Tại một bãi đất trống trong khu vực công trình bị bỏ hoang ở vùng ngoại ô thành phố. Một đám thanh niên đầu vàng tóc trắng ngồi túm tụm lại một chỗ, xung quanh là đám cỏ khô khốc không có sức sống. Giữa đam thanh niên đang tụm lại đó, một tên trông vô cùng côn đồ, xăm trổ đầy mình, trên đầu không có lấy một sợi tóc, dáng người bé nhỏ con con ngồi trên lưng một tên râu mép không có, áo mặc không đủ nhìn thế nào cũng giống dân tị nạn...
Tên bên dưới chấp nhận số phận làm cái ''bô'' cho hắn ngồi lên trên lưng ấy vậy mà cũng không hề hấn gì, mặt vẫn tươi cười toe toét, chỉ có điều nụ cười hơi cứng nhắc, có lẽ là do phải tạo dáng bò trên đất quá lâu khiến cả cơ thể bắt đầu tê tái...thế nhưng lại không dám nói, mặc mồ hôi chảy ròng rã, miệng vẫn hé ra mà hớn hở với người khác, điệu bộ vô cùng là vinh hạnh, tựa như cho anh ta cả tấn vàng vậy.
Những tên khác may mắn vì không phải làm cái ''bô'' cho thanh niên lùn tịt nhưng lại phải bâu xung quanh đấm lưng bồi chuối, quạt hầu anh ta, mát xa đấm chân,...tuyệt đối không thua kém tay nghề của bác sĩ trị liệu. Có thể thấy cảnh tượng hoành tráng như thế này chỉ tồn tại ở trong phim truyền hình, thế mà bất ngờ lại nhảy ra ngoài xã hội, đám côn đồ này tuyệt đối không bình thường. Bạn nghĩ thử xem, giữa trưa nắng chang chang như vậy, bỗng dưng xuất hiện một đám côn đồ không rõ danh tính từ đâu chạy tới ngồi chồm hỗm nhìn trời...đây là chuyện gì?
"Đại ca, không biết Lục Chi trông như thế nào?" Trong khoảng không gian đè nặng trên vai mọi người, một giọng thủ thỉ cất lên, phải, là thủ thỉ.
"Thằng ngu!" Tên lùn tịt lập tức quay ra nhắm đúng lỗ mũi tên vừa mở miệng mà đạp. Anh chàng xui xẻo bị đạp văng ra mười mét ngẩng dậy, cố hết sức bình sinh lồm cồm bò lại chỗ vừa bị đạp, tiếp tục hầu hạ tên vừa đá mình. Những đồng chí khác thấy vậy cũng chẳng định hé răng gì nữa, đều biết ý im lặng.
"Chỉ là nhóc con hơn mười tuổi, trình mẹ gì mà đòi xưng vương xưng bá nơi này! Hừ!" Anh chàng lùn tịt ngoáy ngoáy lỗ mũi, bôi bôi lên áo người đứng bên cạnh.
"Đúng thế, đúng thế! Đại ca, anh là nhất!" Mấy anh bạn khác thấy thời cơ đến liền xum xoe nịnh hót. Nhưng trong ấy, lại có một kẻ tính toán chi li, anh ta đưa ra thắc mắc của mình:
"Nhưng mà đại ca, em nghĩ anh không nên khinh địch...chẳng phải nói cái gì mà nhóc con đó dọa chết được hổ sao?" Anh ta vừa dứt lời, lập tức nhận được ánh lườm sắc bén của tên lùn. Hắn ta ánh mắt càng khinh thường hơn mà nhả ra mấy từ ngạo mạn:
"Dọa chết hổ? Bạn gái tao còn giết được cả mười con hổ, xứ!"
Một anh chàng nam nhìn mặt có vẻ thật thà chui từ đâu tới gật đầu lia lịa:" Đúng thế, đúng là chị dâu có giết được chết mười con hổ..."
Tên lùn hài lòng gật đầu, một tay cầm chuối một tay vuốt đầu tên vừa phát biểu, thế này...coi như khen thưởng hắn biết điều đi.
Anh chàng thật thà như được khích lệ, kích động nói tiếp:"...Em còn nghe nói hôm ấy chị dâu lẻn vào phòng đại ca, lôi mười con hổ ra đập vỡ hết, còn có tin đồn mười con hổ ấy đều là vật đựng tiền dưỡng già của đại ca nữa..."
"..."
"Bốp! Binh! Rầm! Ruỳnh! Koong! Bẹp!"
"..."
"Báo!!!!!!!!!!" Tên lùn dừng tay dừng chân, mồ hôi đầm đìa từ từ quay lại nhìn tên lính tình báo đang dần tiến vào.
"Báo cáo đại ca, ngoài kia..bọn chúng đến rồi!"
"Ha! Cuối cùng cũng đến, nói thử xem, chúng mang bao nhiêu? Chắc cũng phải cả tỉnh ấy chứ nhỉ!"
Tên tình báo gật đầu lia lịa:" Đúng thế đại ca...đông...đông, cả một tỉnh..."
Tên lùn được một tràng cười sung sướng: "Haha biết mà, bọn chúng cũng chỉ là những bọn oắt con gỉ mũi chưa sạch mà thôi cái danh hổ cọp gì đó, hahaha thật khiến người ta buồn cười mà ha ha ha..." Tên lùn cười vô cùng sảng khoái, cười nặn được ra nước mắt, cuối cùng khi cười xong cũng là mười lăm phút sau, hắn lau khóe mắt rồi vẫy tay bọn đàn em:
"Đi, cho bọn chúng chờ thế là tạm được rồi, bây giờ quyết đấu xem, tao nhất định sẽ dành bằng được cái địa bàn này, các anh em, chúng ta đi, cho bọn chúng biết ai mới thực sự xứng đáng làm bá chủ tỉnh E này! Ha ha ha!!!!"
"Vâng!!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...