sức lực mới có thể khống chế mình không giáo huấn nàng!
“Rốt cuộc chuyện gì? Nói a!” Vu Thịnh
Ưu không kiên nhẫn nhìn hắn, cùng người này nói chuyện thực lao lực!
Phải mất rất nhiều sức lực mới có thể khống chế mình không bóp chết hắn!
Hai người này! Chính là điển hình bát tự không hợp a!
Cung Viễn Hạ bình tĩnh lại nói:“Đại
tẩu, thương thế của ngươi nếu không có gì trở ngại, có thể nhờ ngươi đi
xin nhị ca, thả Mạt Nhất ra được không?”
“Mạt Nhất còn chưa được thả ra sao?” Nàng vẫn nghĩ ngày đó Bàn Tử đi, đã đưa Mạt Nhất cùng đi rồi.
“Chưa. Hắn vẫn bị nhốt tại địa lao.” Cung Viễn Hạ nhăn nhanh tuấn mi, vẻ mặt lo lắng.
Vu Thịnh Ưu chọn mi nhìn Cung Viễn Hạ, bỗng nhiên mân miệng tặc cười:“Di hì hì, ngươi thực lo lắng cho hắn sao sao sao sao ~~!”
“Mạt Nhất cùng ta tình như thủ túc.”
“Nga nga ~ tình như thủ túc ~~~!”
“Là sinh tử chi giao của ta!”

“Nga nga nga nga ~~ sinh tử chi giao!”
“Ta đương nhiên sẽ lo lắng cho hắn!”
“Nga nga nga ~ vì hắn lo lắng, hắc
hắc!!” Vu Thịnh Ưu kích động tại chỗ, hủ huyết sôi trào! Hạ tiểu thụ, Hạ tiểu thụ ~ ta không mệt gọi hắn là Hạ tiểu thụ lâu như vậy! Hắn rốt cục biến thành một tiểu thụ chân chính rồi! Oa ha ha ha ha ~~!
Vu Thịnh Ưu nắm chặt tay Cung Viễn Hạ,
vẻ mặt nghiêm túc nói:“Chúng ta đi cứu hắn đi! Cứu sinh tử chi giao của
ngươi, huynh đệ thủ túc của ngươi! Ta nhất định sẽ giúp ngươi! Giúp
ngươi vượt qua muôn vàn khó khăn! Giúp ngươi đạt được hạnh phúc của
mình!”
“A?” Cung Viễn Hạ mạnh mẽ rút tay về,
khóe miệng run rẩy một chút, đề phòng nhìn nàng, nữ nhân này kích động
như vậy làm gì? Còn có, còn có! Vì sao ánh mắt nàng ta nhìn mình lại lóe sáng, lóe sáng như vậy?
“Đúng rồi, làm thế nào để tới địa lao a?”
Nàng đến Cung gia một năm, còn không biết ở đây có địa lao đâu.
Cung Viễn Hạ hỏi:“Đi địa lao làm gì?”
“Cướp ngục a!” Vu Thịnh Ưu đương nhiên trả lời.
“Bằng vào hai chúng ta?” Cung Viễn Hạ chỉa chỉa nàng, lại chỉa chỉa chính mình.
“Không đủ sao?”
Cung Viễn Hạ phù ngạch nói:“Ta chỉ là
tới nhờ ngươi cầu tình với nhị ca. Cướp ngục! Ta muốn cướp ngục còn tìm
ngươi làm chi! Không giúp được còn mang theo một nữ nhân vướng bận.”
Vu Thịnh Ưu cả giận nói:“Hừ! Muốn cầu tình sao ngươi không tự đi mà nói a!”
“Ta đã nói tám trăm lần, nhị ca căn bản không để ý tới ta.”
“Nếu vậy ta nói cũng có tác dụng gì?” Vu Thịnh Ưu buông tay.
Cung Viễn Hạ không nói lời nào.
“Ta nói cho ngươi biết, Viễn Hàm muốn
thả, hắn đã sớm thả, không muốn thả, chúng ta có dính miệng trên người
hắn cũng không ăn thua.” Vu Thịnh Ưu tỏ vẻ ta rất hiểu hắn, gật đầu
nói:“Cho nên, biện pháp duy nhất của chúng ta hiện tại chính là đi cướp
ngục, sau đó, ngươi mang theo Mạt Nhất trọng thương lập tức bỏ trốn, ta
sẽ che dấu giúp các ngươi ! Không cần lo lắng cho ta, các ngươi cố gắng
trốn đi!” Cùng nhau viết một khúc ‘Tình yêu bỏ trốn’ hoa hoa lệ lệ đi!
Cung Viễn Hạ nhíu mày nghĩ nghĩ, nếu
chần chờ không cứu Mạt Nhất ra, có lẽ hắn sẽ chết trong đó, hắn không
thể chịu được thêm vài ngày nữa :“Cũng chỉ có cách này, chúng ta phải
tìm cách một chút……”
“Tìm cách cái gì! Chọn ngày không bằng
lập tức, liền hôm nay đi! Đi! Chúng ta đi cứu Mạt Nhất!” Vu Thịnh Ưu
kích động lôi kéo Cung Viễn Hạ đi về phía trước, vừa đi vừa hô lớn :“Đả
đảo Viễn Hàm! Cứu Mạt Nhất ra! Rống rống ~!”
Cung Viễn Hạ xông lên phía trước che miệng của nàng:“Đừng kêu! Khiến nhị ca nghe được, chúng ta nhất định phải chết!”
Vu Thịnh Ưu kéo tay hắn, cười hề
hề:“Ngươi yên tâm! Hắn ở bắc uyển, chúng ta ở nam uyển, tai hắn có dài
trăm thước cũng không nghe thấy.”
“Có nga ~!” Cung Viễn Hạ khinh bỉ liếc
mắt nhìn nàng một cái, nàng không biết nhị ca khủng bố cỡ nào a! Đừng

nói một cái Cung gia bảo nho nhỏ, cho dù là toàn bộ giang hồ, chỉ cần có người nói nói xấu nhị ca một câu, hắn lập tức có thể biết.
“Mặc kệ, cứu Mạt Nhất đi.” Vu Thịnh Ưu kéo hắn, hai người bước nhanh về phía địa lao Cung gia.
Cung gia địa lao, nói là địa lao cũng chỉ là một cái hầm ở bắc uyển, ngày thường cất giữ một ít thức ăn cùng băng.
Vu Thịnh Ưu đi theo Cung Viễn Hạ xuống
hầm, chỉ thấy hầm ước chừng rộng khoảng năm sáu trăm thước vuông, ở tận
cùng bên trong, có một nam tử bị xích sắt khóa lại, hai tay của hắn bị
treo trên tường, hai đầu gối quỳ gối, hắn nghe được tiếng động, liền
chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tiều tụy, sắc mặt xanh tím, chỉ là
trên gương mặt lạnh như băng không hề có biểu tình gì, đạm mạc vô cầu.
Vu Thịnh Ưu nhìn hắn, quần áo hoàn hảo, trên người không có ngoại thương nghiêm trọng, nửa tháng chỉ gầy đi một chút, tiều tụy hơn một chút mà thôi:“Không bị tra tấn sao! Ta còn nghĩ
sẽ vết thương đầy người, máu chảy đầm đìa chứ.”
“Ngươi biết cái gì! Nhị ca ép hắn ăn
Thực Võ Hoạn trùng, cái loại sâu này, hấp thụ nội lực của người ta, mỗi
ngày sáu lần, mỗi lần chúng ăn nội lực của người bị kí thân, người đó sẽ đau đớn khó nhịn, sống không bằng chết! Mà thảm nhất là, tới khi bị
chúng ăn sạch nội lực, Thực Võ Hoạn sẽ bắt đầu ăn đến cốt tủy, da thịt
người!” Cung Viễn Hạ nhìn nam nhân trước mắt đã tiều tụy đến mức thần
chí không rõ, gắt gao nắm chặt tay.
Nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, là ở Quỷ Vực môn, khi đó mình tới ăn vụng đồ ăn ở chỗ Vu Thịnh Ưu, bỗng
nhiên cảm thấy phía sau một trận sát khí, khi hắn xoay người lại, liền
thấy nam nhân này! Nam nhân lạnh như băng!
Một lần kia, bọn họ giao thủ, chỉ trong mười chiêu, hắn bị y đánh bại, lần đó hắn trúng mê dược trong thức ăn,
cho dù thua, cũng coi như không thể tính.
Về sau, hắn bị nhốt tại địa lao Quỷ Vực môn, nam nhân này thường xuyên xuất hiện ở trong lao, nghiêm mặt, lãnh
khốc thực hiện khổ hình với phạm nhân trong lao!
Cho dù tù phạm khóc kêu như thế nào,
cầu xin tha thứ, chửi bậy, y đều không có biểu tình, lãnh khốc, không
giống như một người đang sống.
Sau đó, nhị ca đến Quỷ Vực môn, hắn
được thả ra, không thể không nói, khi đó Cung Viễn Hạ thở dài nhẹ nhõm
một hơi, trong tiềm thức hắn không muốn mình bị Mạt Nhất nắm trong tay.
Nhị ca để lại cho hắn một phong thư, để hắn cùng Mạt Nhất bí mật đi theo phía sau bọn họ, tìm ra kẻ đứng sau
màn độc thủ. Mà khi đại ca bị bọn chúng bỏ lại bên sông, hắn rốt cuộc
không nhịn nổi, muốn lao ra cứu đại ca, nhưng Mạt Nhất lại ngăn hắn lại, đó là lần đầu tiên giao thủ! Bọn họ ngang tay, không có thắng bại.
Khi đó, hắn hận y, hận không thể giết
y! Cung Viễn Hạ hắn chỉ mới bại bởi một người, người kia là đại ca hắn!
Ngay cả nhị ca, cũng chưa nhất định có thể thắng hắn!
Nhưng, hắn lại không thắng được y?
Hắn không phục! Tuyệt đối không phục!
Cho nên trong lúc giúp Thánh Y phái
trùng kiến, ngày ngày hắn tìm y luận võ, nhưng ngày ngày đều không phân
thắng bại, dần dần, hai người trở nên thân thiết, mỗi ngày lại tỷ võ, có khi ngồi trên đỉnh núi uống rượu, ngẫu nhiên lại tâm sự, đương nhiên,
hắn tán gẫu, Mạt Nhất nghe, Mạt Nhất là một người nghe rất tốt, y luôn
im lặng nghe, rầu rĩ uống rượu, không nói một lời.
Cho dù Mạt Nhất lạnh lùng như băng,

nhưng Cung Viễn Hạ cảm thấy, y không chán ghét hắn, nếu không, y cũng sẽ không luận võ cùng hắn, sẽ không cùng hắn uống chung một bầu rượu, sẽ
không ngồi cả đêm nghe hắn nói một ít chuyện vụn vặt mà nhàm chán.
Cung Viễn Hạ hắn, từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử (1), luôn luôn tự cho là thanh cao, sống mười tám năm, còn chưa thừa nhận kẻ nào là bằng hữu, Mạt Nhất, là tương giao tri kỷ đầu tiên của hắn, là
nam nhân duy nhất hắn bội phục, ngoại trừ hai vị ca ca! (1* thiên chi kiêu tử: con cưng của trời)

Cung Viễn Hạ nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Mạt Nhất, nhẹ giọng gọi tên hắn:“Mạt Nhất.”
Mạt Nhất ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trống rỗng, hốt hoảng, thanh âm khàn đặc:“Viễn Hạ?”
Vu Thịnh Ưu ôm hai má dùng sức vặn vẹo, a nga nga nga nga ~~ hắn gọi là Viễn Hạ! Gọi là Viễn Hạ! Gọi là Viễn
Hạ, ai ai ~~! Thực mờ ám ! Thực mờ ám ~! fu fu fu fu fu fu ~!
“Mau cứu hắn! Mau cứu hắn!” Chịu không nổi ! Mau cứu hắn a a a ~~~!
“Được.” Cung Viễn Hạ lúc này cũng hạ
quyết tâm, cho dù sẽ khiến nhị ca nổi giận, hắn cũng muốn cứu y. Rút
trường kiếm ra, chém đứt xích sắt, Mạt Nhất yếu ớt ngã xuống, Cung Viễn
Hạ vươn người lại, đỡ lấy y, Mạt Nhất hoàn toàn vô lực, ngã vào lòng
hắn, tư thế của hai người, ở trong mắt Thịnh Ưu, không khác gì gắt gao
ôm nhau!
“Mau! Mau! Mau ôm hắn đi!” Vu Thịnh Ưu kích động hoa chân múa tay, vui sướng chỉ huy.
Cung Viễn Hạ vòng một cánh tay của Mạt Nhất qua cổ mình, một tay đỡ thắt lưng y, nửa dìu nửa bế y đứng lên:“Đi thôi.”
Hai người vừa mới đi vài bước, bỗng nhiên phát hiện, địa lao vốn không có người, đột nhiên xuất hiện mười mấy hộ vệ Cung gia.
Hộ vệ đi đầu trước tiên cúi đầu có lễ
với Cung Viễn Hạ cùng Vu Thịnh Ưu, sau đó nói:“Tam thiếu gia, đại thiếu
nãi nãi, hai vị không thể đưa hắn đi.”
“Cút ngay cho ta! Các ngươi cũng dám cản đường ta?” Cung Viễn Hạ lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ.
“Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân chỉ
muốn xin tam thiếu gia nói một tiếng với nhị thiếu gia, nhị thiếu gia
gật đầu đáp ứng, tiểu nhân lập tức nhường đường.” Hộ vệ thủ lĩnh không
kiêu ngạo, không siểm nịnh đáp.
“Cái kia… Viễn Hàm đã đáp ứng rồi! Ta vừa rồi đi tìm hắn, hắn nói, được! Thả đi thôi.” Vu Thịnh Ưu cười, mắt cũng không chớp.
“Thật không?” Thanh âm ôn nhu mang theo mỉm cười, Cung Viễn Hàm từ trên cầu thang đi xuống, nhìn Vu Thịnh Ưu
nói:“Ta sao lại không nhớ ta đã nói những lời này?”
“Viễn Hàm!!” Vu Thịnh Ưu lui ra phía sau từng bước, cười gượng nhìn hắn nói:“Ha ha ha, ha ha, ngươi vì sao lại ở trong này?”
Cung Viễn Hàm hạ chiết phiến xuống, khẽ cười nói:“Có người hô lớn muốn đả đảo ta, ta đương nhiên phải tới nhìn
xem, là ai dũng cảm như vậy.”
“Không phải ta!” Lập tức phủ nhận, một giây cũng không chậm trễ!
“Đại tẩu phủ nhận thực mau a.”
“Tuyệt đối không phải ta!” Đánh chết cũng không thừa nhận, kiên quyết phủ nhận!
Cung Viễn Hàm chọn mi nhìn nàng, Cung
Viễn Hạ khinh bỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó khẩn cầu nói:“Nhị
ca, đại tẩu thương thế đã khỏi, Mạt Nhất cũng đã chịu phạt, chẳng lẽ
huynh thật sự muốn mạng hắn hay sao? Xin huynh thả hắn đi.”
“Viễn Hạ.” Cung Viễn Hàm cười meo meo nhìn hắn nói:“Buông Mạt Nhất ra.”
Vu Thịnh Ưu vụng trộm nhìn khuôn mặt tươi cười của Cung Viễn Hàm, nga nga nga ~ Viễn Hàm nổi giận!
“Không!” Cung Viễn Hạ kiên quyết lắc đầu:“Hắn là bằng hữu của đệ! Đệ sẽ không để huynh giết hắn.”
Oa! Cung Viễn Hạ phản kháng ! Vì Mạt
Nhất mà phản kháng lại nhị ca hắn sợ hãi nhất từ khi còn nhỏ tới nay!
Xem! Đây chính là sức mạnh của tình yêu a! Viễn Hạ! Trong lòng ta ủng hộ ngươi a! Cố lên!
Cung Viễn Hàm hơi hơi giật mình, hắn
cũng không đoán được, Cung Viễn Hạ lại không nghe lời hắn, hắn thản
nhiên hỏi:“Mạt Nhất là bằng hữu của đệ? Vậy đại tẩu không phải là thân
nhân của đệ sao.”
“Đại tẩu đã khỏe lại rồi, huống hồ chính nàng cũng không để ý .”
“Đúng! Ta không ngại! Coi như hết ~!” Vì thành toàn bọn họ, một kiếm kia nàng nhịn!
Cung Viễn Hàm liếc mắt nhìn nàng một cái nói:“Việc này cùng ngươi có liên quan sao?”

“Ta biết! Đây là vấn đề tôn nghiêm Cung gia! Tuyệt đối không thể tính!” Vu Thịnh Ưu a ~ nàng hẳn là nên cải
danh thành đầu tường thảo! (đầu tường thảo: ý chỉ những người gió chiều nào che chiều đấy)

Đầu tường thảo, nghiêng ngả, bên kia gió lớn liền đổ về hướng đó!
Cung Viễn Hàm nhìn Cung Viễn Hạ:“Đại tẩu cũng có thể hiểu được đạo lý, đệ cư nhiên không hiểu?”
Cung Viễn Hạ nhếch miệng, không nói lời nào, nhưng bàn tay giúp đỡ Mạt Nhất lại cũng không buông lỏng một chút.
Đúng lúc này, Mạt Nhất vẫn hôn mê tỉnh
lại, khó khăn nói:“Viễn Hạ, quên đi.” Một cái mệnh mà thôi, đã sớm nên
công đạo. Trước khi chết, lại biết được sẽ có một người liều mạng vì
mình như vậy, cũng coi như được an ủi.
Cung Viễn Hạ không nói lời nào, cố chấp đỡ hắn.
Cung Viễn Hàm mở chiết phiến nói:“Mạt
Nhất, ta vốn cho ngươi một con đường sống, đáng tiếc chủ tử nhà ngươi
không muốn cứu ngươi. Ngươi không trách ta được.”
Mạt Nhất không liếc mắt một cái, lạnh
nhạt nói:“Cung nhị thiếu rất để mắt Mạt Nhất, Mạt Nhất chỉ là một tên
khất cái mười hai năm trước được môn chủ cứu giúp trong gió tuyết mà
thôi, sao đáng giá để môn chủ dùng Quỷ môn Băng phách để đổi.”
Cung Viễn Hàm tiếp tục nói:“Ngươi nếu thề nguyện trung thành cho Cung gia, ta cũng có thể thả ngươi một con đường sống.”
“Ta nếu thề, sẽ không đáng giá để ngài phóng ta một con đường sống.”
“Người như ngươi, nếu chết thật đúng là đáng tiếc.”
“Viễn Hàm! Ngươi không thể giết hắn!”
Vu Thịnh Ưu vẫn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng. Ánh mắt nghiêm túc nhìn
Cung Viễn Hàm nói:“Ngươi muốn giết hắn, trước hết hãy giết Viễn Hạ! Sau
đó giết ta!”
“Vì sao lại xếp ta trước ngươi!” Cung Viễn Hạ nhịn không được rống!
“Ồ?” Cung Viễn Hàm kỳ quái nhìn nàng, nha đầu kia vì sao lại kích động vậy?
Vu Thịnh Ưu quay đầu, thực nghiêm túc
hỏi Mạt Nhất:“Ngươi được Bàn Tử cứu trong gió tuyết ? Là mười hai năm
trước? Có phải ở dưới chân Thánh Y sơn không, trước khi Bàn Tử cứu
ngươi, có phải còn có một tiểu cô nương đã cho ngươi bánh bao thịt?”
“Ngươi…… Ngươi làm sao mà biết?”
“Quả nhiên!” Vu Thịnh Ưu vỗ tay nói:“Ta chính là tiểu cô nương kia!”
Định luật xuyên không thực vĩ đại a!
Quả nhiên! Quả nhiên tiểu khất cái được nữ chủ bố thí, sau khi lớn lên
đều vô cùng, vô cùng soái, đều vô cùng, vô cùng lợi hại! 80% đều trở
thành sát thủ! 20% trở thành nam kĩ!
Nhưng 99% đều quỳ gối dưới váy nữ chủ!
Đáng tiếc là, Mạt Nhất lại thuộc 1% còn lại kia!
Mạt Nhất có chút không thể tin được nhìn Vu Thịnh Ưu, cư nhiên là nàng?
Cô gái cho hắn bánh bao kia, cư nhiên là nàng?
Hắn còn nhớ rõ cô gái kia bảo hắn đi
đến nhà mình, nhưng mà, băng tuyết đã sớm đông cứng hai chân hắn, hắn đi thật lâu trong tuyết, đi về phía nàng nói, nhưng mà, cuối cùng, hắn vẫn không thể tới được, giữa đường, bị một trận gió tuyết vùi lấp.
Tuyết lại ấm áp, hắn biết, hắn sắp
chết, nhưng trước khi chết, hắn vẫn không nhịn được nghĩ, nhà của cô gái kia, rốt cuộc như thế nào? Nghĩ nghĩ, hắn bắt đầu hận cô gái kia, hận
nàng cho hắn ăn bánh bao ngon như vậy, hận nàng cho hắn một hy vọng lớn
như vậy, nhưng cuối cùng, hắn chỉ có thể giãy dụa chết đi trong gió
tuyết…..
Ngày đó, hắn nghĩ rằng hắn chắc chắn sẽ phải chết rồi.
Cũng không nghĩ đến, lúc tỉnh lại, đã ở trong một nơi vô cùng ấm áp.
Một Bàn Tử, nam hài diện mạo kỳ quái, cứu hắn.
Từ đó về sau,
Trở thành chủ nhân của hắn, cuộc sống của hắn, sinh mạng của hắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui