Ai Nói Xuyên Qua Hảo

“Nương tử, nàng còn giận sao?” Cung Viễn Tu thật cẩn thận nhìn người đang nằm trên giường, đưa lưng về phía hắn.
Vu Thịnh Ưu hừ cũng không hừ một tiếng, Cung Viễn Tu nhẹ tay nhẹ chân trèo lên giường, chống đầu đến trước mặt
nàng cười lấy lòng: “Nương tử, ta có thể lên giường không?”
Vu Thịnh Ưu một phen đem hắn đẩy xuống giường, hung hăng nói: “Ngủ sàn đi!”
Cung Viễn Tu ngồi dưới đất, ôm chăn,
tuấn mắt như nước trong veo nhìn nàng, miệng mím lại ủy khuất, nhưng Vu
Thịnh Ưu ngay cả đầu cũng không quay lại, không nhìn tới bộ dạng đáng
thương của hắn.
Cung Viễn Tu thấy nàng không để ý tới mình, chỉ có thể tội nghiệp ôm cái chăn, nằm ở trên sàn, cố gắng ngủ.
Trong phòng, chỉ có ánh nến hôn ám,
người trên giường thẳng lưng, không hề động tĩnh, người dưới đất ngủ một lúc lại tỉnh một lúc, nhìn người trên giường.
Một lát sau, người dưới đất xác định
người trên giường đã ngủ rất sâu, vụng trộm đứng lên, nhẹ nhàng trèo lên giường, tiến vào ổ chăn ấm áp, ôm lấy thân thể hương nhuyễn kia, híp
mắt, lộ ra tươi cười vui vẻ, hì hì, không ôm nương tử hắn không ngủ
được. Cằm cọ cọ mái tóc mềm mại của nàng, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại,
ngủ.
Vu Thịnh Ưu chậm rãi mở mắt, hai tròng
mắt thập phần bình tĩnh, nâng tay, gắt gao nắm lấy bàn tay to đang ôm
lưng mình, lẳng lặng mở to mắt.
Viễn Tu, ngươi thật sự là người hạnh
phúc, ngươi được mọi người yêu thương, bảo vệ, không để ngươi gặp chút
thương tổn gì, ta cũng giống vậy, nhưng hạnh phúc này chừng nào thì
ngươi hiểu được, hạnh phúc ta muốn là cái gì đây? Ta không phải sủng vật ngươi thích nhất, không phải món đồ chơi ngươi có thể chia sẻ với người khác. Ngươi mỗi ngày đều gọi ta là nương tử, nhưng ngươi thật sự biết
nương tử là cái gì sao?
Ta không nên mong ước xa xôi,
Là ta đã muốn quá nhiều?
Như vậy cả đời cũng tốt lắm.
Nhưng mà…… Vì cái gì ta không cam lòng như thế!
Vu Thịnh Ưu nhắm mắt lại, lông mi nhẹ
nhàng kích động, dưới ánh nến u ám, chiếu ra một hình ảnh xinh đẹp. Nàng cắn môi, gắt gao nhíu mày, trong lòng từng đợt co rút đau đớn, nàng
thật sự rất muốn lay tỉnh hắn, sau đó hung hăng đánh hắn một chút cho
hết giận, nhưng mà, cho dù nàng có đem hắn đánh chết, hắn không biết vẫn là không biết a.
Viễn Hàm nói, hắn một ngày nào đó sẽ biết.

Một ngày nào đó là bao lâu, một tháng, một năm, hay là cả đời?
Một đêm này, Cung Viễn Tu ngủ bình thản thực an tâm hạnh phúc.
Một đêm này, Vu Thịnh Ưu trợn tròn mắt nghĩ đến tận hừng đông.
Sáng sớm ngày thứ hai,
Ba người cùng nhau ngồi ở trên bàn cơm
ăn điểm tâm, Cung Viễn Hàm nhìn Vu Thịnh Ưu đôi mắt đen quầng, nhịn
không được trêu chọc nói: “Ngươi vì sao mỗi ngày buổi sáng đều một bộ
dáng muốn tìm bất mãn vậy?”
Vu Thịnh Ưu yên lặng liếc hắn, thực bình tĩnh nói: “Không có dục, như thế nào mãn?”
Cung Viễn Hàm nao nao, bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó vẻ mặt đồng tình nói: “Đại tẩu, ủy khuất ngươi.”
“Hừ.” Vu Thịnh Ưu hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn.
Cung Viễn Tu mở to tuấn mắt vô tội,
trộm ngắm Cung Viễn Hàm một cái, lại trộm ngắm Vu Thịnh Ưu một cái, vụng trộm vươn tay, tay trái vụng trộm nắm tay Cung Viễn Hàm, tay phải nắm
tay Vu Thịnh Ưu, sau đó phi thường thỏa mãn cười, oa…… Viễn Tu thực hạnh phúc!
Vu Thịnh Ưu cúi đầu, nhìn động tác của
hắn, nhịn không được nghĩ: Mẹ nó, 3p cỡ nào hài hòa, chỉ là vị trí lầm,
ta hẳn là phải ngồi ở giữa! ( =”= Ưu tỷ…)
Cung Viễn Hàm như là cái gì cũng không
phát sinh, đạm cười phe phẩy chiết phiến, trên gương mặt tuấn nhã mang
theo nụ cười ôn nhu, dưới nắng sớm ngoài cửa chiếu vào, giống như có
ngọc bàn quang uẩn (ánh sáng như ngọc).
Lúc này, Mạt Nhất gõ cửa mà vào,
Trên khuôn mặt tuấn tú mang một vẻ lãnh khốc, trước sau như một không có biểu tình gì, hắn nhìn Cung Viễn Hàm
nói: “Cung nhị thiếu, hành trang ngài muốn đã chuẩn bị xong, môn chủ
mệnh ta đưa các ngươi ra khỏi đây.”
“Ách? Chúng ta có thể đi rồi?” Vu Thịnh Ưu có chút không thể tin được, nàng cư nhiên dễ dàng như vậy có thể rời đi Quỷ Vực môn .
Mạt Nhất thản nhiên nhìn nàng, lãnh
khốc trong mắt mang theo một tia cảm xúc chán ghét, đối với nữ nhân này, hắn chán ghét, chủ nhân mà Mạt Nhất hắn kính trọng cư nhiên bị nàng vũ
nhục như vậy.
Vu Thịnh Ưu như là cảm giác được hắn chán ghét, có chút bất an cúi đầu.
“Vậy đi thôi.” Cung Viễn Hàm đứng dậy,
thân thể hắn vô tình ngăn trở tầm mắt chán ghét của Mạt Nhất, quay đầu

nhẹ giọng nói với Vu Thịnh Ưu: “Đại tẩu, thu thập hành lý một chút, đi
đi.” (Hàm ca đáng yêu chưa ^^)
“Nga.” Vu Thịnh Ưu gật đầu, xoay người
trở về phòng, đem toàn bộ đồ đạc của mình gói lại, thời điểm nàng đến,
cơ hồ là tay không đến, nhưng hiện tại, tủ quần áo chất đầy hoa phục Bàn Tử đưa cho nàng, hộp trang điểm tràn đầy châu báu trang sức, ngăn tủ
bên giường tràn đầy đồ cổ ngọc khí, dược liệu trân quý Bàn Tử đưa cho
nàng.
Nàng ở tại đây hơn một tháng, phòng của nàng, đã bất tri bất giác biến thành tiểu bảo khố của Quỷ Vực môn, nàng nhìn cái này, nhìn cái kia, khắp phòng đều là kỳ trân dị bảo, Vu Thịnh
Ưu gạt một đống hoa phục, chỉ lấy ra một bộ nam trang mặc lúc đến đây,
từ đống vũ khí lấy ra tiểu chủy thủ của mình, sau đó nhìn khắp phòng đầy bảo bối, oán hận cắn răng, những thứ đó, ta không thể lấy!
Quay đầu, ra khỏi phòng.
Cung Viễn Hàm cười meo meo mở chiết
phiến, nhìn Mạt Nhất nói: “Mạt Nhất huynh, tẩu tử ta nhiều đồ gì đó lắm, khó có thể cầm được a, phiền toái Mạt Nhất huynh, hỗ trợ cho một xe chở hành lý đi.”
Vu Thịnh Ưu mạnh mẽ quay đầu nhìn hắn, bất mãn kêu: “Uy, mấy thứ này cũng không phải của ta.”
Cung Viễn Hàm cười ôn nhu, ngữ khí lại dị thường cường ngạnh nói: “Nếu môn chủ đưa cho tẩu tử, tự nhiên là của tẩu tử.”
Vu Thịnh Ưu kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Không thể lấy a, những thứ đó quý như vậy……”
“Hử? Cần chứ, cần chứ, càng quý trọng càng phải lấy a.” =))

Vu Thịnh Ưu nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt Cung Viễn Hàm cư nhiên tràn ngập kim
nguyên bảo, kim nguyên bảo a!
Vu Thịnh Ưu khóe miệng run rẩy nhìn hắn, hóa ra…… Người này vẫn là một kẻ tham tiền!
Suy sút phù ngạch, nàng đã thiếu Bàn Tử tình cảm rất nhiều, hiện tại lại thiếu hắn rất nhiều tiền tài, chuyện
này nàng phải làm sao mới kham nổi a!
Mạt Nhất thật bình tĩnh, rất có phong
phạm lão đại, vung tay lên, nô bộc thành đàn ra ra vào vào bắt đầu thu
thập này nọ, vàng bạc châu báu, đồ cổ ngọc khí, liền ngay cả cửa sổ bồn
hoa đều mang cả đi, căn phòng vốn chất đầy bảo vật, nháy mắt trở nên
trống trơn.
“Như thế, nhị thiếu gia vừa lòng chứ.” Mạt Nhất chỉ căn phòng trống rỗng hỏi Cung Viễn Hàm.
“Mạt Nhất huynh khách khí ! Ha ha ha ha, nếu có thể đem cái chăn Thiên Tàm Ngọc Bị kia lên xe luôn thì rất tốt.”
“Này này.” Vu Thịnh Ưu lại buồn bực nhìn hắn, ngươi ngay cả chăn của người ta cũng muốn a!

Cung Viễn Hàm cười: “Đại tẩu, ngươi
không biết Thiên Tàm Ngọc Bị là từ Thiên Tàm Ti ở Thiên Tuyết Sơn dệt
thành, cái chăn này đông ấm hạ lạnh, cường thân kiện thể, là bảo vật
trên đời chỉ có ba cái, một cái tại đây, một cái ở Cung gia chủ ốc, một
cái ở trên giường của đương kim hoàng thượng, trong phòng này, bảo bối
lớn nhất chính là cái chăn này.” Cung Viễn Hàm phe phẩy cây quạt, giải
thích, đây là bảo bối a, bảo bối, bảo bối lớn nhất a!
Trên mặt Mạt Nhất, vẫn là một tia biểu
tình cũng chưa thay đổi, phất tay, một người hầu tiến lên ôm lấy Thiên
Tàm Ngọc Bị mang ra ngoài.
“Để lại.” Vu Thịnh Ưu vẫn trầm mặc bỗng nhiên nói: “Ta không cần, toàn bộ để lại đi.”
Mạt Nhất liếc mắt nhìn nàng, không nói chuyện, tiếp tục phất tay, người hầu tiếp tục đem chăn mang ra ngoài.
Vu Thịnh Ưu sốt ruột kêu: “Ai, ngươi như thế nào còn đem ra a, ta nói để lại.”
Cung Viễn Hàm kéo Vu Thịnh Ưu nói: “Tẩu tử, ngươi nếu muốn cho Ái Đức môn chủ trong lòng dễ chịu thì cứ mang đi thôi.”
Vu Thịnh Ưu quay đầu nhìn hắn.
“Nam nhân kiêu ngạo đều không muốn nhận lại những thứ mình đã tặng.”
“Kỳ thật là ngươi muốn đi.”
“Ô…… Cũng là nguyên nhân thứ nhất.”
Cung Viễn Hàm định luận bản lề: “Nếu một người muốn cho, một người muốn
nhận, đại tẩu nên thanh toàn cho chúng ta đi.”
“……” Vu Thịnh Ưu thở dài, dù sao nàng cũng không nói được hắn.
Bên ngoài tòa thành Quỷ Vực môn, cồn
cát hết tầm mắt, bão cát thổi tung, không kẻ nào có thể tưởng tượng
được, chỉ cách một bức tường thành Quỷ Vực môn, là một địa phương bốn
mùa như mùa xuân. Cuồng phong sa mạc mang theo nhiệt khí khô ráo, hỗn
hợp bão cát sa mạc, làm người ta không nhịn được nhíu mày.
Mạt Nhất như là đã quen với hoàn cảnh
như vậy, ngay cả mắt cũng chưa động nói: “Cung nhị thiếu gia, đường còn
lại, không cần ta tiễn, thiếu gia đi thong thả, Mạt Nhất dừng lại ở
đây.”
Cung Viễn Hàm vuốt cằm gật đầu, vừa
lòng nhìn đoàn xe ngựa phía sau lạc đà của hắn, trên xe đều là tài bảo
Ái Đức Ngự Thư đưa cho Vu Thịnh Ưu.
“Đi thôi.” Cung Viễn Hàm dẫn đầu đoàn lạc đà, nhìn Vu Thịnh Ưu vẫn không yên lòng, nói.
Vu Thịnh Ưu hơi cụp mắt, xoay người dắt lạc đà đi về phía Cung Viễn Tu, đi được hai bước, bỗng nhiên quay đầu
hỏi Mạt Nhất: “Bàn Tử…… Ách, ta là nói môn chủ các ngươi, không đến đưa
ta sao?”

Mạt Nhất thản nhiên nhìn nàng, không nói lời nào cũng không trả lời.
Vu Thịnh Ưu cúi đầu, có chút vô thố vòng tay lại hỏi: “Thương thế trên đầu hắn không có việc gì đi?”
Mạt Nhất vẫn là không quan tâm nàng.
Vu Thịnh Ưu mân mân miệng, tự ý thức
không thú vị xoay người, lại dắt lạc đà đi được vài bước, sau đó lại
dừng lại, sau đó như là hạ quyết tâm ngửa đầu kêu to: “Bàn Tử!”
Mỗi lần nàng gọi hắn đều như vậy, nhìn
trời, phát ra thanh âm với mức đê-xi-ben lớn nhất, sau đó trong vòng năm giây, hắn sẽ xuất hiện ở trước mặt nàng. Nhưng…… Lần này, nàng đợi một
hồi lâu, hắn cũng không xuất hiện.
Vu Thịnh Ưu cắn môi, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Bàn Tử…… Thực xin lỗi.”
Thực xin lỗi, Bàn Tử, kỳ thật ta không
chán ghét ngươi, thực xin lỗi, Bàn Tử, nếu ngươi không thích ta, ta nghĩ ta có thể cùng ngươi làm bằng hữu phi thường tốt, thực xin lỗi, Bàn
Tử……
Nàng đi về hướng Cung Viễn Tu, Cung
Viễn Tu cười vươn tay, đỡ nàng lên lạc đà. Nàng ngồi ở trong ngực hắn,
đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, đem mặt chôn ở trong ngực hắn, hạ ánh mắt, yên lặng nghĩ, đây là nam nhân ta lựa chọn, cho dù hắn ngốc, nhưng hắn
có một lồng ngực ấm áp, một ánh mắt sạch sẽ, có lẽ…… Tương lai, còn có
một trái tim yêu ta……
Trên tường thành Quỷ Vực môn, một thân thể phì nộn, đứng ở nơi đó, nhìn đoàn người dần dần đi xa.
Tiểu cô nương vẫn ngồi ở bên cạnh hắn nhẹ giọng hỏi: “Vì sao huynh không xuống?”
Chủ nhân thân thể phì nộn cư nhiên có
một tiếng nói rất êm tai, hắn dùng thanh âm trầm thấp lại mang theo một
tia khàn khàn nói: “Ta nếu đi xuống…… Nàng liền không đi được.”
Tiểu cô nương nâng tay, bắt lấy ống tay áo hắn, dùng thanh âm mềm mại an ủi nói: “Béo ca ca, không khó chịu, Y Y gả cho ca ca làm lão bà.”
Nam nhân bị câu nói của nàng làm bật
cười, nâng tay, nhu nhu mái tóc mềm mại của nàng, hai người trầm mặc
không nói chuyện, ngoài tường thành đoàn xe dần dần biến thành một điểm
nhỏ, bão cát thổi qua, nháy mắt, rốt cuộc không còn nhìn thấy ……
——————— tiểu kịch trường ———————–
Cung Viễn Hạ: “Vì cái gì không có người tới cứu ta?”
Vu Thịnh Ưu: “Di! Viễn Hàm ngươi không có cứu Viễn Hạ sao?”
Cung Viễn Hàm: “…… Ta nghĩ ngươi cứu.”
Vu Thịnh Ưu: “…… Ta nghĩ ngươi cứu.”
Cung Viễn Hạ: “Các ngươi…… Hơi quá đáng!”
Cung Viễn Tu: “Nhị đệ, nương tử, về nhà nào .”
Cung Viễn Hạ:“Đại ca…… Ngay cả huynh cũng không muốn ta? Oa ô ô ô ô, ta không muốn sống, đại ca, đại ca, đại ca, đại ca!.”
Vu Thịnh Ưu & Cung Viễn Hàm [ nhỏ giọng nói ]:“Chính là bởi vì như vậy mới không cứu, chúng ta khinh bỉ thụ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui