Sau đó tôi suy sụp suốt 3 ngày, khi những kí ức đẹp đẽ của mình bỗng nhiên bị người khác coi là giả tưởng, khi đương giấc mộng đẹp đột ngột bị gọi dậy và khi mà người bạn thân nhất bỗng biến thành hư cấu thì bất cứ ai cũng bị suy sụp mà thôi. Ba ngày sau tôi tắt máy di động, ngắt dây điện thoại, tôi chỉ muốn tỉnh lại một chút, tạm quên đi thế giời huyên náo ồn ã bên ngoài. Tôi đang cố lắng nghe tiếng nói của trái tim mình, để nó mách bảo tôi nên làm gì
Ngày đầu tiên tôi chìm trong đau khổ, tôi mơ một giấc mộng dài, trong mơ, vẫn là ba đứa chúng tôi, mỗi đứa một ba lô, chúng tôi ngao du khắp các thành phố đến vùng núi cao như ba con chim di cư bị lạc đàn, cố gắng bay, phiêu bạt không biết điểm đích là đâu
Thỉnh thoảng Ngân Xuyên lại cao giọng hát bài: “Hải âu trên cát”: “Nếu đời người không có những giấc mơ, thì sẽ cố sải cánh được bao lâu..”
Có lúc Ngô Vũ Phi nghiêm mặt nói với chúng tôi: “Chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì sẽ không còn cô đơn nữa”. Nhưng tôi cho rằng từ “chúng ta” mà cô ấy nói là chỉ ba đứa chúng tôi
Còn nhớ lần chúng tôi chơi halflife để xác định ai chủ chi bữa tối, Ngô Vũ Phi đã than ngắn thở dài: “Anh chàng Trương Văn Lễ này chỉ có thể làm người tốt được thôi”
Có lần trong buổi thảo luận của cả lớp về chủ đề: “Tôi có một ước mơ”, Quý Ngân Xuyên mặt ranh mãnh nói: “Tôi có một ước mơ, đó là trở thành một chiến sĩ Quân đội nhân dân Trung Hoa xâm chiếm Nhật”
Còn có cả lời Ngân Xuyên kêu lớn: “Mình thầm yêu các hoa khôi trong lớp từ tiểu học đến đại học và cũng được họ thầm thương trộm nhớ”. Sau đó Ngô Vũ Phi phản đối: “Tớ chỉ tin vào vế trước thôi..”
Cuối cùng giấc mộng đó dần vỡ tan tành, từng chút một,như những cánh hoa rơi lả tả, biến thành buổi tối trước hôm tốt nghiệp, khi mà Ngô Vũ Phi dựa đầu vào ngực tôi, ngước nhìn pháo hoa và những ngôi sao lấp lánh trên trời, biến thành cô ấy một mình trên chuyến tàu lên phương Bắc. Không biết tối hôm đó, cô ấy có rơi lệ vì thấy cô độc không, không biết trong lòng cô ấy đã hờn giận tôi biết bao nhiêu lần..
Cả ngày hôm sau tôi miên man nhớ lại giấc mơ tối qua, tôi rất buồn, ủ rủ. Anh chàng Quý Ngân Xuyên tinh ranh đó bỗng nhiên lại chưa từng tồn tại và sau này cũng không tồn tại, tất cả đều là do tôi đang tự lừa dối mình, tôi là một kẻ nhu nhược bất tài
Đến ngày thứ ba có trận chung kết cúp UEFA. Không biết có phải ông trời có ý mách bảo cho tôi một đạo lý, rằng kì tích và thần thoại không chỉ có trong truyền thuyết. Trận đấu đó đã viết lên một câu chuyện thần thoại Hy Lạp, khi mà đội bóng vô danh bỗng dành ngôi vô địch
Tôi bỗng sững người, việc Quý Ngân Xuyên chỉ có trong sự tưởng tượng của tôi, mặc dù cho thấy tôi rất nhu nhược nhát gan, chỉ biết đánh bại kẻ thù qua trí tưởng tượng, nhưng nhìn từ một góc độ khác thì Ngân Xuyên cũng là một phần trong tôi, tôi cũng có những khí chất của cậu ấy, chỉ là ý thức của tôi đã lấn át phần tiềm thức. Quý Ngân Xuyên thực ra là tôi, tôi chính là Quý Ngân Xuyên, cậu ấy sống trên thân xác tôi, ở trong sâu thẳm linh hồn tôi
Hôm đó là một ngày cực kỳ trọng đại đối với Hy Lạp, đồng thời cũng là một ngày rất quan trọng với tôi, dù cho ý nghĩa của ngày đó với tôi không thể bằng việc Hy Lạp đoạt ngôi vô địch. Bởi vì tôi đã đưa ra một quyết định, tôi đã nghe được tiếng nói của trái tim mình. “Đời người là những trận bóng, mục đích của cả đời chính là những lần sút bóng vào lưới đó”
Sáng ngày thứ tư tôi dậy rất sớm, chải chuốt chỉnh tề, lúc soi gương có mấy lần tôi hoa mắt thấy mình thành Quý Ngân Xuyên. Trước khi ra khỏi cửa tôi còn nghe bài hát của Hứa Ngụy
Không gì có thể ngăn cản
Bạn hướng về tự do
Một cuộc sống ngao du
Trong lòng bạn không có gì vướng bận
Đi xuyên qua những tháng ngày u tối
Cũng có khi bạn cảm thấy do dự
Trong khoảnh khắc bạn cuối đầu xuống
Mới phát hiện ra con đường ở dưới chân
Một thế giới tự do trong tim
Cao xa và trong suốt đến thế
Nở rộ những bông sen xanh không bao giờ lụi tàn
…
Sau đó tôi ngẩng đầu bước tới công ty, trong lòng luôn nghĩ Quý Ngân Xuyên và Hứa Ngụy giống nhau, hai người họ giống như những cao tăng tu hành hàng nghìn năm, đứng trên cao nguyên, trên những tầng mây, mỉm cười nhìn mọi vật..
Vừa đến công ty, quẹt thẻ bước qua cửa, rất nhiều đồng nghiepẹ đã nhìn tôi với ánh mắt khác thường, dường nhưhọ biết tôi bị tâm thần phân liệt. Đáp lại nụ cười thân thiện của họ tôi vẫn giữ thái độ lạnh lùng băng giá như mọi khi, đi thẳng đến chỗ của tôi, ngồi xuống và bắt đầu việc đầu tiên của mình
Tổi mở máy tính, tìm số di động của một người và nhắn tin đi, 10 phút sau, tôi gửi tất cả những thứ trong máy ông Ngưu trong máy tôi vào hòm thư của người đó, rồi bắt đầu xóa những thứ thuộc về cá nhân tôi, tắt máy và thu dọn vật dụng cá nhân – Tôi vẫn giữ cả những bức thư Ngô Vũ Phi gửi cho tôi từ khắp nơi trong cả nước
Việc thứ hai là viết đơn xin thôi việc. Vừa gõ xong đơn xin thôi việc, một nữ đồng nghiệp bước đến bên tôi tỏ vẻ thông cảm: “Ba hôm nay cậu đi đâu vậy, sao không xin phép lấy một tiếng, giám đốc Ngưu tuyên bố sẽ đuổi việc cậu đấy”
“Thế thì đúng lúc đấy” – Tôi nói luôn
“Cậu điên à, mau đi nói vài câu với ông Ngưu, may ra còn cơ hội cứu vãn”
“Ừ, cảm ơn!”
Tôi đi đến phòng giám đốc Ngưu, ông ta cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục xem các giấy tờ. Tôi gõ vào bàn nói: “Này, ông tìm tôi có việc gì mau nói đi”
Ông ấy king ngạc nhìn tôi, dường như không tin vào mắt mình, nhìn hồi lâu rồi nói:
“Cậu đã nghỉ ba ngày không có lí do”
“Ừm” – Tôi nói, vẫn cái tính khí trầm lặng như bao năm nay
“Cậu bị công ty sa thải”
“Ừm” – Tôi vẫn vậy
Ông ta hết sức ngạc nhiên. Có lẽ trong tưởng tượng của ông ấy tôi phải khổ sở van xin ông ta, lần trước lúc ông ấy đuổi một đồng nghiệp, người đó suýt bật khóc gọi ông ta là bố, hôm nay chắc hẳn ông ta thấy rất bất ngờ, nhưng ông ta không biết được rằng thời khắc bất ngờ nhất vẫn còn ở phía sau
“lát nữa kết tóan xong, dọn sạch đồ là cậu có thể đi”
“Ừm, cảm ơn” – Lần này tôi nói thêm hai từ, còn ông ấy nhất đinh nghỉ tôi điên rồi
Tôi về chỗ, ôm những vật dụng của mình giao cho bảo vệ kiểm tra, sau đó đi đến các phòng làm nốt thủ tục rồi ra về. Tôi ôm những đồ vật của mình bước vào thang máy xuống tầng một. Cửa thang máy vừa mỏ ra, đột nhiên xuất hiện một ánh sáng chói mắt, còn thêm một phụ nữ trung niên sát khí đằng đằng
Tôi biết phen này Ngưu thủ thảm rồi
Nghe nói tôi bỏ học để đi Bắc Kinh thi cao học, Dương Tiểu Tuyết ngạc nhiên hỏi:
“Cậu điên rồi sao?”
Cô ấy kéo tôi đến bên chiếc cửa kính lớn, chỉ vào dòng người phía dưới tôi rồi nói: Cậu nhìn họ xem, nhìn những người ăn mày, những người nghệ sĩ kia, những người hát rong kia kìa, họ đang ngưỡng mộ, ao ước được như cậu, còn cậu thì muốn nhảy xuống từ tầng lầu mà hàng vạn ánh mắt đang mơ ước này, mặc dù lúc đầu cũng có cảm giác bay lượn đấy, nhưng tôi nói với cậu, rồi có một ngày cậu sẽ rơi xuống mặt đất, thịt nát xương tan, mặt mày biến dạng..”
“tôi không quan tâm, tôi đã nghỉ rồi” – Tôi nói rất nhanh và kiên định, cảm giác như những câu nói này chưa qua bộ não của tôi đã được phát ra ngoài rồi, có lẽ là Quý Ngân Xuyên ở trong tôi đang nói
Tiểu Tuyết cười phá lên, giọng điệu cũng thay đổi: “Thật không ngờ hai ngày nay cậu thay đổi nhiều đến vậy, nhưng yên tâm đi, mình nhất định sẽ giữ bí mật cho cậu, bác sĩ chúng tôi luôn có đạo đức nghề nghiệp mà”
“ Cảm ơn cậu, hôm nay tôi đến đây vẫn còn một việc muốn nhờ cậu”
“Có việc gì cậu cứ nói đi”
“Cậu giúp tớ tổng hợp lại các số điện thoại và địa chỉ gần đây của Ngô Vũ Phi cùng thời gian biểu mà cậu cũng đừng nói tất cả những gì liên quan đến tớ với cô ấy, cũng đừng nói với Phi là tớ muốn đi Bắc Kinh tìm cô ấy”
Dương Tiểu Tuýêt vui vẻ nhận lời, còn nói bất cứ lúc nào tôi muốn đều có thể liên lạc với cô ấy và trước khi đi sẽ giao mấy thứ kia cho tôi
Tôi vui vẻ đi xuống, nhưng không may vừa xuống dưới chân tôi lại phát hiện ra cái biển số xe đó, lần này không đợi cô ấy hối thúc tôi đã tự mở cửa bước lên xe
Lần này tôi là người lên tiếng trước: “Đặc vụ này của em..”
Cô ấy vừa thấy tôi căng thẳng, bỗng trở nên chanh chua, mắng tôi không tiếc lời: “Hai người…đôi gian phu dâm phụ!”
“Cô nói gì?”
“Đại học Vũ Hán của các người đúng là nơi sản sinh ra các đôi gian phu dâm phụ!”
Bốp!
Một cái bạt tai, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên một thằng hiền như tôi tát người khác, xem ra cũng là lần đầu tiên Lý Lê bị ăn tát, đều là lần đầu. Cô ấy thẫn thờ, dường như không dám tin một thằng mọt sách như tôi lại có thể đánh cô ấy
Tôi quay người bước đi, một lúc sau có tiếng cô ấy hét phía sau lưng: “Anh cút ngay đi cho tôi, cho khuất mắt tôi, cái tên Vũ Đại đáng chết..”
Tôi lại quay đầu lại, cô ấy tưởng tôi định ra tay liền làm động tác phòng thủ, thật nực cười:
Tôi chỉ nhấn mạnh từng chữ: “Đi mà mua bằng thạc sĩ ở trường đại học “danh giá của cô”
Lúc quay lưng bước đi tôi lại cảm giác thấy Quý Ngân Xuyên, cậu ta trong tim tôi đang cổ vũ cho tôi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...