Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn


"Ngươi nói gì cơ? Chưa từng có bức tranh nào là của Trầm Uyên sao???"
"Đúng vậy.

Vị đạo hữu này nhầm lẫn rồi chăng?
Phù Uyên không thể tin nổi nhìn các chủ Vân Tranh các, hỏi lại: "Các chủ, ngươi nhớ kĩ lại thử xem? Hơn hai mươi năm trước, tháng nào người này cũng đưa tranh tới mà?"
"Thật sự không có...!Hay là ngươi tìm nhầm chỗ rồi?"
"Có lẽ ta nhầm thật, làm phiền các chủ rồi."
Phù Uyên thất tha thất thiểu rời khỏi Vân Tranh các.

Vân Tranh các là nơi trao đổi vật phẩm lớn nhất Tây cảnh, từ vật phàm đến thần khí đều có cả.

Kiếp trước Phù Uyên rất yêu thích vẽ tranh, bức họa nào y cũng đều tâm đắc cả.

Mấy năm bên cạnh Cố Trường An, khi Cố Trường An đi xa, Phù Uyên đều nhờ hắn đem tranh của mình đi Vân Tranh các.

Cố Trường An lần nào trở về cũng đưa Phù Uyên một trăm linh thạch thượng phẩm, bảo rằng các chủ Vân Tranh các rất thích tranh của y.

Thế mà khi y tới hỏi Vân Tranh các lại chẳng có gì.

Vậy thì những bức họa ấy đã đi đâu?

Một lần nữa, Cố Trường An lại khiến Phù Uyên thất vọng đến tột độ.

Những chân tình mà y đã dùng cả một đời để đổi lấy chẳng hề được đối phương trân trọng.

Ánh sáng mà y yêu thương lại đột nhiên biến thành bóng tối, khiến cho y vô cùng đau đớn.

Nói không còn yêu, là lừa dối.

Nhưng y hận hắn, vô cùng hận.

Bên ngoài trời đang mưa, Phù Uyên đang khóc.

Ô đỏ che đi gương mặt y.

Người qua đường đều không biết nam nhân lớn như vậy mà còn khóc, chỉ biết người này đi từ sáng tới tối mới hết một đoạn đường ngắn ngủn.

Khi Phù Uyên về đến khách điếm phía Tây trấn Tiên Du, trời đã về đêm.

Một thiếu niên mặt mũi non choẹt luôn đi theo y, theo vào cả khách điếm, cuối cùng chống tay chặn y lại trên cánh cửa phòng.
Sắc mặt thiếu niên ủ dột, lời nói lại ẩn chứa sự giận dữ khó tả: "Hắn ta đáng để ngươi đau lòng như vậy sao? Phù Uyên? Thế thì ngươi còn muốn báo thù làm gì, chạy tới bên hắn làm kẻ si tình là được rồi!"
Hốc mắt đỏ bừng, Phù Uyên ngơ ngác nhìn thiếu niên.

Y đáp: "Ta không quên được, ngươi biết mà."
Thiếu niên nọ gần như là gào lên thẳng mặt Phù Uyên: "Năm đó ta đã cảnh cáo ngươi rồi! Ngươi nói thế nào? Ngươi nói dù thế nào ngươi cũng không hối hận!"
"Ta..."
"Ngươi làm cái gì vậy hả??? Ai cho ngươi bắt nạt đồ đệ của ta!"
Thiếu niên nọ đột nhiên bị một nam nhân từ đâu xuất hiện đẩy sang một bên, lảo đảo.

Hắn hơi cau mày nhìn chòng chọc nam nhân mới tới, rồi nói với Phù Uyên đang ngẩn ra: "Phù Uyên, còn cả người này nữa! Ngươi không được quá tin tưởng hắn!"
"Ta là sư tôn của Tiểu Uyên, vì sao hắn không được tin ta?" Sở Tranh bực bội trừng lại thiếu niên.

"Với cả, ngươi là ai mà ở đây châm ngòi li gián hả?"
Phù Uyên sợ hai người kia cãi nhau gây chú ý với những người khác, vội vàng kéo cả hai vào phòng, đóng cửa lại.

Thiếu niên không quản có vào phòng hay không, hừ lạnh đáp lời Sở Tranh: "Ta là ai ấy à? Ta là tổ tông của Cửu Quy!!!"
Sở Tranh: "Tổ tông Uyên Uyên ơi, có người không biết ngượng tự xưng là tổ tông của Cửu Quy nè!"
Thiếu niên: "..."

Thiếu niên tức quá đi ra ngoài đóng sầm cửa lại.

Phù Uyên: "..."
Phù Uyên không buồn nổi nữa.

Y bật cười, đuôi mắt cong cong.

Sở Tranh thấy y cười thì ngẩn ngơ, rồi cũng không nhịn được mỉm cười theo.

Hắn không nhắc đến thiếu niên lạ mặt nữa, đưa tay lên sửa sang tóc mai rối bời của Phù Uyên, dịu dàng nói: "Vi sư không ở gần nửa tháng, tổ tông đã có chuyện để khóc rồi sao."
Nửa tháng trước, Phù Uyên vừa thành công đột phá Trúc cơ kì, rồi đánh tiếng với Sở Tranh, rời đi.

Sở Tranh làm sao có thể yên tâm để Phù Uyên một mình đi xa được, giải quyết xong chuyện riêng là đi tìm đối phương ngay.

Ngờ đâu gặp lại thì thấy Phù Uyên hốc mắt đỏ bừng, còn dường như đang bị người ta chặn cửa bắt nạt.
Lần đầu tiên Sở Tranh thấy Phù Uyên khóc là tám năm trước, khi y thấy hắn bị thương nên đã khóc.

Thế nên khi hắn thấy Phù Uyên dường như đã khóc, hắn rất khó chịu.

"Không có, bụi rơi vào mắt thôi." Phù Uyên nhàn nhạt đáp.

"Sư tôn, ta muốn nghỉ ngơi."
Ý tiễn khách rõ rành rành...!Sở Tranh lại vờ như không hiểu, đáp: "Ừm."
Phù Uyên: "Mời sư tôn về phòng."
Sở Tranh: "..."
Có cần phải nói thẳng thế không?

Hắn xụ mặt ra khỏi phòng, vừa mới đóng cửa quay lại thì thấy thiếu niên ban nãy đang đứng trên hành lang gần đó.

Thiếu niên nọ dáng người không cao lắm, nhỏ nhỏ đáng yêu, nhưng ánh mắt lại như có tia sét hung hãn xẹt qua.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, cuối cùng thiếu niên nọ nói một câu rồi quay người vào phòng mình.
Cậu nói: "Sở Tranh, hi vọng ta không nhìn lầm người."
...!
Đêm muộn, Phù Uyên không ngủ được.

Bây giờ đã là khoảng thời gian cuối hạ đầu thu, mưa giông bất chợt.

Ngoài trời đang sấm sét rất to, tiếng gió mưa gào thét đập cửa khiến người ta không yên.

Cảm nhận được bất thường sâu trong tiềm thức, Phù Uyên khẽ nhíu mày vén chăn ngồi dậy.

Y rời giường, mặc y phục rồi đẩy cửa ra khỏi phòng.

Két...!
Thiếu niên ở phòng bên cũng đẩy cửa đi ra.

Chẳng ai tỏ ra kinh ngạc với đối phương, gật đầu ngầm hiểu với nhau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui