Cùng với tên họ Viên lớn lên, anh ta luôn chê tôi là người không biết gì cả, còn tôi thì lại rất muốn đối với người khác nói: Thằng nhãi này chính là một âm hồn bất tán, một tên cực kỳ khốn khiếp. Nhà hai chúng tôi ở gần nhau, thường xuyên đến nhà nhau chơi, cũng đã có giao tình hàng xóm đến hơn hai mươi năm, giao tình này thật khiến tôi phải bội phục mà nước mắt nước mũi giàn dụa. Bắt đầu từ khi đi nhà trẻ cho đến bây giờ cùng tên họ Viên kia đều là những ngày sống không bằng chết của tôi, thật không biết từ kiếp trước tôi đã thiếu anh ta bao nhiêu tiền.
Cả một ngày ở trong văn phòng không khí thật quỷ dị, Tiểu Tuyền chết tiệt nhất định là đã cùng tất cả mọi người bát quái nói chuyện của tôi, hơn nữa cô ta có khi còn thêm ít mắm dặm ít muối, bằng không vì sao mọi người mỗi khi nhìn tôi trong ánh mắt đều có ý cười sáng tối ám muội không rõ. Vừa nghĩ tới hình tượng bao năm tôi gìn giữ chỉ trong nháy mắt liền bị tên họ Viên kia phá hư dập nát, tôi lúc này thật rất rất tức giận. Hiện tại tôi chỉ mong ngóng nhanh nhanh tan tầm, tôi muốn đánh anh ta cho tới khi bán thân bất toại không đến mười ngày nằm trên giường thì tôi sẽ cùng họ với anh ta!
Tôi thật sự là không thể không bội phục cho tinh thần không đánh chết được một con gián của Tiểu Tuyền, cô ta rốt cuộc nhẫn nại không được mà tới trước mặt tôi. Vẻ mặt khiến người khác rất muốn đánh, hỏi tôi: ”Đình Đình, điện thoại hôm nay gọi đến cho cô có phải là của người rất thân mật không? Khi anh ấy nhờ vả tôi đưa điện thoại cho cô có nói hai người là thanh mai trúc mã, quen biết nhau từ khi vẫn còn rất nhỏ. A, thực lãng mạn nha!”
Tôi nhịn không được liếc mắt, trong lòng thầm than một tiếng háo sắc.
Tôi nói: ”Làm sao lại nói như vậy, cô có phải nhà giáo không vậy a. Như thế nào gọi là thân mật? Muốn kêu thì cũng nên kêu là đối tượng, người yêu, bạn trai đi. Đừng nói tôi cùng anh ta quan hệ thân mật, đời này để tôi gặp được anh ta chính là sống không bằng chết! Cái này là oan gia, kiếp trước tôi đúng là không tích đức bị ông trời đem anh ta đến chơi tôi với tôi đây.”
Tiểu Đình (một thành viên trong hội bà tám ) còn khinh thường theo tôi kêu “cắt” một tiếng:” Không thể nói như vậy, tương lai không ai biết trước được.”
Tôi nhịn không được kêu rên. Tôi thật muốn biết con nhóc con trong hội bát quái này có phải hay không xem quá nhiều ngôn tình tiểu thuyết, như thế nào lại có tư tưởng cùng suy nghĩ về một tương lai màu sắc rực rỡ vậy.
Thật vất vả mới chờ đến giờ tan tầm, mới vừa bước ra khỏi cổng lớn của trường học thì đã nhìn thấy bộ mặt đáng đánh đòn cộng thêm cái biểu tình muốn cười mà không cười kia nữa.
Tôi đem túi sách nặng trong tay hướng đến thân thể cao to đối diện mà ra sức đập, mắng to: ”Viên Tử Thanh anh đúng là chán sống mà! Buổi sáng gây ra việc ghê tởm như vậy bây giờ còn dám xuất hiện trước mặt tôi, anh không cảm thấy mình là người rất phiền phức a!”
Viên Tử Thanh một bên giơ tay lên đoạt được túi sách của tôi, miệng cũng không nhàn rỗi kêu to: ”Tôi nói Triệu Đình, cô có phải nữ nhân hay không a? Hoóc-môn giống đực của cô hình như phân bố quá cao! Buổi sáng mắng cả nhà tôi, buổi tối còn thăng cấp tới trình độ vũ lực, cô giỏi thật a, đừng ép anh đây phải sửa chữa cô! Mỗi người cũng có giới hạn nhất định!”
Tôi nhịn không được làm bộ dáng nôn khan, hết nôn rồi đến nhảy qua lấy tay dùng sức chùy hắn, tôi nói: ”Cút ngay! Anh còn muốn cho tôi đường sống nữa hay không, đi nhanh, đừng đứng đây chắn đường tôi, tôi không rảnh như anh, có việc thì nói đi, còn không có việc thì biến ngay, đừng có một ngày không được nghe mắng sẽ không cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.”
Viên Tử Thanh một bên nhéo hai tay tôi chùy anh ta một bên kêu to: ”Tôi nói cô không thể nhẹ tay một chút a, cô hãy lưu lại cái mạng sống cho tôi có được hay không, mỗi lần đều ra chiêu chết người, có ai lại đi náo loạn với anh mình như thế sao. Tôi đứng đây là để thay mẹ cô nói cho cô biết, bà ấy với cha cô vụng trộm cùng theo cha mẹ tôi tổ chức thành một đoàn thể để đi cắm trại vui chơi, hai tuần sau mới trở về. Trước khi đi có nói cho tôi biết buổi sáng cô ra khỏi nhà không mang theo chìa khóa, nên bảo tôi buổi tối cùng cô về nhà. Cô không phải mỗi ngày đều nói tôi đây là óc heo, vậy mà có cái chìa khóa cô cũng còn không nhớ!”
Tôi cảm thấy trong đầu có một đám ngọn lửa nhỏ “Xoẹt” qua từ bụng chui lên ót! Được đấy! Bốn vị cha mẹ của chúng tôi đây không phải tháng trước mới đi Đôn Hoàng ư, như thế nào bây giờ lại vụng trộm tổ chức thành đoàn đi dã ngoại rồi! Cha mẹ vĩ đại của con a, làm sao có thể nói đi là đi được, ngay cả cái chìa khóa cũng không đưa cho con mà lại đưa cho cái tên khốn nạn kia! Nghĩ đi nghĩ lại tôi liền cảm thấy cực kỳ bi ai vạn phần.
Tôi nhịn không được thương tâm hỏi Viên Tử Thanh: ”Anh thử nói thật lòng xem, tôi có giống cha mẹ tôi không? Như thế nào tôi cảm thấy tôi giống như được hai người bọn họ nhặt về vậy. Điều này thật quá đả thương người rồi, dựa vào cái gì mà đến cái chìa khóa cũng đưa cho anh mà không trực tiếp đưa cho tôi a!”
Viên Tử Thanh lấy ánh mắt vô cùng hèn mọn liếc xéo tôi nói: ”Thực xin lỗi, tôi nói cô đúng là đồ con heo, óc cũng chỉ là óc heo nên chỉ số thông minh thật không thể tưởng được. Cô kỳ thật chính là một sinh vật đơn bào. Nói cô được lượm về nuôi cũng không ngạc nhiên, nhất định cha mẹ thân sinh của cô khi sinh được cô ra liền nhìn ra được cô rất xấu xí, chỉ số thông minh lại không cao, cho nên mới cho nuôi cô. Đã nói là bọn họ vụng trộm đi chơi rồi, nếu đến đưa chìa khóa cho cô, thì cô cho họ đi chắc? Cô không thể cứ xảy ra việc gì là liền nằm trên mặt đất khóc lóc om sòm a.”
Tôi nhịn không được xuất thủ một cước, trực tiếp không lưu tình chút nào mà đá thẳng vào cái bụng của anh ta. Nghe được tiếng kêu rên oai oái của anh ta, tâm tình của tôi nhất thời tốt lên rất nhiều.
Tôi nói: ”Nhỏ giọng một chút cho tôi! Trên đường cái kêu lớn tiếng như vậy là muốn làm gì a. Đại lão gia tôi mới đánh anh có một chút không đến mức kêu to thành như vậy đi!”
Tôi cùng Viên Tử Thanh vừa cãi lộn vừa nhấc chân định về nhà, thì nghe thấy phía sau có người thở không ra hơi kêu tên của tôi: ”Triệu Đình, chờ chút!” Tôi vừa quay đầu lại, thì ra là một thành viên trong Bát Quái. Tiểu Tuyền thở hổn hển chạy tới trước mặt tôi, duỗi tay ra, điện thoại di động của tôi đang im lặng nằm trong lòng bàn tay của cô ta. Choáng váng, tôi lại quên mang theo rồi.
Tiểu Tuyền nói: ”Tôi nói Đình Đình a, làm sao cô mỗi ngày vào toilet xong đều quên không mang di động theo vậy, hại tôi đây mỗi ngày đều phải hai lần chạy đuổi theo cô.”
Trên mặt tôi vừa mỉm cười một chút liền ngưng kết, Viên Tử Thanh ở một bên cất tiếng cười to, anh ta nói: ”Cô ấy a, chính là một óc heo. Nguyên lai hồi sáng là cô giúp tôi đưa điện thoại, cảm ơn mỹ nữ a!”
Tôi liền dùng sức chụp chiếc túi anh ta đeo sau lưng, cực lực kéo đồng thời hướng anh ta gầm lên: ”Làm càn! Họ Viên nhà anh chán sống à! Đem nụ cười mắc nghẹn của anh về cho lão nương!”
Tiểu Tuyền nhìn tôi thô lỗ kinh người như vậy thì hoảng sợ, bất quá trải qua tình huống buổi sáng rất nhanh liền khôi phục hình dáng lịch lãm, quay đầu hướng Diêm Tử Cao cười nói: ”Là anh gọi điện thoại a, soái ca! Nguyên lai anh chính là thanh mai trúc mã của Đình Đình nha. Hắc, Đình Đình cô thật tốt số nga, được trưởng thành trong hoàn cảnh tốt như vậy!”
Tôi nghe một bên thì mỹ nữ một bên thì soái ca, thật sự là ma không thắng ma. Nhìn lại Viên Tử Thanh còn bày ra hình dáng vẻ mặt đắc ý muốn ăn đòn, trong lòng đặc biệt không thoải mái, tôi nói: ”Tiểu Tuyền, ánh mắt cô không tốt, chạy về nhà nhanh đi, làm một vài món gan gà gan dê mà ăn để bồi bổ ánh mắt.”
Viên Tử Thanh cùng Tiểu Tuyền căm giận liếc nhìn tôi.
Tiểu Tuyền nói: ”Nếu không phải cô nói mình với anh ấy có thù hằn sâu sắc, tôi còn thực cảm thấy hai người có mờ ám a.” Nói xong bĩu môi một cái.
Viên Tử Thanh híp híp mắt, tôi nhìn cái vẻ mặt xấu xa kia, chỉ biết gây chuyện không tốt lành gì kia. Diêm Tử Cao đem một cánh tay đáp qua bờ vai của tôi hình thành một tư thế chữ “Lâu” (长), sau đó trên khóe miệng còn giương ra một bộ dáng đào hoa: ”Ai nói chúng tôi không mờ ám? Hai chúng tôi là trước sau như một!”
Trên mặt Tiểu Tuyền còn hiện ra một bộ biểu tình “Cô nói xem a, cô còn không thừa nhận cái gì nha”, sau đó cũng không thèm quan tâm tới tôi, nói một câu “Bye bye soái ca” liền đi rồi.
Tôi choáng váng a! Tôi bị bức điên rồi a! Thiên Lôi mau mau đánh chết tôi đi! Tức giận quay đầu, tôi hung ác nói: ”Họ Viên anh ăn gan hùm mật gấu à, dám hủy danh dự của lão nương như vậy!”
Viên Tử Thanh cũng chưng ra vẻ mặt nghiêm túc quát lên: ”Triệu Đình, tôi cứ nói như vậy đấy như thế nào, tôi không quen nhìn cô đem tôi đá cái sạch sẽ không lưu lại chút hình dáng. Anh đây hôm nay liền hủy danh dự của cô thì thế nào chứ.”
Tôi nhìn mặt của anh ta đột nhiên cảm thấy đặc biệt phiền chán, vẫy vẫy tay giống như đuổi ruồi dường như không đem hắn để vào mắt: ”Biến nhanh biến nhanh, mỹ nhân tỷ hiện tại tâm tình không tốt, ra đi mát mẻ, đừng ở chỗ này chọc tôi không thoải mái!”
Lúc này Viên Tử Thanh cư nhiên lại biết an phận thủ thường mà không theo tôi chêm chọc thêm vài câu, liền cứ lẳng lặng đi phía sau tôi một đường hướng nhà mà về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...