Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Nhìn rõ người ở cửa, vẻ ngạc nhiên trên mặt Hạ Tử Nhược càng sâu hơn: “ Hoắc Đình Đình, sao cô lại tới đây?”. Mặc dù cô mới chỉ nhìn thấy cô gái này một lần, là ở phòng bệnh nhưng gương mặt búp bê xinh xắn của đối phương, cô liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.

Hành lang tuy không lạnh lẽo như bên ngoài nhưng qua ngày mùng chín tháng ba cũng không còn ấm áp nữa. Có lẽ chờ lâu thấy lạnh, Hoắc Đình Đình mở miệng trước, cô sụt sịt mũi, nói: “ Em… đúng lúc đi qua đây thôi”.

Hạ Tử Nhược hiểu rõ: “ Tối nay Tử Bằng ở lại ký túc, không về đâu”.

Hoắc Đình Đình liên tục xua tay: “ Em không tìm anh ấy…”. Cô hơi do dự, cắn môi nói: “ Em đến tìm chị”.

“ Tìm tôi?”. Hạ Tử Nhược liếc mắt nhìn cô khó hiểu.

Trên người Hoắc Đình Đình khoác một chiếc áo lông dày màu hồng nhạt, vạt áo buông ra dài đến mắt cá chân, chân đi đôi giày tuyết đế bằng màu cà phê. Cách ăn mặc vốn rất trẻ trung, nhưng vì cơ thể run rẩy, sắc mặt cô tái nhợt lộ chút chật vật.

Ánh sáng ngoài hành lang rất mờ, làm tăng thêm vẻ mặt ảm đảm của cô, nhưng trong khoảnh khắc đứng đối diện với Hạ Tử Nhược, cô vẫn tỏ ra tươi cười: “ Em có chuyện muốn thương lượng với chị”.

Hạ Tử Nhược lộ vẻ ngạc nhiên: “ Chuyện gì?”.

Hoắc Đình Đình thấy cô cầm chìa khóa trên tay, vội vã nghiêng người, bước ra khỏi cửa. Hạ Tử Nhược quay sang mở cửa, chìa khóa trong ổ “ răng rắc” xoay hai vòng, cửa mở, cô thản nhiên bước vào.

Hoắc Đình Đình len vào sau cô, lắp bắp hỏi: “ Chị có thể… cho em ở lại vài hôm được không?”.

… Đây là tình huống gì chứ?

Động tác nhấc tay bật đèn của Hạ Tử Nhược hơi khựng lại.

Sau một thoáng chần chừ cô mới mở đèn, ánh đèn vàng ấm áp tỏa sáng, huyền quang sáng sủa hẳn lên. Cô xoay người, nghi hoặc cau mày, nhìn cổ áo cô gái thấp thoáng để lộ bộ đồ bệnh nhân. Lập tức, vẻ mặt nghi ngờ của Hạ Tử Nhược nhạt hẳn đi, cô hỏi thẳng: “ Cô và anh trai cãi nhau, cho nên lén lút chuồn khỏi bệnh viện?”.


Tâm tư cứ thế liền bị đâm thủng, Hoắc Đình Đình trong lòng căng thẳng, cô thật không ngờ Hạ Tử Nhược lại thông minh như vậy. Cô cũng không giấu diếm, nói toàn bộ sự thật: “ Hôm trước, mọi điều chị nói với anh trai em trong phòng bệnh, em đều nghe được. Thì ra anh ấy sau lưng em đã làm nhiều chuyện như thế, cho dù phái người theo dõi em, nhưng sao anh ấy lại có thể cho người đánh Tử Bằng…”.

“ Chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi”. Hạ Tử Nhược điềm nhiên trả lời.

“ Anh trai em đến tìm chị cũng là hiểu lầm sao? Hai người muốn dùng một tháng để chia rẽ em và Tử Bằng cũng là hiểu lầm sao?”. Giọng Hoắc Đình Đình dao động theo cảm xúc, dần dần cất cao. Nhưng chưa cho Hạ Tử Nhược thời gian để trả lời, cô lập tức dịu xuống, ngữ khí gần như năn nỉ: “ Chị Hạ, anh trai em đã gây ra cho chị nhiều rắc rối, em thay anh ấy xin lỗi chị. Hiện tại em cũng như chị, rất không muốn nhìn thấy anh ấy. Xin chị hãy giúp em, cho em ở lại đây vài ngày, chỉ mấy hôm thôi, có được không?”.

Hạ Tử Nhược nhất thời không biết trả lời như thế nào, càng không biết nên lấy loại trạng thái gì để đối mặt với người con gái kia, cô im lặng đứng chắn trước Hoắc Đình Đình ở huyền quan chật hẹp. Tầm mắt cô dừng trên tay đối phương, bởi vì xương cổ tay bị gãy nên tay Hoắc Đình Đình phải dùng nẹp cố định, khiến tay áo màu xanh phình to, thoạt nhìn hơi mập mạp.

Suy nghĩ một lúc, Hạ Tử Nhược ngước mắt, nhìn vào đôi mắt to ẩm ướt: “ Vì sao cô lại tới tìm tôi?”.

“ Bởi vì chị là người duy nhất dám đánh anh trai em”. Hoắc Đình Đình đáp rất rõ ràng.

Câu trả lời này…

Hạ Tử Nhược cảm thấy dở khóc dở cười, sao cô lại thấy trong lời lẽ của đối phương có hàm ý cùng chung mối thù. Dù thế nào đi nữa, cô ấy cũng là em gái của đại ma đầu. Hạ Tử Nhược chỉ thoáng nghĩ đến bộ mặt lạnh lùng của Hoắc Quý Ân, đầu óc liền đau không thôi.

Cô xoa mặt, cố gắng kìm nén vẻ thương xót đối với cô gái, bắt buộc bản thân tỉnh táo trở lại: “ Đình Đình, chị không có cách nào cho em ở lại đây. Nếu anh trai em biết, tất cả mọi người sẽ gặp rắc rối”.

Sắc mặt Hoắc Đình Đình trắng bệch, vẻ thất vọng thoáng hiện lên trong mắt không hề che dấu.

Đúng lúc này, tiếng bước chân thình thịch từ cầu thang truyền tới, phá vỡ bầu không khí trì trệ.

Hoắc Đình Đình quay lại nhìn, lập tức như thấy cứu tinh, giọng kêu lên khẩn thiết: “ Tử Bằng, anh đã về”.


Vừa rồi trong phòng thường trực dưới lầu cô đã vội vàng gọi điện cho Tử Bằng, sau khi nhận điện, cậu lập tức bắt xe từ trường về nhà, lúc này trên người còn mang theo hơi lạnh.

Hạ Tử Bằng nhìn bộ dạng mặt mày ủ dột của cô, biết ngay cô đã không giải quyết được với chị mình. Vì thế, cậu nhướng mày nói với Hạ Tử Nhược: “ Chị, trước mắt Đình Đình sẽ sống ở đây”. Nói xong, cậu liền nắm tay Đình Đình, đi vào trong nhà.

“ Không được”. Trò vừa đấm vừa xoa này, Hạ Tử Nhược xem như đã hiểu. Nếu em trai không về, cô cũng không đến nỗi tức giận. Hiện tại đảo ngược, hai đứa trẻ muốn cùng tạo phản đây mà! Cô bước một bước dài, chắn ngang trước mặt hai người, giọng điệu cứng rắn: “ Hạ Tử Bằng, em có còn coi chị là chị nữa không? Em nghe cho rõ đây, nếu em không đưa Đình Đình về, chị sẽ gọi điện ngay cho Hoắc Quý Ân, bảo anh ta tự mình đến đưa Đình Đình đi”.

Thời điểm này, vẫn là cái tên của đại ma đầu có tác dụng, quả nhiên, đôi tình nhân nhỏ chợt dừng bước. Hoắc Đình Đình vội vã buông tay Tử Bằng, kéo vạt áo của Hạ Tử Nhược cầu xin: “ Chị Hạ, không được, không được, ngàn vạn lần xin chị đừng đi báo với anh em”.

Hạ Tử Nhược không lên tiếng, xem như đã đồng ý. Cô day day mi tâm đau nhức, quay sang cậu em trai đang không có chỗ để làm càn, nói: “ Hơn mười giờ rồi, em mau đưa Đình Đình về bệnh viện đi, con bé vẫn bị thương, không thể đi lại nhiều”, Nói xong, cô liền đem hai người đẩy ra khỏi cửa.

“ Chị, chị…”.

Cánh cửa lớn đóng “ rầm” một tiếng, đem giọng nói của Tử Bằng chặn lại bên ngoài. Hạ Tử Nhược dựa lưng vào cánh cửa, thở dài nặng nề, chuyện này là sao đây!

Trấn tĩnh lại, cô không khỏi suy nghĩ, nha đầu Hoắc Đình Đình kia cũng đủ tinh quái, đương nhiên có thể nghĩ đến việc lấy nhà cô làm chỗ dựa vững chắc, chống đối với anh trai, nhưng con bé có thể dựa vào ai được cơ chứ? Chỉ e là bọn họ không thể chống chọi với một Hoắc Quý Ân lợi hại, ngược lại còn mang đến cho hai gia đình những rắc rối bất tận. Nói đi thì cũng nói lại, Hạ Tử Nhược vẫn rất đau lòng cho Hoắc Đình Đình, chỉ vì ngăn cản suy nghĩ của con bé, cô thật sự không thể an ủi cô gái ấy.

Đêm đó, Hạ Tử Nhược ngủ không ngon giấc.

Mới đầu, cô còn nghĩ đến mọi chuyện, trằn trọc mãi không ngủ. Sau nửa đêm, cô cố gắng chợp mắt nhưng lại gặp ác mộng. May thay đồng hồ báo thức đúng lúc giải thoát cô khỏi cơn mê. Lúc Hạ Tử Nhược ngồi dậy mồ hôi đổ đầm đìa, mới phát hiện đến lưng áo cũng ẩm ướt, áo ngủ dính vào người. Cô xoa mí mắt sưng vù, nhớ lại cơn ác mộng, bộ não thực sự trống rỗng, không nhớ chút gì.

Hạ Tử Nhược nhếch miệng tự giễu, có lẽ do gần đây cô đã gặp quá nhiều áp lực.

Thời gian còn sớm, vừa qua bảy giờ, cô không muốn mang cơ thể đầy mồ hôi đi làm. Cô duỗi lưng bước xuống giường, lấy từ tủ quần áo ra một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó lê dép vào trong toilet. Tắm rửa xong, tinh thần Hạ Tử Nhược đã tốt hơn nhiều. Cô nhét trọn hai miếng bánh mì vào trong miệng rồi cầm di động nhắn tin cho Hạ Tử Bằng.


“ Em đưa Đình Đình về bệnh viện chưa?”.

Đáp lại cô là tiếng im lặng của chiếc di động. Cho đến khi cô trang điểm xong xuôi, Hạ Tử Bằng vẫn chưa trả lời lại. Cô nhíu mày, cầm túi xách ra cửa, thuận tay ấn số của em trai.

Nào ngờ, cửa mở, tay Hạ Tử Nhược cầm điện thoại run mạnh.

Cô trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng ngoài cửa, ngay cả hô hấp cũng hít thở không thông.

Chỉ thấy Hạ Tử Bằng và Hoắc Đình Đình đang dựa sát vào nhau, ngồi tựa vào bức tường cạnh cầu thang. Trên người Hạ Tử Bằng không mặc áo khoác, có lẽ sợ nền đất lạnh, cậu đem áo khoác lót dưới người Hoắc Đình Đình, còn mình chỉ mặc áo len ôm lấy cô. Nhìn tư thế của hai người, giống như cứ như vậy ngủ suốt đêm. Trên trán Hạ Tử Bằng vẫn còn lưu lại vết sẹo nhỏ do bị tai nạn trước đó, vết thương đã kết vảy. Hơn nữa, đôi môi cậu lạnh cóng xanh tím, bộ dạng thoạt nhìn vô cùng chật vật. Nắng sớm xuyên qua cửa sổ hành lang, rọi lên mặt hai người, phản chiếu hai gương mặt đang ngủ một cách yên ả và ngọt ngào.

Trong phút chốc, mắt Hạ Tử Nhược như bị dính cát, chua chát dằm dặm vô cùng, tâm can hỗn loạn đủ mùi vị.

Cô đi tới, xoay người đẩy em trai: “ Hai đứa dậy đi nào, sao lại ngủ như thế này?”.

Hạ Tử Bằng bị lay dậy, từ từ mở mắt ra, cậu mơ mơ màng màng nhìn thấy Hạ Tử Nhược, chưa kịp há mồm đã hắt hơi trước. Giọng cậu khàn khàn: “ Bọn em không có chỗ để đi”.

Hoắc Đình Đình bị tiếng hắt hơi vang to đánh thức, không biết do khóc, hay do ngủ không được thoải mái, đôi mắt cô sưng đỏ, rầu rĩ gọi: “ Chị Hạ”.

Hạ Tử Nhược nhất thời không nói nên lời, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô suy nghĩ rất nhiều xem mình nên có phản ứng như thế nào. Nhưng chính cô cũng không thể ngờ, cô lại có thể nói: “ Hai đứa mau vào nhà đi, đừng để bị cảm”.

Hoắc Đình Đình phản ứng nhanh, khuôn mặt lóe lên một tia vui mừng, cô ngọt ngào trả lời: “ Cảm ơn chị Hạ”.

Cơ thể Hạ Tử Bằng như thể đông cứng, lúc đứng lên, đầu gối cậu khuỵu xuống, hơi lảo đảo. Hoắc Đình Đình cuống quýt đỡ lấy cánh tay của cậu, nhỏ giọng nói: “ Em đã bảo anh đừng đưa áo khoác cho em, anh xem mình bị lạnh rồi kìa”.

“ Anh không sao đâu, em tự lo cho mình đi”. Hạ Tử Bằng chỉ chỉ lên cánh tay bó bột của cô, giọng điệu cưng chiều.

Hạ Tử Nhược không muốn mới sáng sớm như thế này lại bị lời ngon ngọt của bọn họ đập chết, cô vội vàng xoay đầu trở về nhà: “ Chị sẽ đi làm bữa sáng cho hai đứa, ăn cho ấm người”.

Hoắc Đình Đình bước tập tễnh giúp Hạ Tử Bằng ngồi xuống sô pha, sau đó mặc cho tay đau, cười hì hì đến bên Hạ Tử Nhược, lấy lòng: “ Để em giúp chị”.


“ Em ra đi”. Hạ Tử Nhược vừa chui vào bếp bận rộn, liền quay đầu bảo cô một câu: “ Dưới kệ ti vi có thuốc cảm, em đưa cho Tử Bằng hai viên”.

“ Vâng, được ạ”. Cô vui vẻ đồng ý.

Tiếp theo, Hạ Tử Nhược nghe thấy tiếng ngăn kéo rớt ra, âm thanh rơi vỡ, cùng tiếng nói chuyện rì rầm của đôi tình nhân nhỏ. Giờ khắc này, đến cô cũng thấy ngạc nhiên, cô có thể để cho tất cả mọi chuyện xảy ra ngay trong chính nhà mình.

Nói với Hoắc Quý Ân một tháng ư?

Cô nên làm gì bây giờ?

Hạ Tử Nhược lắc đầu, lôi từ trong tủ bát ra gói mì, rồi lấy hai quả trứng từ trong tủ lạnh, đun nước sôi để luộc. Khói nhanh chóng tỏa ra xung quanh, cô lơ đễnh nhìn bọt nước sôi, màu trắng lăn tăn, bốc hơi, như được rửa sạch, không nhiễm bất kỳ tạp chất tình yêu nào. Ương ngạnh như vậy, kiên định như vậy, cho dù bị ngọn lửa thiêu đốt, càng cháy sáng rực rỡ hơn.

Có lẽ, lực cản bên ngoài càng lớn, tình yêu của hai người, càng không thể phá vỡ.

***

Về phía Hoắc Quý Ân.

Từ đêm qua, sau khi nhân viên y tế vô cùng lo lắng gọi điện tới: “ Tôi vừa đi vệ sinh, quay lại Hoắc tiểu thư đã không thấy tăm hơi”. Sau đó, Hoắc Quý Ân trắng đêm không ngủ. Tìm Hoắc Đình Đình khắp bệnh viện, di động, ví tiền, cô đều không mang, Anh thật sự lo lắng không nghĩ ra em gái có thể đi đâu.

Lúc này, Hoắc Quý Ân ngồi ngay ngắn sau chiếc bàn làm việc rộng lớn, đôi mắt hẹp dài sắc bén đỏ ngầu, vẻ mặt đầy nộ khí hỏi Khương Bình: “ Tìm được người chưa?”.

“ Tìm được rồi, tìm được rồi”. Khương Bình cũng cả đêm không chợp mắt, anh ta xoa thái dương thấm đầy mồ hôi, vừa vào cửa liền hoảng hốt cấp báo tin tức mới nhất: “ Camera giám sát đã chụp được hình ảnh Hoắc tiểu thư tối qua ra khỏi cổng bệnh viện lên một chiếc taxi. Chúng tôi căn cứ biển số đã tìm được lái xe…”.

“ Nói vào trọng điểm đi”. Hoắc Quý Ân không kiên nhẫn gõ tay lên mặt bàn: “ Con bé hiện đang ở đâu?”.

“ Ở… nhà Hạ tiểu thư ạ”. Khương Bình run giọng đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui