Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ

Phải mất một lúc để định thần lại, tôi tìm một nơi thích hợp để trốn. Tôi nằm trên sàn cạnh giường nơi cách xa cánh cửa. Chỉ cần nằm đây, dù bố mẹ có mở cửa cũng không thấy tôi, hơn thế lại là sàn gỗ nên cũng không sợ lạnh, thế nhưng phải nghĩ cách giết thời gian. Còn nhớ thời kháng Mỹ giúp Triều Tiên năm xưa, ông Khưu Thiếu Vân cũng nằm dưới tầm nhìn của địch như thế này.

2

Trong lúc nhàm chán, tôi mở quyển nhật ký vừa lấy ra từ giá sách, từ từ đọc từng dòng mẹ viết cho tôi.

Ở trang đầu mẹ viết: “Nhật ký cho con yêu”. Từ ngày 26 tháng 7 năm 1980, cuốn nhật ký đã ghi lại từng khoảnh khắc của tôi từ lúc chào đời đến 3 tuổi, có cả những câu nói kinh điển, từng câu tôi hát ẹ nghe hay những hình vẽ con mèo, con chó với đứa trẻ.

Đó là vùng cấm mà ký ức của tôi chưa từng được biết. Mẹ đã dùng tình yêu và sự mẫn cảm của người phụ nữ ghi chép lại từng bước trưởng thành của tôi. Mẹ đúng là người mẹ tốt nhất trên đời!

Bố lại đang nấu cơm. Tôi nấp ở đây cũng có thể ngửi được mùi thơm bay tới. Bình thường, chắc chắn mẹ đang gõ cửa gọi tôi đi ăn cơm. Nghĩ đến đây, dạ dày tôi lại “biểu tình”, tôi khẽ khàng đi đến sau cửa nghe ngóng xem bố mẹ đang nói gì.

Có tiếng dọn bát đũa, tiếng kê ghế, sau đó là tiếng của bố tôi, cộc cằn nhưng rất gần gũi:



“Đã bảo em hôm nay mua thêm mấy món nữa, nhà cũng đâu nghèo đến mức này đâu”.

“Không cần cầu kỳ như vậy, mấy chục năm nay chẳng phải vẫn sống vậy sao?”

“Hôm nay là sinh nhật em…”

“Chỉ cần thằng Lễ nó gọi điện về cho em là được rồi, chúng ta đều già rồi, ăn gì mà chẳng được…”

Thì ra hôm nay là sinh nhật mẹ. Tôi thật bất hiếu, từ nhỏ đến lớn mẹ đã làm biết bao nhiêu việc cho tôi, còn tôi đã làm được gì ẹ chứ? Mặc dù từ nhỏ đến giờ chuyện học hành của tôi không làm bố mẹ bận tâm, nhưng tôi vẫn chưa báo đáp được gì ẹ. Đến ngày sinh của bà mà tôi còn quên, còn hay huênh hoang trí nhớ của mình tốt như ai đó, thực ra tôi chỉ là tên mất trí. Người nào không nhớ được ngày sinh của mẹ đều mất trí cả.


Tôi vừa nhìn nhận lại bản thân, vừa đọc từng chữ từng hình mẹ viết

Giật mình tỉnh lại toàn thân tôi lạnh toát, nếu như lúc nãy đang mơ mà hát thật thì rắc rối rồi, nhưng xem ra tôi vẫn chưa bị lộ.

Cũng may tôi không giống Quý Ngân Xuyên, lúc ngủ có tật ngáy to.

Còn nhớ mỗi khi đến cuối kỳ, cậu ta cuối cùng cũng đến lớp được một buổi, nhưng vừa vào phòng học đã ngủ. Thì đành rằng là ngủ, nhưng còn ngáy; ngáy thì không sao, đằng này cậu ta ngáy to hơn tiếng thầy giáo giảng bài; ngáy to thì đành vậy, nhưng vấn đề là mình có cấu thì cậu ta cũng không tỉnh; không tỉnh thì thôi, đằng này cậu ta vừa đẩy tôi vừa nói: “Đừng động vào tao, đang thu tiền đây…”

Nghĩ đến Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi, bất giác tôi lại mỉm cười, hai người này không biết còn nghe lời tôi ngồi im ở xích đu không? Tôi khẽ đi đến bên cửa sổ lấy kính viễn vọng nhìn ra xa, hai người họ thật biết nghe lời, chỉ có điều, Quý Ngân Xuyên lại đang nhắm mắt…

Ở xích đu mà cũng ngủ được, tôi thật phục cậu ấy quá.

Liếc nhìn điện thoại, có đến hơn 10 tin chưa đọc, trong đó có vài tin khiến tôi dở khóc dở cười.

Quý Ngân Xuyên: “Trả lời mau. Bố mẹ cậu đi bộ chưa? Tớ đói chết mất. Phản đối! Tớ muốn món Hàn Quốc…

Ngô Vũ Phi: “Vừa rồi Quý Ngân Xuyên bỗng dưng lại nghi ngờ cậu đã bị lộ, cậu ta tính cùng tớ bỏ trốn. Nhưng tớ vẫn kiên quyết đợi cậu xuống, cảm động không?”

Quý Ngân Xuyên: “Bà tám Ngô Vũ Phi vừa rồi có phải lại mách lẻo gì với cậu hả? Không có chuyện đó đâu. Thực ra Vũ Phi nói còn quá đáng hơn. Cô ấy nói: “Hay là bọn mình báo cảnh sát, tớ nghĩ Trương Văn Lễ không còn trên đời nữa…”

Ngô Vũ Phi: “Mau xuống đi, Ngân Xuyên ngủ rồi, tớ cũng sắp ngất vì đói đây”.

Quý Ngân Xuyên: “Ngất rồi”.


Tôi nhắn tin ra chỉ thị: “Tiếp tục kiên trì một lát nữa đi, gần 5 giờ rồi. Đợi một chút nữa bố mẹ tớ ra ngoài đi bộ thì lên ứng cứu là được”.

Nhắn xong tin, tôi lại kiên trì thêm một tiếng đồng hồ và cuối cùng cũng nghe được tiếng mở cửa, bố mẹ ăn xong bữa tối đã ra ngoài dạo mát rồi. Tôi nhìn qua cửa số thấy họ đi xa rồi mới nhắn tin kêu Xuyên lên trên đón tôi. Trước khi đi, tôi liếc qua tủ lạnh và trên bàn để xem hôm nay bố mẹ ăn gì trong ngày sinh nhật mẹ.

Không nhìn không biết, vừa nhìn tôi bỗng thấy cay sống mũi. Tôi nói rồi, tôi là người khá lý trí nên nhanh chóng kìm nén cảm xúc đi xuống dưới, rời khỏi ngôi nhà thân yêu tôi từng sống không lâu trước đó. Sau khi xuống, tôi và Ngô Vũ Phi, Quý Ngân Xuyên lần lượt ôm nhau, sau đó, mặc dù cũng đói lả rồi nhưng tôi bảo họ đợi một lát.

Tôi ngồi trong vườn hoa nơi mình đã bao lần mơ ước được chơi ở đó, sau đó lấy điện thoại gọi ẹ. Nghe thấy tiếng mẹ, tôi vội vàng nói: “Mẹ, chúc mừng sinh nhật!”

Mẹ tôi đã cười (nhắm mắt tôi cũng có thể tưởng tượng được hình ảnh mẹ đang khoa chân múa tay mừng rỡ), đột nhiên tôi bật khóc…

Sở dĩ tôi khóc nhiều như vậy là do tôi hiểu tính mẹ. Mỗi lần vui bà đều nói rất nhiều, nhưng điện thoại của tôi dùng sim vùng Vũ Hán, đến Thượng Hải là gọi liên tỉnh, cái thẻ này nhất định hết sạch tiền rồi, không khéo còn thiếu 180 tệ, tiền phí sinh hoạt tháng sau phải dựa vào Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi rồi

Gọi điện xong, phải mất một lúc tôi mới bình ổn được cảm xúc, lau khô nước mắt rồi lững thững đi theo Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi đang không ngừng vẫy vẫy tay: “follow me”, hai người này đói đến sắp nổi khùng lên rồi.

7 giờ tối ngày mùng 4 tháng 5 năm 2001, trong một quán ăn ven đường đông đúc từng dòng người qua lại ở Lục Gia Chủy – Thượng Hải, hai chàng trai và một cô gái xăn tay áo, ăn uống hết sức nhiệt tình, chẳng thấy dáng vẻ của nam thanh nữ tú đâu nữa.

Ăn uống no say, chúng tôi quyết định thay đổi lộ trình hành quân, quay thẳng về Vũ Hán, bỏ qua thành phố Hàng Châu. Đến tận hôm nay tôi vẫn hối hận không cùng họ đi du ngoạn 10 cảnh sông nước hữu tình ở Tây Hồ, nơi vẫn được ví là thiên đường trên trần thế. Có một số việc, một khi đã bỏ lỡ thì sẽ bỏ lỡ cả đời.

Quay về Vũ Hán chúng tôi cũng ngồi tàu K11. Vừa lên tàu tôi liền vạch ra kế hoạch thay phiên nhau trực. Tàu chạy mất 18 tiếng, mỗi người sẽ trực 6 tiếng.

Sau đó 3 người bắt thăm, Quý Ngân Xuyên bốc phải thăm trực ca đầu tiên, tiếp đó là tôi, cuối cùng là Ngô Vũ Phi.

Tôi và Vũ Phi bắt đầu chìm vào giấc ngủ trên con tàu rộng lớn, cơ thể vẫn giữ được tốc độ hơn 100km/h của con tàu lao vút về phía tây. Tôi đã mơ một giấc mơ ngọt ngào, trong mơ chiếc xe lửa cứ thế lao đi, đi mãi không có điểm dừng, đưa tôi đến tận chân trời góc biển, ba đứa chúng tôi vẫn ngồi trên tàu, bỏ qua khói bụi trần gian, tươi cười ngắm hoa nở hoa tàn, cỏ cây muông thú bên cửa sổ, mãi mãi vui vẻ như vậy.


“Này, này, Trương Văn Lễ, đến lượt cậu rồi đó!”

Tôi đang định vờ chết, Quý Ngân Xuyên lại thêm vào:

“Cậu mà không tỉnh dậy là tớ phun tương ớt lên mặt cậu đấy”.

Đội quân phản động Quốc dân Đảng năm đó thể nào nhỉ? Tôi nghĩ Quý Ngân Xuyên là đặc công do Đài Loan phái tới, nếu không thì không thể độc ác như vậy được. Suy nghĩ này xem ra rất có lý. Mặc dù chúng tôi biết Quý Ngân Xuyên đến từ Bắc Kinh, nhưng đến giờ vẫn chưa được biết thêm thông tin gì khác về cậu ấy. Cậu ta cũng chưa bao giờ nhắc tới Bắc Kinh, nhắc tới bố mẹ mình. Ngân Xuyên không rõ nguồn gốc, có vẻ khá giống Tôn Ngộ Không năm xưa đột ngột bay ra từ núi đá.

Tôi mở to đôi mắt cay xè, cầm di động lên nhìn, bây giờ là 11 giờ đêm. Chúng tôi lên tàu tầm 5 giờ chiều, đến giờ là vừa tròn 6 tiếng.

Tôi vươn vai nói: “Sao lại nhanh vậy được, cảm giác như chưa được 6 tiếng?”

“Cậu học thuyết tương đối chưa? Thời khắc hạnh phúc thường trôi qua rất nhanh”.

Nói xong câu này Ngân Xuyên liền nằm xuống, chẳng đợi tôi hỏi thêm bây giờ đã đến tỉnh nào rồi. Cậu ấy quay đi còn nhanh hơn quân phản động bị đánh gục trên tivi. Mà bọn phản động trên tivi bị tổ chức bắn, trước khi chết cũng còn giãy giụa một hồi, còn cậu ấy thì…

Tôi cảm thấy rất ức chế, sau đó đành bắt chuyện với một cô gái có dáng vẻ học sinh ngồi bên. Cô học sinh cười tít mắt nhìn ba đứa chúng tôi rồi hỏi: “Các anh chị ai với ai là một đôi vậy?”

Tôi bắt chước Ngô Vũ Phi hồi đó bắt tôi đoán tên, kêu cô bé đoán thử.

Cô học trò nhìn hồi lâu rồi chỉ tôi và Ngô Vũ Phi.

Tôi thấy vui vui một lúc, sau đó nói với cô bé: “Không đúng rồi, ba người bọn anh là anh em, anh là anh cả…”

Tôi chỉ Quý Ngân Xuyên và nói: “Đây là anh hai…”

Lúc đó, Quý Ngân Xuyên nói giọng ngủ mê: “Phản đối, tớ không phải anh hai…”

“Giả vờ ngủ hả?” – Tôi bực mình cốc vào đầu cậu ta. Sau đó tiếp tục chỉ Ngô Vũ Phi nói: “Đây là cô em út”.


Nói chuyện một lúc, tàu đã đến ga mới, có tiếng của phát thanh viên trên tàu: “Hành khách đi tàu chú ý, hành khách đi tàu chú ý, đã đến Chư Kí, hành khách đi Chư Kí xin mời nhanh chóng xuống tàu…”

Tính hiếu kỳ và hiếu thắng trong tôi khá lớn, gặp từ nào không biết là muốn tìm hiểu ngay. Thế là tôi chạy đi tra lịch tàu. Thì ra là hai chữ “Chư Kí”, nhìn lại đồng hồ, tôi giật mình.

Chư Kí xuất phát từ 20:32 đến 20:35 trong ngày.

Lúc đó, tôi cảm thấy trời đất quay cuồng. Rõ ràng điện thoại của tôi đã là 23 giờ 36 phút. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là thời gian đã quay ngược rồi.

Thế nhưng ngay lập tức tôi phản ứng lại, hét to một tiếng: “Quý… Ngân… Xuyên!...”

Nếu theo cách nhìn kiểu “chiến tranh giữa các vì sao”, Quý Ngân Xuyên và tôi không cùng một chủng tộc. Cậu ta giỏi cả bóng đá, bóng chuyền, cơ thể săn chắc, da mặt cũng dày hơn tôi. Tôi cấu cậu ấy một hồi, rốt cuộc lại tự làm đau tay mình, cuối cùng đành bỏ cuộc. Ai bảo tôi không có dã tâm như cậu ta chứ. Vả lại tôi là anh cả, cũng không so đo với họ làm gì.

Cứ thế, tôi ngồi nhìn họ hạnh phúc ngủ suốt đêm. Sáng sớm hôm sau, đến phiên Vũ Phi trực, tôi cũng không gọi cô ấy dậy. Còn nhớ có lần chúng tôi thảo luận điều gì là hạnh phúc nhất, Ngô Vũ Phi nói hạnh phúc là trở thành minh tinh, tôi thì nghĩ đó là bố mẹ không phải vất vả mỗi ngày, còn với Ngân Xuyên, điều hạnh phúc nhất là sống đến già rồi chết, ngủ rồi tỉnh dậy một cách tự nhiên.

Quý Ngân Xuyên còn có một câu ví von rất đáng sợ: “Ngủ là cái chết tạm thời, mỗi lần thức giấc là một lần sống lại, nếu không tỉnh lại được thì là đang được thưởng thức bữa tiệc ngủ thực sự”. Tôi nghi ngờ hắn vốn dĩ là thi sĩ thuộc trường phái trừu tượng.

 

Bởi thế, hôm nay tôi để họ hạnh phúc một lần, để họ tỉnh giấc một cách tự nhiên.



Trong dòng suy nghĩ về thời điểm ba năm trước, khi tia nắng ban mai đầu tiên rọi trên gương mặt non trẻ của chúng tôi, ba năm sau, ánh mặt trời vẫn như ba năm trước chiếu trên khuôn mặt không còn được trẻ trung như thế. Tôi thoát khỏi dòng hồi tưởng, ngắm ánh mặt trời lặn khuất rồi lại nhô lên mở đầu ngày mới. Tôi sực nhớ lại mấy năm trước, khi Quý Ngân Xuyên một mình đến nhập học với hai tay không, có lẽ cậu ta cũng có cảm giác này. Bỗng nhiên tôi hiểu được tại sao mình lại không đi máy bay mà nhất quyết muốn đi chuyến tàu đêm nay.

Vừa xuống tàu, tôi đã thấp thỏm bồn chồn, không biết liệu nơi đây có còn những gương mặt sáng sủa đang tươi cười chào đón mình nữa không?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui