Hộp kẹo cưới được cô đặt ngay ngắn vào một góc nhỏ bên trái trong ngăn kéo thứ nhất ở tủ đầu giường.
Cứ như thế "cung phụng" đến ngày thứ ba, đúng là đã hưởng được chút may mắn...
Mẹ Tùy gọi điện thoại đến, hỏi cô lúc nào thì được nghỉ, một bên trách cô lần trước tạm thời thuyên chuyển đến thành phố S, gần thành phố L vậy mà cũng chỉ về nhà có một ngày, một bên lại đau lòng trước cường độ công việc cao của cô.
Tùy An Nhiên suy nghĩ, rồi cẩn thận trả lời: "...Kỳ nghỉ có lẽ phải đến cuối năm mới được ạ."
"Vậy được rồi." Mẹ Tùy ho nhẹ vài tiếng, mang theo vài phần vui vẻ nói: "Dì Thôi nhà bên nói là muốn giới thiệu bạn trai cho con, mẹ đã nghe qua, cảm thấy cậu ta điều kiện cũng không tệ. Hình cậu ta mẹ cũng đã xem rồi, dáng vẻ ngay thẳng, bất kể là học vấn, bối cảnh gia đình, môi trường công việc hay là tính cách đều rất thích hợp với con. Mẹ cảm thấy rất tốt, hơn nữa là do dì Thôi đề nghị, nên mẹ đã thay con đồng ý, con nếu có thời gian thì về nhà, gặp người ta một lần xem sao..."
Vào năm cô thi tốt nghiệp trung học, bố mẹ luôn yêu thương nhau thiếu chút nữa đã trở mặt thành thù, cuối cùng vẫn là đi vào con đường ly hôn.
Thời gian đã qua lâu, cô không còn nhớ rõ khi ấy tâm trạng ra sao, mỗi ngày về nhà đều phải đối mặt với những trận cãi vã dữ dội của họ, vốn là hai con người yêu thương lẫn nhau, nhưng lại có thể không chút lưu tình mà công kích nhau.
Đó cũng là lần đầu tiên Tùy An Nhiên nhìn thấy mẹ cô vứt đi vẻ dịu dàng thường ngày mà trở nên gay gắt như vậy.
Trước đó, vì bố có sản nghiệp khổng lồ nên cô luôn được sống dưới sự che chở và nuông chiều của bố. Cô luôn xem đó là một phần thời gian vui vẻ của thời niên thiếu, nhưng sau khi cô quyết định cùng mẹ rời đi, cô cũng dần trở thành một người bình thường như mọi người, không còn mang theo chút ánh hào quang nào nữa.
Khi đó, nguyện vọng đại học của cô vốn là một trường trọng điểm như đại học S, nhưng vì biến cố này đã làm đảo lộn cả cuộc đời cô, nên cô đã len lén sửa lại nguyện vọng, đi đến đại học A, rời khỏi quê nhà, cũng rời khỏi mẹ.
Chuyến đi này, thật ra cô đã hối hận.
Không một ai có thể không so đo được mất, cuộc đời cô từ biến cố đó cũng đã tối tăm đi không ít, không còn luôn là người thắng cuộc nữa, cũng không còn sự điên cuồng và hăng hái của tuổi trẻ.
Bởi vì đã từng trải qua nên mới hiểu rõ, những thứ càng kiên cố bền vững, rồi cũng có một ngày rời bạn mà đi.
Giống như cuộc hôn nhân luôn được người người ngưỡng mộ của bố mẹ, như tình yêu không ai có thể chen vào của họ, như cô người luôn có được tình yêu thương từ bố và gia đình nhưng bỗng chốc lại mất hết tất cả... Cũng như sức khỏe ngày càng yếu của mẹ Tùy.
Ở bên ngoài phiêu bạt, cuối cùng đã khiến cô hiểu được, có rất nhiều thứ, vĩnh viễn đều có lúc không thể khống chế.
"Vâng, có thời gian con sẽ trở về." Cô ngoan ngoãn đồng ý, rồi hỏi han tình trạng sức khỏe của mẹ, khi chuẩn bị cúp máy, mẹ Tùy có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn nói.
"An Nhiên."
"Vâng?"
"Sau khi Mạc Thừa công tác trở về, có đến nhà chúng ta một chuyến. Cậu ta chạy lên chạy xuống, giúp mẹ không ít việc. Hôm nay hẳn là đã đến thành phố A rồi, con hẹn người ta ăn bữa cơm xem như cảm ơn giúp mẹ."
"Vâng, con đã biết." Tùy An Nhiên ngây người một lúc mới đồng ý, vẻ mặt có chút lạnh lùng, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như cũ.
Sau khi ngắt máy, cô nhìn ra ngoài từ cửa sổ, tâm trạng liền tụt dốc hơn nửa.
Quá khứ, là thứ bạn luôn muốn quên đi, nhưng làm thế nào cũng không gạt đi được. Ngược lại, nó sẽ cắm rễ trong ký ức, theo thời gian lâu ngày, nhánh rễ đó sẽ càng ngày càng sâu.
******
Tan việc lại gặp kẹt xe, sau nửa tiếng mắc kẹt trên đường với tâm trạng bực dọc, cô liền dứt khoát đánh tay lái, đi vào một siêu thị gần đó mua nguyên liệu nấu ăn.
Vì là cuối tuần nên trong siêu thị chật kín người, radio trong trung tâm đang phát nhạc nhẹ, chính là ca khúc chủ đề đang hot của chương trình truyền hình "Thịnh thế kinh hoa".
Cô khẽ hát theo vài câu, từ khu quà vặt đi đến khu rau củ. Lúc xoay người, hình như cô đã thấy bóng dáng của Ôn Cảnh Phàm.
Cô dừng lại, rón rén đến gần một kệ hàng khác nhìn sang, nhưng chẳng thấy bóng dáng người nào.
Đợi khi cô mua xong nguyên liệu nấu ăn, thời gian vẫn còn sớm, cô đi dọc theo khu bán quà vặt đến quầy thu ngân, lúc đi ngang kệ hàng để gia vị, cô mới nhớ ra lọ giấm trong nhà đã dùng hết rồi.
Khi cô đang phân vân giữa các nhãn hiệu, phía sau liền có một giọng nói quen thuộc vang lên: "Lọ bên tay trái không tệ."
Theo sau giọng nói đó là là một đôi tay thon dài từ bên trái của cô đưa ra, trực tiếp cầm lấy lọ giấm trên kệ hàng, bỏ vào xe đẩy.
Tùy An Nhiên nhìn sang, phát hiện Ôn Cảnh Phàm đang cúi đầu nhìn cô, đôi mắt ẩn chứa ý cười, dịu dàng ấm áp: "Vừa tan làm à?"
"Đúng vậy." Cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đáp lại: "Lúc nãy hình như em đã nhìn thấy anh rồi, nhưng lúc quay lại đã không thấy đâu, em còn nghĩ rằng mình nhìn lầm, hóa ra đúng là anh thật."
Ôn Cảnh Phàm nhìn xuống xe đẩy hàng của cô, nhớ lại hôm ấy khi mình đến nhà cô đón Văn Ca, một bàn thức ăn sắc hương vị đều đủ cả, yết hầu khẽ động nhẹ: "Những nguyên liệu này không thích hợp để bảo quản tươi lâu đâu."
Tùy An Nhiên theo tầm mắt anh nhìn xuống, ngón tay đặt lên cằm gõ nhẹ hai cái: "Em dự định tối hôm nay sẽ giải quyết sạch..."
Đáy mắt Ôn Cảnh Phàm mang theo ý cười sâu xa: "Một mình sao?"
Tùy An Nhiên xấu hổ im lặng, có chút khó khăn gật đầu, giọng nói cũng nhỏ đi: "Đúng vậy... em một mình ăn."
Không gian giữa hai kệ hàng chỉ có hai người họ, cứ đứng một trước một sau như vậy, nhẹ giọng trò chuyện, dù cho xung quanh là tiếng người ồn ào, cũng có thể khiến cho Tùy An Nhiên sinh ra một loại cảm giác ----- Có người để mình thầm mến thật tốt, ít nhất vào lúc tâm trạng không tốt, chỉ cần được nhìn thấy anh, liền cảm thấy cả cuộc sống đều ngập tràn may mắn.
Hai người cùng đi đến quầy thu ngân tính tiền, bên tai là tiếng "tích...tích" khi nhân viên thu ngân quẹt mã vạch, cô đưa mắt nhìn sang quầy hàng bên cạnh, anh đang nghe điện thoại, bóng lưng thẳng tắp, đầu đang cúi xuống, giọng nói mơ hồ hoàn toàn không thể nghe rõ.
Nhưng cho dù chỉ nhìn bóng lưng của anh, Tùy An Nhiên cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình trên mặt của anh.
Một vẻ mặt nhàn nhạt, dường như không có chút biểu cảm nào, hàng mi dài buông xuống, che đi ánh sáng nơi đáy mắt, nhưng từng câu đối phương nói ra chắc chắn anh đều nghe không sót chữ nào.
Tựa như rất nhiều lần trước đây, khi cô gọi điện đến chương trình radio của anh để trút bầu tâm sự, tuy thỉnh thoảng anh chỉ đáp lại một tiếng, nhưng đều rất nghiêm túc lắng nghe.
Không phải chỉ đối với riêng cô, anh đối với những người khác đều như vậy. Anh đã từng nói một câu như vậy trong chương trình radio về đêm của mình: "Mỗi một người, đều là độc nhất vô nhị, đáng để chúng ta tôn trọng."
Trả tiền xong, anh cũng đã kết thúc cuộc điện thoại, đợi cô ở gần đó, thấy cô xách túi bước tới, bèn lên tiếng hỏi: "Có cần tôi giúp không?"
"Không cần đâu, em làm được mà." Vì để chứng minh bản thân mình có thể, cô còn cố gằng ra sức nhấc túi lên xuống. Nhưng khi cô nhìn thấy khóe miệng anh hiện lên nụ cười nhàn nhạt, liền nhận ra hành động này... đúng thật là ngu ngốc.
Không đợi cô lúng túng, anh khẽ hất cầm, tỏ ý cùng đi với cô.
"Văn Ca đã khá hơn chút nào chưa ạ?" Cô hỏi.
Thật ra cô mới là người hiểu rõ tình trạng của Văn Ca hơn ai hết, nhưng nếu không nghĩ ra một chủ đề hai người đều liên quan, thì hình như chẳng còn gì để nói cả.
"Con bé vẫn ổn." Tay anh đặt trên tay vịn thang máy, cúi đầu nhìn cô: "Nhưng có một vài phương diện, cho dù là người nhà, cũng khó mà quan tâm đến."
Anh đang ám chỉ đến phương diện tình cảm của Văn Ca.
Thật ra thì hoàn toàn có thể lý giải suy nghĩ của nhà họ Ôn, bất kể hai người họ có quan hệ huyết thống hay không, chỉ riêng vấn đề thế hệ và tuổi tác cách xa nhau nhiều như vậy, thì đoạn tình cảm này đã trở nên khác thường rồi. Và những lý do trên, cũng không hẳn là nhằm vào Văn Ca.
Tùy An Nhiên suy nghĩ một lúc lâu, nhưng không trả lời lại.
Ngay lúc này đây, cô mới ý thức được, hai người tuy đã thân thiết với nhau hơn nhiều, nhưng vẫn có một khoảng cách không thể vượt qua được. Cũng như có rất nhiều lời nói, cô không thể trực tiếp nói rõ được, bởi vì không có thân phận thích hợp, không có tình cảm thỏa đáng, cũng không có lý do để có thể tiến xa.
Cô và anh, có lẽ vẫn sẽ ---- chỉ như vậy mà thôi.
******
Tâm trạng buồn bực này kéo dài tới khi về đến nhà, cô mở đèn, phát hiện trên sàn nhà chỉ có bóng người cô đơn của chính mình. Thay dép bông, bước đi trong nhà, cũng chỉ có tiếng bước chân của bản thân.
Cô lấy nguyên liệu từ trong túi ni lông ra ngoài, yên lặng rửa sạch, sơ chế, ý muốn làm một bữa ăn lớn tự khao mình cũng bay mất.
Ăn qua loa xong, cô dọn dẹp nhà bếp, rồi vào phòng ngủ mở máy tính lướt Weibo.
Ôn Cảnh Phàm một năm trước đã đăng kí tài khoản tên "Thời Ngộ" trên Weibo, cô đã lặng lẽ theo dõi rất lâu.
Nhưng Weibo của anh không thường xuyên cập nhật, chỉ thỉnh thoảng mới thấy anh đăng tải vài câu ngắn ngủi, nhạt nhẽo như đang thực hiện nhiệm vụ vậy.
Hôm nay lại thấy anh đã cập nhật một dòng trạng thái mới, đúng là có chút bất ngờ, anh đăng một tấm ảnh chụp, nhìn từ góc độ trong bức ảnh hẳn là được chụp từ trong xe, bởi vì trời đã tối, khung cảnh cũng trở nên mờ mịt, giống như không biết nên làm thế nào...
Đường xá có hơi chen chúc, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đèn giao thông phía đằng xa, ánh sáng mơ hồ.
Anh viết: Sau khi từ siêu thị đi ra, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có chút trống rỗng, ở thời điểm tắc đường thế này cảm xúc ấy càng phát ra mãnh liệt. Bây giờ mới phát hiện, tôi thật sự một mình quá lâu rồi.
Tùy An Nhiên đấu tranh tư tưởng rất lâu, mới quyết định để lại một dòng bình luận đầu tiên từ lúc theo dõi tài khoản của anh đến giờ.
Tùy Ngộ An Nhiên: Nếu như cảm thấy cô đơn, tìm một người bên anh đi, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, thích hợp cưới gả, thích hợp để đi đến hôn nhân.
Gửi xong, trong chốc lát cô lại cảm thấy hối hận, ngón tay để trên phím xóa đấu tranh hồi lâu, cuối cùng bực dọc đóng lại weibo, tập trung ngồi đợi chương trình radio của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...