06:08…
“Lục Chi, Trương Tuyết Hà mới chuyển về trường cháu, đừng dây dưa quá nhiều nhé.”
-Thư kí Nga-
Buổi học ca sáng đã xong, tiếng chuông reo báo hiệu hết tiết vừa mới vang lên, tất cả học sinh ào ào chạy ra cửa, đổ bộ vào hai nhà ăn lớn và sang trọng ở khu hướng Tây của nhà trường. Lục Chi như thường lệ ngồi lại bàn học của mình gục xuống nằm ngủ, cơm trưa, bao giờ cô cũng không thích ăn ở chỗ như thế này. Nhìn thấy mấy cậu ấm cô chiêu kia là đã không thể nuốt nổi.
Đột nhiên, tiếng của Hứa Anh Minh vang lên:
“Ban đêm cậu thường không được ngủ đủ giấc sao?”
Lục Chi gục sâu vào khoảng trống giữa hai cánh tay, vùi vùi mặt phát ra âm khàn khàn:
“Không phải…”
“Tôi thấy ngày nào cậu cũng đến trường rồi ngủ ngáy, tới cả ăn trưa cũng không ăn, cậu không thấy mệt sao?” Thanh âm của Hứa Anh Minh rất dịu dàng, lại ấm ấm…giọng nói lại gần kề. Lục Chi vung vung một tay lên sau đó hạ xuống, mặt vẫn vùi xuống bàn nói:
“Người anh em, cậu không phải lo, tôi chỉ là không có thói quen ăn trưa.”
“Không được…” Hứa Anh Minh đứng dậy, nói tiếp: “Đợi một chút, tôi sẽ mua chút gì đó cho cậu, phải ăn mới có thể khỏe mạnh được, tôi không muốn thấy cậu ốm đâu.”
Lục Chi ngẩng đầu dậy, lời ngăn cản đối với Hứa Anh Minh còn chưa kịp thốt ra đã thấy cậu ta chạy ra khỏi cửa lớp nhanh như tia chớp vụt lóe vậy.
Lục Chi quay đi, cốp một phát đầu lại cục xuống bàn.
Cùng một lò, cùng một khuôn mặt, sao tính cách lại ai ở vực nấy thế này ?!
“Ông già nhà tao năm nay hào phóng không thể tin được. Hôm qua vừa sinh nhật tao xong sớm nay ngủ dậy đã thấy con Merc SLS ngoài cửa, tao hỏi ông già là của ai, ông nói luôn là tặng sinh nhật tao, bảo mấy tuần nay thành tích tao tốt, bảo tao cố gắng học hành, mày thấy chưa, nhờ có mày tao mới có được con ngon như thế, chiều học xong anh em rủ mấy thằng nữa chạy xe mới của tao, tiện thể rửa luôn. Lần sau có gì nhớ giúp đỡ anh em tiếp nghe chưa, mai sau ông già cho tao thừa kế két sắt tao mua cho mày hẳn con Laborghini đời mới nhất chưa có mặt tại Việt Nam cho mày nở mày nở mặt luôn!!” Tiếng nói của cậu con trai quý từ nhà ai vang lên, giọng nói như muốn cả thế giới này biết nhà chú ta chính là đại gia, tỷ phú Bill Gates cũng chả bằng vậy. Tai Lục Chi có chút động đậy, hai người đó đi gần tới chỗ cô thì phải.
Anh chàng đi cùng hớn hở ra mặt, vừa ăn mỳ Ý ở chiếc đĩa đang cầm trên tay vừa nói: “Được, sau này có gì tôi nhắc cậu, nhớ giữ lời hứa đấy!!” Giọng nói ngày một gần…
“Đương nhiên anh phải gữ lời hứa rồi cái chú này… Mà sao cậu lại ăn cái mỳ ý giở tệ này?? Nhìn như giun đất ngoi lên ý, trông ghê quá, vứt đi, tôi dẫn cậu đi ăn nhà ăn VIP…” Nói rồi, cậu ta hất chiếc đĩa của cậu bạn cạnh mình xuống, kéo cậu ta xoay người rời đi, không quan tâm thứ gì…
Chiếc đĩa bị hất văng, ngay cạnh đó chính là Lục Chi, cô nghe thấy tiếng động liền vục dậy, nhưng không kịp, tay áo và khuỷu cánh tay phải đã bị dính một mảng nhoe nhoét…
Ôi trời…
Lục Chi đứng dậy, mặt lạnh như tiền bước ra khỏi lớp học, đi về phía nhà vệ sinh. Không kể tới không có nghĩa là không có chuyện gì xảy ra, những ngày tháng vừa qua phải nói vui vẻ là một thú vô cùng xa xỉ, tới nhìn mặt Ngọc Ân và Rau Cải cô còn không dám, vì sợ hai đứa sẽ vô cùng thất vọng… Cô đã biến thành con người yếu đuối như vậy từ lúc nào…
Lục Chi vừa bước vào nhà vệ sinh, đột ngột phía sau có ai đó chen lên phía trước, sau đó liếc qua cô một cái, liền thay đổi bộ mặt, cáu kỉnh đẩy mạnh cô: “ Eo! cái đứa tởm lợm, tránh ra!!”
Lục Chi mất thăng bằng xô phải một người đang đứng trước bồn rửa tay, lúc đứng vững dậy liền phát hiện ra đó là một người vô cùng không nên động vào…
“Trương Tuyết Hà…thôi chết…” Cô bạn vừa đẩy Lục Chi lẩm bẩm hoảng hốt klieefn chạy ngay lập tức, để lại Lục Chi ở đó.
Lục Chi đứng thẳng dậy, nhìn Trương Tuyết Hà đang dừng hành động của mình, Lục Chi nhớ lại tin nhắn thư kí Nga gửi hai, ba hôm trước, tốt nhất cô không nên dây dưa loại người này, liền làm bộ mặt gái nhà lành hỏi thăm: “Cậu không sao chứ?”
Tuyết Hà vốn dĩ đang đánh son để khi ăn vẫn được xinh đẹp,vạn người nhìn vạn người mê, bỗng dưng một cá nhân xuất hiên thật không đúng lúc, sự đụng chạm này không khiến cô ta đau lưng nhưng thỏi son hơn năm triệu đã gãy mất nửa, cộng thêm vết nguệch dài trên mép, tuy ngoài mặt không hề thể hiện chút gì, nhưng ánh mắt cô ta đã lạnh tới thấu da thấu thịt.
Trương Tuyết Hà bấy giờ mới phản ứng, giơ thỏi son ra trước mặt mình, nhìn nhìn, sau dó ném vào thùng rác gần đó, lau khóe môi dính son đậm bằng nước, nhìn Lục Chi qua chiếc gương trước mặt cô ta, chầm chậm thốt ra lời vàng lá ngọc:
“Cậu có biết tôi là ai không?”
Ánh mắt Lục Chi lướt qua một tia thờ ơ rồi nhanh chóng trở thành nhút nhát, sợ hãi :
« Tôi biết, tôi biết cậu chính là Trương Tuyết Hà nói một là một hai là hai, cậu là thanh niên ngầu nhất trường, rất nhiều bạn nam hâm mộ cậu !! »
« Ồ… » Cô ta cười khẩy một tiếng, vẫn nhìn chằm chằm cô qua tấm gương trước mặt nói : « Vậy cậu hẳn là rất hiểu rõ tôi, thử nói xem, trong tình huống này thì tôi nên làm gì cậu ? »
Lục Chi cười cười liên hoàn không ngắt nghỉ, tiếng cười gióng như lẩm bẩm vậy, cô nói : « Tiểu thư à, tôi đâu có hiểu rõ cậu. » Cậu ta ngốc vừa thôi chứ, cô có nói rất hiểu cậu ta lúc nào ? Tự suy tự nói ư ?
« Cần tôi nhắc lại lần thứ hai sao ? Cậu muosn tôi phải xử cậu thế nào đây ? trước tới nay toi cũng chả phải loại nhân từ gì. » Trương Tuyết Hà nhàn nhạt nói.
Lục Chi mỉm cười : “Tiểu thư à, có hiểu lầm thì phải, tôi nghĩ cậu nên tìm hiểu kĩ là người nào rồi hẵng ra phán quyết cuối cùng nhé?”
“Nói thế nào nhỉ… Trương Tuyết Hà cũng mỉm cười, nhẹ nhàng nói : “Tôi chỉ thấy mỗi cậu thôi.”
“Cậu muốn làm gì ?” Lục Chi không dễ gì quay lại bộ mặt thật, cô vãn mỉm cười khả ái quay ra vừa rửa tay vừa hỏi.
« Cậu cũng gan dạ đấy… » Lần này, Trương Tuyết Hà quay mặt nhìn thẳng cô. Lục Chi vẫn mỉm cười tiếp tục rửa tay.
« Mọi người ai cũng nói tôi rất dũng cảm. » Cô nói.
Nụ cười trên môi Trương Tuyết Hà hơi ngưng đọng, nhưng ánh mắt lại càng sắc bén :
“Ái chà, khuôn mặt này…ấn tượng đây…” Cô ta ngắm nghĩa Lục Chi, cười có chút khinh bỉ mà cảnh giới che dấu lại đạt tới trình độ bậc thầy, nếu không phải người nhạy cảm thiên phú sẽ chẳng thể phát hiện ra.
"Tôi rất thích những người bình thường gan dạ, hơn nữa cũng rất thích những người gan dạ như cậu, tôi có rất nhiều phần thưởng giành cho người gan dạ, không biết cậu có hứng thú không ?" Trương Tuyết Hà khoanh tay vào nói.
Lục Chi tắt nước, vẩy vẩy tay, cố tình vẩ lên người Tuyết Hà, nhưng cô ta không hề phản ứng, Lục Chi liền có cảm giác, cô gái trước mặt khó đối phó hơn cô tưởng tượng vô cùng.
Nếu như lúc này từ chối sẽ khiến cho cô ta chú ý, còn nếu đồng ý thì tương lai không biets sẽ mù mịt như bão cát sa mạc hay mây núi chân trời… tuy nhiên, tương lai mù mịt còn hơn là khiến cô ta chú ý tới. Nghe theo lời thư kí Nga, cô vẫn nên ít dây dưa với cô ta thì hơn. Lục Chi nhìn Trương Tuyết Hà, nói thẳng :
"Nhưng tôi không thể nhận nhiều món quà dai dẳng được, mong rằng cậu có thể tặng một lần cho hết, có được không ?" Một câu nói, hàm ý trắng trợn, Trương Tuyết Hà nhếch môi, nhẹ nhàng nói :
"Hẹn cậu ở nhà ăn VIP. Mở hộp quà giành riêng cho cậu."
Sau khi cô ta rời đi, Lục Chi quay lại nhìn khuôn mặt người trong gương…
Người trong chiếc gương kia… là Hà Linh Chi, không phải cô ! Nhịn lại nào, nhịn lại…
…
Năm phút sau, Lục Chi có mặt tại nơi "nhận quà", lần đầu đặt chân tới phòng ăn VIP này, cô không có cảm tưởng mấy, chỉ là có phần xa hoa hơn canteen của trường Thủy Trạc một chút, vừa mở cửa kính để vào đã mát rượi cả cái con người… J
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trương Tuyết Hà ngồi vắt chân cao quý lên chiếc ghế sang trọng nhất trong phòng ăn này, đối diện cô ta là một bóng dáng tóc dài khác, có vẻ đẹp trang nhã mà lạnh lùng, nìn óng lưng thì quả thật như vậy, đây chắc chắn là lớp trưởng rồi, phong thái lại còn rất giống mẹ cô nữa.
Trương Tuyết Hà quét mắt xung quanh, chưa tới hai giây ánh mắt hai người đã va chạm nhau kịch liệt. Cô ta giơ ngón tay trỏ bàn tay phải của mình ra, hướng cô ngoắc ngoắc vài cái nói :
"Cô bạn "xinh đẹp", ra đây nào !"
Sau khi cô ta ngắt lời, ánh mắt cả gian phòng VIP đều đổ dồn lên người Lục Chi. Cô không ngại ngùng bước tới, đôi chân bước đều thật oanh lẫm.
"Cậu định làm gì vậy ?" Tạ Huyền Nhi ngoái lại, khi thấy Lục Chi là mục tiêu của cô bạn ngồi đối diện, lớp trưởng liền quay ra hỏi Trương Tuyết Hà bằng giọng đầy trách móc.
Trương Tuyết Hà hài lòng khi thấy ánh mắt mọi người đã đổ dồn về phía cô và Lục Chi, mỉm cười thờ ơ nói với Tạ huyền Nhi :
"Tớ chỉ là có chút quà nhỏ muốn tặng cô bé này thôi."
"Tặng quà ?" Tạ Huyền Nhi quá hiểu tính cách của cô bạn này, Trương Tuyết Hà ngoài Dương Lâm Huy ra, thì chẳng có ai khiến cô ta phải rộng lượng và hào phóng hết…
Lẽ nào Linh Chi đã đắc tội gì với Tuyết Hà sao ?
Lớp trưởng còn chưa kịp thông suốt hết, đã thấy người bạn chí cốt đối diện nhẹ nhàng cầm lên bát tô nước chấm mà ban nãy gọi ra lên người ai đó…
Ai đó ??
Linh Chi ?
Lớp trưởng sửng sốt quay sang, Lục Chi đã ướt một mảng trên đỉnh đầu…
"Ô…"
"OMG !!"
"A !"
"Ôi, ôi, ôi !!!!"
Cả nhà ăn đều sững sờ trước một màn "tặng quà" đầy "lãng mạn" như thế này.
Lục Chi cũng không thể ngờ, hai bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, cô vẫn không hè cúi đầu xuống, cho dù là một centimet.
Lớp trưởng còn chưa hết sững sờ, cả canteen còn chưa hết ngạc nhiên, Tuyết Hà đã mỉm cười rạng rỡ cầm tiếp một bát tô nước sốt sườn xào chua ngọt đổ lên người ục Chi lần nữa, lần này rưới vô cùng đều, khắp áo đồng phục trắng đều là màu của thịt vịt quay…
Vẫn chưa đủ thỏa mãn, Tuyết Hà lấy thêm tô cơm bàn bên phải, đi sang bàn bên trái lấy nước tương và mù tạt, tất cả, đều trộn hết lên đầu cô.
"Dừng lại đi…" Tạ Huyền Nhi lúc này không giữ nổi khuôn mặt bình tĩnh thường ngày, ánh mắt đều là vẻ hoang mang…điều gì đã làm nên một Trương Tuyết Hà như ngày hôm nay ? tại sao người bạn thân nhất của cô lại trở thành thế này ?
Trương Tuyết Hà dường như chẳng nghe lời ai hết, tiếp tục cầm bát canh nóng hổi trên bàn mình lên, không quản điều gì dội tiếp. Tạ Huyền Nhi mặt trắng bệch nhanh chóng giữ tay Trương Tuyết Hà lại :
"Bát canh này rất bỏng, cậu đừng dại dột !!"
Trương Tuyết Hà lạnh lùng nhìn cô, sau đó hất tay lớp trưởng ra một cách nhẹ nhàng, mỉm cười nhìn Lục Chi thảm hại phía trước, nói :
"Tôi chắc chắn là cậu sẽ nhớ món quà của tôi suốt đời đấy." Tuyết Hà nghiêng đầu cười hở chiếc răng khểnh xinh xắn nói. Sau đó, ngay lập tức cô ta nâng tay cầm bát canh nóng hổi đó lên. Cả quá trình đều khiến người ta thót tim.
" Rau Cải ! Cậu đi đâu vậy ? Lại đây cho tôi !!" Ở một bàn ăn quanh đó, Rau Cải nhìn thấy cảnh dó chẳng khác gì giống như trực tiếp cứa đứt gân tay cậu, chẳng quản việc gì cả, cậu cứ thế là lao tới.
Ở một bàn ăn khác…
"Hương Ly ! Đi đâu thế ! Đừng ra đấy, cậu điên à !!"
Hương Ly cũng rất sôi máu, cô ta cô gắng lấy dũng khí tiến về phía trước lại bị cô bạn cùng bàn ăn kéo lại mắng : "Dừng lại đi, đó là Trương Tuyết Hà, nhìn cho kĩ đi !!"
"Trương Tuyết Hà thì đã sao ?! Cậu khong thấy món đồ chơi yêu quý nhất của tớ đang bị người khác trêu đùa sao ?! Tớ phải lấy lại !!! Tớ phải ra tát con Trương Tuyết Hà đó ! Nó thật là vênh váo mà !!!" Nói xong, Hương Ly giựt tay ra khỏi Linh Khánh Mai, tiến về chỗ Lục Chi.
Bên trái Lục Chi là Rau Cải đang tiến đến, bên phải là một người con gái kiêu ngạo suốt ngày sai khiến cô.
Lúc này cả hai lại cùng chung mục đích vì Lục Chi mà vứt bỏ tất cả. Nhưng đã nói, đời không như mơ, cứ cái gì mà bản thân tưởng là sắp nắm giữ được thì nó lại thành của người khác… Và thật không mấy vui vẻ cho Vũ Hương Ly, người ngăn cản được Trương Tuyết Hà… lại chính là Hứa Anh Minh…
Vũ Hương Ly liền khựng lại giữa đường, ánh mắt dần trở nên yếu đuối, lạc lõng…
Rau Cải cũng dừng lại, một hồi rồi quay đầu đi về phía Ngọc Ân.
"Sao cái người anh trai của Hứa Anh Tú kia lại ra tay đúng lúc này nhỉ ? Mất mất màn hay !!" Ngọc ân nhìn ra xa phàn nàn nói.
"Đừng nói ra chúng ta quen biết Hứa Anh Tú !" Rau Cải nói nhỏ.
"Biết rồi." Ngọc Ân nói li ti.
…
Vũ Hương Ly nhìn màn anh hùng cứu mỹ… nữ nhân vừa rồi, lòng chợt se lạnh, dứt khoát quay đầu bước ra ngoài.
Canteen bỗng nhiên im ắng lạ thường…
"Cạch." Hứa Anh Minh lấy từ tay Tuyết Hà bát canh bỏng, đặt mạnh xuống mặt bàn, trước mặt lớp trưởng. Tuyết Hà nhìn bát canh, cười nhếch mép hướng mắt lên nhìn Hứa Anh Minh nói :
"Đây là cách mà cậu dùng để gây sự chú ý cho tôi sao ?"
Hứa Anh Minh không nói gì, cởi áo sơ mi ra trước mặt bàn dân thiên hạ, lau lau tóc cho Lục Chi…
"Ôi, ôi…."
"OMG !!!!"
"WTH ???"
"Ô mai nam thần !!!! "
"Ôi trời body…"
…
Lục Chi nhận lấy áo sơ mi, lau qua đầu tóc bết bền bệt lại với nhau, nghe hai người kia đôi co, giọng Hứa Anh Minh vang lên đầu tiên, anh cười cười :
"Tôi nghĩ người muốn gây sự chú ý là cậu mới đúng, Tuyết Hà."
Tuyết Hà mặt lạnh như tiền nhìn Hứa Anh Minh, anh tiếp tục phát biểu : « Cậu nói rằng cậu đã có người yêu rồi, người đã từng ở bên cậu rất nhiều năm như tôi thật sự không thể tin được. Là Dương Lâm Huy sao ? »
Thình thịch !
Thình Thịch !!
Tay Lục Chi bất giác dừng lại…
Hứa Anh Minh nói tiếp : "Nếu như không phải cậu ta, tôi tin cậu sẽ không dễ dàng tìm được người mà mình yêu sâu đậm chỉ trong thời gian vài tháng ngắn ngủi. Trước kia cậu yêu cậu ta, hiện tại cậu vẫn yêu cậu ta và tương lai cậu sẽ vẫn yêu cậu ta, cậu đã từng nói như vậy khi từ chối lời tỏ tình của tôi. Nhưng còn Lâm Huy ? Cậu ta trước kia không yêu cậu, bây giờ không yêu cậu và tôi tìn rằng đó là một chân lí đối với cậu ấy, Lâm Huy sẽ mãi mãi chẳng thể yêu cậu. Tôi tin là cậu cũng biết điều đó, đúng không ? Đừng vì cậu ấy mà mù quáng quá… Tuyết Hà mà trước đây tôi quen không bao giờ có tính cách này, những gì cậu thể hiện hôm nay khiến cho người khác nhìn cậu giống như ác quỷ vậy."
Mặt Trương Tuyết Hà vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng nếu tinh ý có thể nhìn thấy khóe mắt cô ta giật giật chứng tỏ đã vô cùng tức giận nhưng đang cố kìm nén, miệng mím chặt như có như không nhìn Hứa Anh Minh, đương nhiên những biểu hiện ấy không thể qua khỏi mắt anh, Hứa Anh Minh lại nói :
"Có lẽ cậu cũng biết, Dương Lâm Huy sắp về nước, nếu như có thể, tôi vẫn sẽ mong hai người hạnh phúc, nhưng cậu cũng đừng vì cậu ấy mà khiến bản thân thành ra thế này, như vậy sẽ càng khiến anh chàng đối thủ của tôi cậu ấy chán ghét thôi."
Hứa Anh Minh nói xong xoay người, nắm lấy vai Lục Chi đưa cô ra ngoài trước sự tò mò và đố kị của lũ trẻ trong nhà ăn.
Trương Tuyết Hà đột ngột ngồi xuống ghế VIP, mắt đảo đi đảo lại bàn ăn trước mặt, suy nghĩ…
…
Dương Lâm Huy trở về ? Cậu ấy đã đi đâu ư ? Trốn ?
Không biết…
Nhưng tôi thật sự không muốn gặp cậu ấy lần nữa, cảm giác như có thứ gì dó khó gọi tên xuất hiện. Nói nôm na có lẽ là do tôi sợ… Tôi sợ phải đối diện với cậu ấy, nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấy, tôi sẽ bất giác nhớ tới người bố đáng thương của tôi. Nhưng tôi càng sợ rằng sau khi gặp nhau, tôi sẽ không thể có bất cứ thù hận gì đối với cậu ấy…
Tôi sẽ có lỗi với gia đình…
Tại sao lại là cậu… tôi muốn một lời giải thích…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...